Chương 24: Nhà Của Quỷ
Sau cái tiếng hét lớn đó, là một loạt mấy người mặc áo mầu xanh lá, trên tay đeo băng đỏ đang dơ dùi cui lao vào. Tôi dường như có thể thở phào nhẹ nhõm khi tôi nhận ra đó dân phòng của khu phố này, thật là mừng quá đi mất thôi. Phải mất một lúc thì năm người dân phòng này mới giải tán được mấy người dân manh động đang hội đồng úp sọt tôi.Nhanh như cắt, họ đưa tôi thẳg lên đồn của công an phường, mấy người dân lúc nãy cũng hùng hục đi theo, thế nhưng không một ai dám lao vào tận trong đồn để tẩn cho tôi thêm một trận nữa cả, mà họ chỉ đứng ở cửa ngó nghiêng bàn tán một lúc sau đó bỏ đi dần. Tôi ngồi ở bàn giao ban trong đồn công an phường mà bây giờ mới thấm đau từ những vết thâm tim trên mặt và khắp người. Người đội trưởng đeo bẳng đỏ ngồi đối diện tôi từ từ rót cho tôi một ly trà và nói:
– Cậu uống đi cho nó tỉnh người.
Tôi đón lấy li trà đó nhâm nhi, thế rồi vị đội trưởng này hỏi tiếp:
– Cậu không phải người khu này đúng không? Cậu đến đây làm gì?
Tôi ngồi xoa cái cánh tay thâm tím nói:
– Dạ cháu đến coi nhà ạ.
Người đội trưởng này nhếch mép cười, thế rồi ông ta nhìn tôi nói:
– Coi bộ cậu không biết một chút gì về cái căn nhà mà cậu định coi đúng không?
Tôi nhâm nhi li trà đáp:
– Dạ có, cháu biết rất rõ chứ ạ.
Người đổi trưởng này trố mắt, ông ta nhìn tôi nói:
– Biết mà vẫn dám vô sao? Gan nhỉ?
Tôi mỉm cười đáp:
– Chả giấu gì bác, cháu là nhà nghiên cứu tâm linh cần tìm hiểu về căn nhà đó ạ.
Người đội trưởng này lắc đầu châm điếu thuốc nói:
– Thật là điên dồ…
Tôi tiếp lời:
– Liệu bác có thể giúp cháu được không?
Người đội trưởng này ngậm điếu thuốc nói:
– Giúp? Giúp cái gì?
Tôi đáp:
– Dạ, thì giúp cháu vào căn nhà đó ạ.
Người đội trưởng nhả khói lắc đầu:
– Không được đâu, căn nhà đó đã được trấn yểm lại rồi, tuyệt đối không được mở cửa ra.
Tôi nhìn đội trưởng hỏi:
– Không lẽ nào bác cũng tin rằng căn nhà đó có vong quỷ thật sao ạ?
Viên đội trưởng thở dài đáp:
– Không tin sao được chứ, khi mà chính tai tôi nhiều khi cũng nghe thấy tiếng chửi mắng, la hét, và khóc lóc phát ra từ căn nhà đó trước đây mà.
Nghe người đội trưởng này khẳng định lại thì tôi lại càng tò mò và muốn vào trong căn nhà đó hơn nữa. Tôi nài nỉ:
– Bác, bác cố giúp cháu đi. Cháu hứa sẽ không quên ơn bác đâu ạ.
Vừa nói tôi vừa định móc ví lấy tiền ra thì người đội trưởng này quắc mắt la lớn:
– Cậu này bộ điếc hả?! đã nói là không giúp được cơ mà? Cho dù là tôi có muốn giúp cậu đi chăng nữa, thì người dân quanh đây cũng không để cho cậu yên đâu.
Nói rồi bác ta lại tiếp tục dít thuốc, tôi ngồi đó nghĩ ngợi một lúc, thế rồi tôi lôi cái huy hiệu của ĐNQP ra đặt lên bàn và nói:
– Cháu có cái này muốn cho bác coi.
Bác ta cầm cái huy hiệu lên nhìn, thế rồi bác ta nói:
– Cái gì đây? Cậu là người của ĐNQP hả? thẻ ngành đâu đưa tôi coi?
Tôi ngồi đó đờ mặt ra, thế rồi tôi nói:
– Dạ không không, cháu không phải là…
Thế nhưng chưa nói dứt câu thì bác ta đã quát lớn:
– Này! Tôi nói cho cậu biết, mạo danh là người của lực lượng an ninh hàng đầu tội không nhẹ đâu đấy.
Nói rồi bác ta tịch thu cái huy hiệu của tôi và cất vào ngăn tủ luôn.
Thấy rằng có vẻ không ổn, tôi liền đứng dậy ra ngoài và gọi điện cho Hằng. Chỉ tầm mười lăm phút sau, hai đồng chí ĐNQP mặc quân phục đen đã bước vô đồn. Sau khi giới thiệu bản thân và đưa thẻ ngành ra cho người đội trưởng coi, họ yêu cầu bác ta phải bằng mọi cách giúp tôi thì bác đội trưởng mới ngán ngẩm gật đầu. Trước khi rời khỏi đồn, tôi có rút ví ra tờ một trăm dúi vào tay bác ta, coi như là cám ơn đã cứu mình khỏi trận đòn đau và nói:
– Biếu bác và mấy anh em trong đội uống nước.
Bác đội trưởng ngán ngẩm nhìn tôi nói:
– Tôi khuyên thật, cậu không nên vào căn nhà đó, hậu quả sẽ khó lường đó.
Tôi nhìn bác ta cười sau đó đi theo hai chiến sĩ đặc nhiệm quốc phòng kia tới căn nhà của bà Nga.
