Kẻ Thách Thức Cõi Âm

Chương 11

Chương 11: Cánh Cửa Khóa
(Dựa theo bộ phim ngắn có tên “11” của damtv)

Cả chiều hôm đó tôi vất vưởng ở một quán cà phê gần đó để nghĩ cách lẻn vào. Theo như những gì tôi thấy, thì đến tầm năm giờ chiều có một chiến sĩ khác đến để thây ca trực, vậy là đêm nay không có hy vọng gì có thể lọt được vào căn chung cư này bằng cửa chính rồi. Tôi ngồi nghĩ ngợi một lúc, thế rồi tôi như chợt nhớ rằng cái tòa nhà chung cư này còn có một tầng hầm gửi xe mà nếu như tôi nhớ không nhầm thì hai đường để đi xuống hầm nằm ngay hai bên hông nhà. Điều còn thú vị hơn nữa đó là nếu như tôi không nhìn nhầm thì hai cái đường hầm đi xuống gửi xe này không có cửa sắt. Càng nghĩ tôi càng khoái trí và bắt đầu hình thành kế hoạch để lển vào cái tòa nhà chung cư đó.

Sau khi thuê được một phòng trọ để nghỉ ngơi và để đồ đạc lại đó, trong túi quần tôi là cái đèn pin Led bé nhưng sáng vô cùng. Sau khi ăn cơm tối no nê ngồi nhâm nhi ly trà đá xong thì tôi quyết định bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Nhân lúc trời tối và hai đồng chí cảnh vệ đang mải phì phào thuốc lá tâm sự tôi nhanh như thoắt mượn bóng đêm mà lao người thẳng xuống cái hầm để xe đó.

Đứng dưới hầm tôi bật cái đèn pin lên bắt đầu soi rọi, cái hầm để xe này trống trơn nên khiến cho nó rộng mênh mông. Tôi rọi đèn qua lại và bắt đàu tìm kiếm chỗ để đi lên trên lầu. Cầm đèn soi quanh mà tôi có cái cảm giác rờn rợn vô cùng, xung quanh tôi là một màn đêm đen dày đặc với duy nhất một tia sáng trói lòa từ cái đèn pin Led phát ra.

Gió ở ngoài thi thoảng thổi vào tạo nên những tiếng vi vu tựa như một bản nhạc rùng rợn vậy. Không lâu thì tôi cũng đã tìm được cái cầu thang máy, tuy nhiên bây giờ nó cũng chỉ vô dụng thôi khi mà toàn bộ điện của toà nhà này đã bị ngắt. Tôi soi rọi thêm một lúc như để kiếm cái cửa thông với cầu thang bộ đi lên nhưng không thấy.

Còn đang soi rọi khắp nơi thì bất ngờ có tiếng bước chân chạy lục đυ.c trong cái màn đêm tĩnh lặng đó. Tôi rùng mình xoay người một trăm tám mươi độ để nhìn quanh. Không có một ai cả, vậy mà tại sao da gà của tôi lại cứ dựng đứng lên như vậy. Tôi cầm đèn soi rọi thêm một lúc thì cuối cùng cái cửa dẫn ra cầu thang bộ để đi lên cũng đã ở ngay trước mắt. Tôi từ từ tiến vội tới hí hoáy cố mở, “đậu xanh rau má”, cửa bị khóa rồi.

Còn đang đứng đó nghĩ cách thì bất ngờ bên tai tôi có tiếng thở dài hắt ra ngay sau lưng. Tôi chột dạ thót tim quay đầu, không có một ai sau lưng tôi cả, chỉ có độc cái màn đêm rùng rợn. Ngay lúc này đây, bỗng nhiên cái đèn pin của tôi lại bắt đầu chập trờn, và chỉ trong giây lát, một bóng người hiện ra lúc ẩn lúc hiện càng khiến tôi té đái hơn nữa. Tôi tái mặt toát mồ hôi hột vừa gõ gõ vào cái đèn và vừa lần đường từng bước từng bước tiến ra ngoài cửa, thoát khỏi cái bóng đêm đen đáng sợ này.

