Chương 20: Xưởng Đóng Quan Tài
Sau một hồi ngồi kể lể cho Hằng nghe về bản thân tôi, thêm vào đó là những gì mà tôi bắt gặp được ở cái tòa nhà chung cứ số mười một vừa rồi thì có vẻ như Hằng đã bị tôi thuyết phục. Thêm vào đó, để đảm bảo cho sự tự do của bản thân, tôi cũng không quên nhồi nhét thêm vào đầu Hằng cái truyền thuyết về bạch thủy vân, chỉ có điều tôi không dám nói với cô rằng nó chưa chắc là có thật, mà tôi khẳng định với Hằng rằng tôi sắp tìm ra được và bạch thủy vân có thể đưa Hưng về lại với cõi sống.Hằng cứ ngồi đó mà nghe tôi kể lể, trên khuôn mặt cô như có chút gì đó thanh thản, trong sâu thẳm cái ánh mắt kia như có một tia hy vọng lóe lên, và tôi có thể cam đoan với bản thân mình rằng chắc chắn Hằng phải yêu Hưng nhiều lắm và cô ta hoàn toàn tin tưởng về những gì mà tôi kể. Hằng ngồi đó suy ngẫm một lúc, thế rồi cô ta hỏi tôi:
– Thế làm cách nào để cậu có thẻ lấy được bạch thủy vân?
Tôi nhanh nhẩu đáp:
– Chỉ cần tôi hoàn thành nốt cái đám hồ sơ còn lại là tôi có thể tìm được đường đến nơi có bạch thủy vân.
Hằng tựa người ra sau ghế nhìn tôi, thế rồi cô nói:
– Anh không lừa tôi chứ? vì nếu như anh lừa tôi thì …
Không đợi cho Hằng nói hết câu, tôi đã chen vô:
– Tôi dám mang mình ra để đảm bảo với cô rằng tôi sẽ lấy được bạch thủy vân và sẽ đưa Hưng về lại với cõi sống.
Hằng hỏi:
– Thế cái đám hồ sơ đó đâu rồi?
Tôi đáp:
– Tôi để chúng ở một nhà trọ gần khu chung cư số mười một.
Hằng đứng dậy và nói:
– Thôi được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ sai người đi lấy đồ đạc về cho anh.
Nói rồi Hằng đứng dậy quay đầu tính đi ra, tôi gọi với ra:
– Thế cô hứa là sẽ bác bỏ tội trạng của tôi đi chứ?
Hằng mở cửa quay đầu nhìn tôi nói:
– Sở dĩ tôi tạm tin anh là vì tôi vẫn còn hy vọng vào cái ngày mà Hưng sẽ trở lại cõi sống… thi thể của cậu ta từ ngày qua đời, không cần bảo quản gì vẫn tươi nguyên… thêm đó vẫn có một chút ít … một nhịp đập của con tim dù rất yêu nhưng vẫn tồn tại… thế cho nên tôi vẫn còn hy vọng, và anh vẫn còn được tự do.
Nói rồi Hằng bước ra ngoài, cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mắt tôi, tôi thì ngồi đó đờ người ra bởi những lời Hằng vừa nói về Hưng.
Quả như lời Hằng nói, cái ngày mà tôi bình phục và có thể rời khỏi viện cũng là cái ngày mà mấy chiến sĩ bên ĐNQP đưa đồ cho tôi. Ngoài ra, họ còn đưa cho tôi thêm một cái phù hiệu có đóng dấu và tên của ĐNQP nữa. Còn đang băn khoăn không biết họ đưa cho tôi thứ này để làm gì thì chiếc điện thoại di động của tôi reo vang, số lạ quá, tôi nhấc máy:
– A lô.
Đầu dây bên kia là Hằng:
– Đây là số của tôi, nếu có cần gì thì anh cứ liên lạc với tôi. Còn cái phù hiệu kia là để nếu như có ban ngành nào can thiệp vào công việc của anh thì hãy đưa nó ra cho họ coi, họ sẽ không làm phiền anh nữa, chúc anh thành công.
Tôi còn chưa kịp nói gì thêm thì Hằng đã giập máy đánh cộp.
Ngay sau khi đã ra khỏi viện, việc tôi làm đầu tiên là mua một bó hoa tươi, một ít quần áo vàng mã và mang chúng tới chung cư số mười một. Thấy tôi cầm hoa và vàng mã thì ngay lập tức mấy chiến sĩ ĐNQP liền tiến tới nói:
– Đây là khu vực cấm, mời anh đi ngay cho.