Lần này có hai đồng chí ĐNQP mặc quân phục đi cùng, nên người dân trong khu này không ai dám làm gì chỉ dám đứng đó dòm ngó và bàn tán mà thôi. Sau khi quan sát căn nhà của bà Nga thật kĩ lưỡng, tôi nhận ra rằng ở cánh cửa chính có lá bùa dán chặn ngang cửa, mà nếu như lúc này tôi mở cửa vào thì chắc chắn sẽ làm rách cái lá bùa trấn nhà đó. Đi một vòng quanh quan sát, tôi để ý thấy rằng căn nhà này cò có hai cánh cửa sổ ở tầng một đã cháy rụi và được đóng hờ lại, trên hai cánh cửa sổ là hai lá bùa.
Vậy là được rồi, nếu như không vào được từ cửa trước thì tôi sẽ chui vào từ đường cửa sổ. Thế nhưng có lẽ tôi sẽ không chui vào được ban ngày vì khi tôi nhìn quanh thì thấy người dân càng ngày càng bu đông hơn nữa. Nghĩ rằng nếu như cứ cố ý chui vào ban ngày thì chắc chắn sẽ khiến cho những người dân sống ở quanh đây trở nên manh động, đồng thời cũng sẽ tạo nên tình huống khó xử cho bên ĐNQP. Nghĩ vậy, tôi khẽ nói với một đồng chí rằng có gì buổi đêm sẽ quay lại đây, và lúc đó sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của hai đồng chí đó sau.
Quả như những gì mà tôi dự đoán, đúng tầm mười một giờ đêm, tôi và hai chiến sĩ ĐNQP kia quay lại thì cả khu phố vắng như tờ. Sau khi nhìn ngang nhìn dọc thấy không còn ai qua lại nữa, tôi liền nói với hai đồng chí ĐNQP chịu khó đợi tôi ở trước cửa nhà bà Nga, tôi sẽ chỉ vào trong một lúc là ra ngay. Sau khi mở cửa ở sân lẻn vào, tôi cầm đèn soi rọi và tiến về phía cái cửa sổ cháy đen kia.
Đứng trước hai cánh cửa sổ đen trụi với hai lá bùa vàng mực đó trước mặt mà tôi có cảm giác như tim mình đang đập thình thịch vậy. Một cái cám giác ởn lạnh dần lan tỏa khắp người kéo theo những sợi lông gà bắt đầu dựng đứng lên. Cái giác quan thứ sáu bắt đầu ngọ nguậy, và lần này không phải là nó chỉ đơn thuần báo động cho tôi sự nguy hiểm đang dình dập mà nó thôi thúc tôi mau mau chạy khỏi đây ngay.
Tôi cứ đứng đó, hai chân thì cứng đờ, tim đập loạn xạ, còn tay thì cứ khẽ run lên. Hai mắt tôi cứ dán vào cái cửa sổ này, trong đầu một nửa thì ra lệnh cho tay mau mở cửa, nửa kia thì thúc giục chân mau mau chạy. Phải lấy hết sức bình tĩnh tôi mới nhấc được một cánh tay lên để kéo một bên cánh cửa sổ ra.
Cái tiếng “ken két” như rít lên xe tan cái màn đêm tĩnh lặng rùng rợn này. Cánh cửa sổ được tôi mở ra đủ rộng đề nhìn vào trong thì tôi thót tim ngã “uỵch” xuống đất hãi hùng khi mà vừa này là một bộ mặt cháy đen ở ngay khung cửa sổ nhìn tôi. Tôi ngồi im lìm dưới mặt đất như thể cố trấn tĩnh quả tim của tôi đang động dồ mà nhẩy điên cuồng lên trong l*иg ngực của tôi vậy.
Phải mấy phút sau tôi mới từ từ đứng dậy mà nhìn vào cải khoảng đen ở trong căn nhà này. “Liệu cái khuôn mặt gớm giếc kia có đang ẩn trong cái bóng đêm đó và ùa ra một lần nữa hay không?”. Bất thình lình tôi nín thở cầm đèn pin soi thẳng vào trong nhà, không có gì khác ngoài đồ đạc cháy nham nhở. Tôi từ từ chèo qua cái cửa sổ đó và bước vào trong.
Cầm đèn pin soi rọi và bắt đầu thám hiểm cái căn nhà vong quỷ này. Không biết từ lúc nào mà trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện cái câu hỏi tại sao tôi lại cần hai chiến sĩ ĐNQP đứng ở ngoài chứ? Không lẽ nào tôi sợ dân quanh đây sẽ lại úp sọt tôi thêm lần nữa? Nhưng đêm rồi còn ai thức nữa đâu? Mà có phải tôi là người đã chủ động nhờ họ không vậy? Làm như vậy không giống tôi bình thường chút nào cả?
Vừa đi loanh quanh dưới tầng một soi rọi xem xét với những trất vấn bản thân trong đầu thì bất ngờ một tiếng hét lớn vang lên khiến tôi inh tai nhức óc đến mức giật nẩy người mà đánh rơi cả cái đèn pin. Cái đèn pin rơi xuống nền nhà kêu cái “cộp” rồi tắt lịm.
Tôi cuống cuồng ngồi xổm xuống mò mẫm cái đèn pin như gà mắc tóc. Sau khi vớ được nó, tôi lại hí hoáy cố bật nó lên, những giọt mồ hôi thì bắt đầu tuôn rơi trên chán. Cuối cùng thì cái đèn pin đã hoạt động, một thứ ánh sáng trắng làm rực lên cả không gian tối tắm mù mịt này. Tôi cầm cái đèn pin đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm thì như chết lặng đi khi mà ngay trước mặt tôi, xát xìn xịt là một người đàn bà bị thiêu rụi không biết đã đứng ngay trước mặt tôi từ lúc nào.
——————