Sau khi thoát khỏi được cái tầng hầm đậu xe tối tắm rùng rợn đó, trong đầu tôi chỉ còn lại cái hình ảnh về cánh cửa dắt lên cầu thang đã bị khóa và phải làm sao để phá được cái khóa đó. Vừa đi vừa nghĩ ngợi thì bỗng nhiên mắt tôi như bị một lực hút nam châm khiến cho dính chặt vào một cửa tiệm sửa khóa gần đó. Chắc hẳn không cần nói thêm thì các bạn cũng biết là trong đầu tôi nghĩ gì đúng không nào? Không chần trừ thêm một giây phút nào nữa, tôi bước vội tới cái cửa tiếm sửa chữa khóa . Tiếm khá là vắng, chỉ cố một thợ khá cao tuổi đang ngồi đó mà úp mặt vào tờ báo, tôi hỏi:

– Bác ơi, có sửa khóa không?

Người đàn ông này hạ tờ báo xuống nhìn tôi nói:

– Sao? Khóa gì? Khóa xe, khóa nhà?

Tôi đáp:

– Dạ khóa cửa ạ.

Người đàn ông này nói:

– Lại mất chìa khóa hả? Thôi được, tôi sẽ đi theo cậu về nhà, mà tiền công đi về là hai mươi ngìn đó nha. Nhà có xa không?

Vừa nói người đàn ông này vừa lọ mọ chuẩn bị dụng cụ, tôi lắc đầu đáp:

– Dạ không ạ, cháu muốn nhờ bác phá khóa dùm.

Người đàn ông này dừng tay ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:

– Phá khóa? Ăn trộm hả mày?

Tôi phì cười lắc đầu nói và chỉ tay về phía tòa chung cư nói:

– Không bác ơi, cháu nhờ bác phá hộ khóa ở tòa nhà chung cư kia kìa.

Người đàn ông này nghe tôi nói thì trố hết cả mắt ra, ông ta nói:

– Mẹ kiếp, khùng hả mày? Mày phá khóa vô đó làm chi? Thôi không làm đâu.

Tôi nài nỉ:

– Thôi mà bác, bác cố giúp con đi.

Người đàn ông này ngồi lại vào ghế cầm tờ báo lên nói:

– Mày có biết là tòa nhà đó còn có công an canh gác không? Phá vô đó để đi tù hả con? Đi kiếm người khác đi.

Tôi nghĩ thầm, quanh đây làm chó gì có cái tiệm nào khác đâu. Cuối cùng, tôi đành dỗ ngon dỗ ngọt:

– Bác giúp con đi, con sẽ trả hậu hĩnh?

Bác ta nhìn tôi nói:

– Hậu hĩnh thì cũng vào tù con ạ.

Tôi gắng thuyết phục:

– Chả vô tù đâu bác, vì tòa nhà đó bị bỏ hoang, chả qua là có nhiều án mạng nên họ cấm không cho ai vô vì sợ sẽ có tai nạn à. Thêm nữa trời tối thế này mà có hai người canh, họ cũng sợ chứ đâu có dám đi tuần quanh nhiều đâu. Nếu chả may họ có bắt được, thì con vẫn giả tiền cho bác.

Người thợ sửa khóa này có vẻ như đã bị tôi thuyết phục, ông ta nhìn tôi với ánh mắt dò la mà nói:

– Thế tiền nong thế nào?

Tôi đáp:

– Con giả bác năm lít được chưa?

Người đàn ông này tặc lưỡi nói:

– Quá bèo.

Tôi nghĩ thầm, “ông này già mà tham vồn”. Tôi nói tiếp:

– Vậy tám lít bác nhé.

Người đàn ông này vẫn lắc đầu. Thấy ông này có vẻ kèo nhèo, tôi nói:

– Tám lít là quá nhiều, họa chăng bác sợ ma nên không dám làm thôi.

Người đàn ông này đặt báo xuống vẻ mặt giận dữ nói:

– Cái gì? Mày nói ai sợ ma hả ranh con?