Thấy vậy, tôi liền móc túi quần ra cái phù hiệu mà Hằng đưa cho. Chiến sĩ ĐNQP này vừa coi xong thì lập tức đứng nghiêm người chào tôi theo quân lệnh, cậu ta hỏi:
– Thì ra anh là người của ngành, anh cần vào trong ạ?
Tôi vừa cất cái phù hiệu đi vừa nói:
– Ừ, phiền anh mở cửa cho, tôi muốn đốt cho người nhà một ít vàng mã.
Chiến sĩ này tuân lênh, thế rồi cậu ta lấy chìa khóa mở cái khóa cửa với sợi dây xích to ở ngoài.
Tôi đẩy cửa tiến vào bên trong, còn chiến sĩ ĐNQP kia thì đứng ngoài và khép cánh cửa lại. Tôi bầy bó hoa ra mặt đất, thế rồi bắt đầu châm lửa hóa vàng mã. Đám quần áo vàng mã cháy rừng rực, tôi đứng đó nhìn vào đám vàng mã thì thầm:
– Anh đốt cho em một ít quần áo để em mặc, em ráng đợi anh nhé.
Chuyện lạ đã xảy ra, bỗng nhiên cái giác quan thứ sáu của tôi lại hoạt động, một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Chợt tôi có cảm giác như có ai đó ôm mình từ đăng sau, cái hơi lạnh bắt đầu ập đến bao phủ lấy lưng tôi. Đoán đó là Huệ tôi khẽ mỉm cười nói:
– Là em à?
Cái tiếng thỏ thẻ cất lên:
– Vâng, là em đây.
Thế rồi Huệ buông tay, cô ta đi vòng ra phía trước, trên người là một bộ quàn áo mới khá là đẹp. Huệ cúi người ôm bó hoa lên lòng ngửi vừa cười vừa nhìn tôi nói:
– Cám ơn anh nhiều nhé, anh Quang.
Thế rồi hình ảnh Huệ mờ dần, chỉ còn lại tôi đứng đó với ánh mắt nhạt nhòa, tôi khẽ nói:
– Đợi anh nhé, Hụê.
Nơi tiếp theo trong tập hồ sơ mà tôi thu thập được từ ĐNQP lần này lại nằm ở một thành phố nhỏ sát cạnh Hà Nội, và cái nơi này chính là một xưởng chuyên đóng quan tài và chủ yếu là cung cấp cho khu vực thành phố Hà Nội. Ngồi trên xe taxi, tôi ung dung mở tập hồ sơ ra coi kĩ coi chuyện gì đã xảy ra ở đây. Theo như trên hồ sơ thì đây là một xưởng đóng quan tài lớn nhất thành phố này, và đương nhiên, nó cũng chỉ là một trong những xưởng đóng quan tài bình thường khác nếu như mà chủ tiệm này không trinh báo lên bên cơ quan chức năng vào một ngày nọ mà đột nhiên cả thẩy bốn tên cướp đều nằm yên vị trong quan tài vào một buổi sáng đẹp trời.
Tình tiết được kể trong tập hồ sơ thì khá là thú vị, chẳng là chủ xưởng này do ăn nên làm ra nên khá giầu có, ông ta ít khi gửi tiền vào ngân hàng mà thay vào đó là mua vàng và giấu tại một nơi nào đó trong nhà. Chắc bốn tên trồm này do nổi lòng tham mà vào một đêm trăng sáng đã lẻn vô đây để ăn trộm. Thế nhưng không hiểu lí do vì sao, và bằng cách nào mà sáng hôm sau khi chủ xưởng tỉnh giấc, ông ta vô cùng ngạc nhiên khi mà nhìn thấy cả bốn cỗ quan tài nằm ngay ngắn giữa sân và được đậy nắp lại.
Khi người chủ xưởng kêu người tới di dời mấy cỗ quan tài này vào vị trí thì không tài nào khiêng nổi vì cái nào cái nấy cũng nặng cᏂị©Ꮒ tựa như thể có người nằm trong vậy. Đến khi mọi người mở quan tài ra thỉ mới hoảng hốt té ngửa ra khi bên trong cả bốn cỗ quan tài đều có người nằm, kẻ nào kẻ náy cũng phồng mang trợn mắt, miệng há hốc ra như thể gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh hãi trước khi chết vậy.