Tôi cười quay người tính bước ra cửa nói:

– Không phải vậy sao ạ? Con thấy tiệm bác cũng vắng, bây giờ làm một phát được tám lít, khóa thì cũng chỉ là loại thông thường. Một vụ lời như thế ai chả muốn làm, có không làm thì họa chăng chỉ có sợ ma thôi.

Bác thợ sửa khóa này có vẻ như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ bởi cái câu nói đó của tôi, nên bác ta đặt tờ báo xuống nhìn tôi và nói giọng cương quyết:

– Làm thì làm, sợ đéo gì bố con thằng nào.

Thế rồi bác ta lại tiến tới phía hộp đồ nghề, còn tôi thì mỉm cười mà nghĩ thầm “lớn đầu rồi còn bị dụ”. Và rồi theo như kế hoạch, tôi phải ứng trước cho bác ta bốn lít, bốn lít còn lại thì đợi xong việc rồi mới đưa. Lựa lúc hai chiến sĩ ĐNQP không để ý, tôi với bác sửa khóa nhanh chóng lẻn xuống cái hầm để xe tối om đó. Tôi với bác ta mỗi người cầm một cái đèn pin soi rọi trong cái bóng tối rùng rợn, tôi đi trước dẫn đường nhưng tôi biết bác ta đang run lắm khi nhìn váo cái ánh sáng đèn pin cư rung lên từng hồi.

Tiến tới trước cánh cửa đó, tôi chỉ tay nói:

– Đây, bác phá hộ cháu khóa cái cửa này cái.

Bác thợ này đặt đồ nghề xuống nhìn một lúc, sau đó bác ta toạc mồm ra mà ngậm cái đèn pin và bắt đầu hai tay cầm đồ nghề cố mở. Tôi thì đứng bên cạnh cầm đèn soi rọi quanh như để chắc chắn rằng không có một ai ở dưới này ngoài trừ tôi và bác ta ra.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, đã gần mười phút rồi mà vẫn chưa xong. Tôi đứng đó nhìn bác ta hai tay cầm đồ nghề hí hoáy chọc vô cái ổ khóa, cái tiếng “lách cạch” kim loại chạm vào nhau cứ vang vọng và lan đi khắp cái hầm gửi xe. Tôi nhìn kĩ bác thợ sửa xe này thì thấy trên trán là lấm tấm mồ hôi, tay thì thi thoảng vẫn run cầm cập. Nhìn qua là tôi biết bác ta đang sợ vãi cả đái ra rồi, nếu mà bây giờ hù một phát thì chắc bác ta ngất luôn ở đây quá.

Tôi đứng đó vừa nghĩ vừa cố nhìn cười khi hình dung ra cái cảnh tượng đó. Bất ngờ cái tay cầm đèn của tôi như bị ai vỗ mạnh khiến tôi đánh rới cái “bộp”. Tiếng cái đèn pin rơi xuống nền xi măng như phá tan cái màn đêm tĩnh lặng lạnh gáy này, và điều tiếp theo là cái đèn pin của tôi tắt ngấm. Quả như tôi dự đoán, bác ta giật thót người đứng chồm lên sợ hãi ngậm đèn pin nhìn tôi trợn mắt. Tôi thì cúi vội người cầm cái đèn lên cố thử cho nó họat động lại. Người thợ này móc cái đèn pin ra khỏi mồm nói với tôi giọng giận dữ:

– Mẹ! đùa ngu vậy?! làm tao tí chết vì giật mình!

Tôi có bật lại đèn pin và nói:

– Bác nói bé thôi, cháu không may làm rơi.

Bác thợ nói:

– Thôi may đưa nốt tiền đây, tao không phá được khóa này đâu. Hóc con mẹ nó rồi.

Tôi vừa vỗ vào cái đèn pin vừa nói:

– Điều kiện mà chung ta thỏa thuận là nếu bị bắt thì cháu mới giả bác nốt tiền, còn bác mà bỏ cuộc thì bác phải đưa lại số tiền mà cháu ứng trước chứ.

Sau một hồi cãi vã, cuối cùng thì tôi cũng đã làm cho cái đèn pin sáng lên, và bác ta cũng đã bực bội tiếp tục quay lại loay hoay với cái ổ khóa mà nói:

– Thôi được, nếu năm phút nữa mà không xong thì tao đi về đó.

Bác ta cứ thế loay hoay với cái ổ khóa đó, cho đến khi một tiếng “cách” lạnh lẽo vang vọng vào trong màn đêm. Một bên cánh cửa từ từ hé mở, từ bên trong tóat ra một cái hơi lạnh đến bất thường cùng với cái mùi cũ kĩ ẩm mốc. Bất ngờ bác thợ sửa khóa ngã vật ra phía sau, mặt tái mét. Thế rồi bác ta vội vã đứng dậy vơ lấy đống dụng cụ và quay về phía tôi giục giã:

– Cửa mở rồi, trả tiền tao nhanh lên.

Tôi ngạc nhiên vừa móc ví ra vừa nói:

– Thì bác cứ từ từ đã…

Nhưng bác thợ sửa khóa này vẫn giục:

– Nhanh con mẹ mày lên.

Tôi móc tiền ra đưa nốt bốn lít cho bác ta, nhưng tôi thề là dưới cái ánh đèn pin sáng đó tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi tràn ngập trong ánh mắt của bác ta. Người thợ sửa khóa này giật nhanh bốn lít khỏi tay tôi và bắt đầu bước vội ra khỏi cái căn hầm để xe tối tăm này. Tối đứng đó nhìn bác ta bước vội đi, trong lòng đinh ninh rằng bác ta chắc hẳn đã nhìn thấy cái gì đó ghê rợn lắm.

Đợi cho bác ta đã thoát ra khỏi an toàn, tôi mới cầm cái đèn pin soi rọi vào cái khe cửa đang hé mở trước mặt tôi. Cứ nghĩ rằng việc cái cánh cửa này mở được ra thì tôi phải mừng rỡ lắm và mở cửa lao lên ngay. Vậy mà tôi vẫn đứng đây, nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, trong lòng thì sợ nhiều hơn là hồi hộp, tôi có thể cảm nhận được mồ hôi ở bàn tay tôi đang tuôn ra chảy ướt đẫm cả cái đèn pin.

Trong đầu tôi luẩn quẩn một câu hỏi, làm gì đây? Làm gì đây ư? Tự bản thân tôi phải biết làm gì chứ? Tôi đến đây là có mục đích cơ mà. Nghĩ đến đây, tôi mạnh rạn đưa tay đẩy mở rộng cái cánh cửa đó ra hơn nữa, một luông gió lạnh và cái mùi ẩm thấp cũ kĩ lại toát ra khiến tôi phải khẽ rùng mình. Tôi cầm đèn rọi qua và bắt đầu bước từng bước tiến vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cái cầu thang hun hút đi vào trong bóng tối. Tôi cầm đền rọi qua một lượt, thế rồi tôi bước một bước đầu tiên lên nấc thang thứ nhất. Nhưng lạ quá, bỗng nhiên tôi có một cái cảm giác bất an vô cùng, toàn lông gà bỗng dựng đứng, tôi có cái cảm giác, chính là cái giác quan thứ sáu của tôi, tôi thề là tôi có thể cảm nhận được, cảm nhận được một người con gái đang đứng ngay trên cái cầu thang này, trong cái bóng tối rùng rợn kia.

Hai cánh tay tôi bắt đầu run rẩy, tôi cầm đèn rọi từ từ lên, không có một ai. Thật là lạ quá, rõ ràng là tôi có thể cảm nhận được người đó đang đứng ngay đây, rất gần tôi chỉ cách có mấy bậc thang mà thôi. Vậy mà tại sao khi rọi đèn lên tôi lại không thấy gì cơ chứ? Không hiểu vì lí do gì, những cuối cùng tôi đã lùi bước và quay đầu đi ra. Có thể nói lần này tôi lùi bước là vì trong lòng tôi thực sự có một cái cảm giác bất an, một cái cảm giác phải nói là không hề an toàn một chút nào.

——————