Sau khi cơ quan điều tra có mặt tại hiện trường, họ nhận dạng ra được cả bốn cái xác đang nằm trong quan tài kia đều thuộc một băng nhóm trộm cắp khét tiếng mà cơ quan điều tra đang truy nã. Mặc dù ông chủ xưởng hoàn toàn vô tội, thế nhưng bên ngành cơ quan chức năng vẫn phải ghi lại hồ sơ và lưu lại vì họ chưa tìm ra được nguồn gốc cái chết của cả bốn tên này. Vụ án sở dĩ không được dân chúng biết đến là vì cơ quan chức năng đã ngăn chặn ngay từ đầu với lí do sợ rằng ảnh hưởng đến xưởng đóng quan tài và không muốn dân tình quanh đây nổi lên phong trào mê tín dị đoan.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa cái xưởng rộng lớn này, vừa bước xuống tôi đã nhìn quanh, đây cũng chỉ đơn thuần là một xưởng đóng quan tài như bao xưởng khác. Tiến vào bên trong thì tấp nập thợ, người thì đóng đinh, người thì sơn, người thì vận chuyển các tấm ván rất tập nập. Tôi để ý thì thấy cái xưởng này có vẻ như có gì đó rất khác. Đúng rồi, điều mà tôi nhận ra đó là cái xưởng này sạch sẽ một cách lạ thường.
Bên cạnh những người đang hoàn thành những chiếc quan tài kia là một vài người đang quét dọn ngay sau khi một phần việc vừa xong, thêm vào đó những người này khi làm việc ăn mặc khá gọn gàng, người nào cũng mặc quần dài, áo ngắn tay, trên đầu là quấn một cái khăn để thấm mồ hôi. Còn đang đứng đó ngó nghiêng thì một người đàn ông tầm ngoài sáu mươi tuổi tiến tới nói:
– Chú đến mua quan tài hả?
Tôi nhìn người đàn ông này thì thấy tuy rằng ông ta đã già, đầu tóc bạc phơ, thế nhưng mà tôi vẫn cảm thấy ông ta có một sức sống khá mãnh liệt, với một cái khuôn mặt vui vẻ và khá là phúc hậu. Tôi lắc đầu đáp:
– Dạ không cháu tới là để…
Chưa nói dứt câu thì ông cụ đã cười lớn, ông nói:
– Thôi tôi biết rồi, vào đây, tôi kể cho nghe chuyện.
Thế rồi ông cụ đưa tôi vào gian nhà chính ngồi uống nước, tôi bước theo sau lưng ông cụ mà trong đầu không thể nào hiểu nổi rằng ông ta biết tôi đến đây để làm cái gì cơ chứ?
Ông cụ ngồi xuống cái bàn gỗ lim ngoài phòng khách, ông ta rót cho tôi một chén trà và nói:
– Uống đi, rồi cậu muốn nghe chuyện gì thì nói cho tôi nghe.
Tôi đón lấy ly trà và nói:
– Ông bảo chuyện gì là chuyện gì cơ ạ?
Ông cụ cười nhìn tôi đáp:
– Thế cậu đến đây không phải là mua quan tài thì là đến đây để nghe những chuyện kì bí để viết báo đúng không?
Nghe đến đây thì tôi mới ớ người ra, hóa ra là cũng có nhiều người đến đây để tìm hiểu về tâm linh rồi sao? Tôi làm nghụm trà rồi đáp:
– Dạ thưa cụ, cháu là nhà nghiên cứu tâm linh, đến đây là để tìm hiểu thôi chứ tuyệt đối không có viết lách gì ạ.
Ông cụ này tủm tỉm cười, ông ta làm ngụm trà mà nói:
– Cũng như nhau cả thôi.
Tôi ngồi đó nhìn quanh, thế rồi tôi hướng mắt nhìn ra ngoài sân. Thật là lạ quá, ngay giữa sân là một bộ bàn ghế làm kiểu thân cây rất sạch sẽ, bên trên là bày bộ ấm trà và một hai cái đĩa hoa quả. Nhưng không hiểu sao mấy người thợ làm ở đây khi họ nghỉ tay uống nước thường ngồi bệt ngay xuống đất mà uống chứ không ai ngồi trên bàn cả. Tôi chỉ tay hỏi ông cụ:
– Cụ cho con hỏi, tại sao bầy bộ bàn ghế giữa sân mà không ai ngồi lên đó để uống nước nghỉ ngơi cả ạ.
Ông cụ vuốt râu nói:
– À, là tại vị bộ bàn ghế đó là tôi để dành để tiếp khách đặc biệt, người thường ngồi lên đó là phạm úy.
“Khách đặc biệt và phạm úy?”, tôi có vẻ như không hiểu lắm bèn quay qua hỏi cho rõ:
– Ý cụ là sao ạ? Khách đặc biệt là khách nào ạ?
Ông cụ làm ngụm trà rồi nói:
– Khách đặc biệt là khách đến từ bên kia của sự sống đó.
——————