Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 6: Em gái họ không nóng vội (5)

]Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Triệu Hương Phụ vẫn luôn cố chấp mà đi lên tầng 4 của nhà trệt, gõ cửa phòng bạn trai.

Từ trong khe cửa, lộ ra một chút ít ánh sáng yếu ớt.

Triệu Hương Phụ không biết đó có phải là ánh sáng từ cột đèn trùng hợp chiếu vào gian nhà ở, hay trùng hợp trong phòng có một bóng đèn quên tắt.

Nửa giờ trôi qua, sau cánh cửa không có bất cứ phản ứng gì.

Ngôn La nhếch môi, lạnh nhạt đề nghị: "Chị ngu ngốc chờ như vậy thì có ích lợi gì chứ? Trực tiếp gọi điện không tốt sao?"

Triệu Hương Phụ như vừa trong mộng tỉnh lại.

Cô vẫn như cũ mà sợ sệt giống như lúc gặp nạn, ngón tay trắng nõn run run móc di động ra, lại có chút mất hồn mất vía, ngay cả mật khẩu cũng bấm sai rất nhiều lần, ước chừng mười giây sau mới bấm được nút gọi điện.

Khi đề nghị Ngôn La không cố ý hạ giọng, mười giây, thời gian đủ cho người cầm điện thoại điều chỉnh lại tâm trạng.

"Alo? Hương Hương à?"

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Triệu Hương Phụ nhịn thật lâu mới rơi lệ, lập tức không kiềm chế được mà nghẹn ngào hô: "Mã Hào, anh đang ở đâu?"

"Hương Hương." Đầu bên kia điện thoại, Mã Hào thanh âm đè xuống mức thấp nhất, "Anh vừa tìm được một công việc làm thêm mới, làm gia sư dạy kèm tại nhà, lần trước cùng em nói chuyện, anh có nhắc tới việc đi dạy kèm cho cậu bé ba tuổi đó."

Triệu Hương Phụ vốn là một cô gái hiểu chuyện, biết công việc quan trọng, nghe vậy hít mũi một cái, nuốt xuống, gấp đến mức chờ không kịp muốn bày tỏ hết lời, dặn dò bảo: "Ừ, em không có việc gì, vậy anh làm việc trước đi, làm xong nhớ gọi cho em, em có việc muốn cùng anh nói."

"Được, cúp máy đây."

Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt.

Triệu Hương Phụ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ngơ ngẩn một lúc lâu cũng không phát ra tiếng.

"Chị tính ở chỗ này chờ anh ta về sao?" Ngôn La vòng tay ôm ngực, cười như không cười, "Nơi này nhiều người hỗn tạp, không giống một chỗ an toàn"

"Không, không phải, chúng ta về nhà trước đi." Triệu Hương Phụ ngẩng đầu nhìn Ngôn La, cô luôn cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của "rm họ" có chút kì quái, giống như nơi nào đó rất khó nói, "Đúng rồi, cô sống ở chỗ nào vậy?"

Ngôn La kéo ra một nụ cười nhạt, "Tất nhiên là sống ở nhà chị."

Về đến nhà, cũng tầm 11 giờ khuya.

"Hương Hương đã về rồi à?" Triệu mẫu đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình, cửa vừa mở ra, không tự chủ được lộ ra tươi cười khi nhìn thấy con gái mình về, phía sau còn dẫn theo một cô gái nhỏ, thoáng giật mình, "Người này chính là.."

Triệu Hương Phụ đang cúi đầu tìm dép lê thì sững người.

Ngôn La thay dép lê xong, tiến lên một bước, ngoan ngoãn hướng về phía Triệu mẫu chớp chớp con mắt, đồng tử nhàn nhạt lóe lên ánh sáng mờ có chút quỷ dị, "Chào thím, buổi chiều chúng ta mới gặp mặt nhau, thím không nhớ rõ sao?"

Triệu mẫu chần chờ một chút, trên mặt biểu tình cứng đờ, lặp lại nói:

"Buổi chiều?"

"Hương Hương về rồi sao?" Thư phòng nghe được chút động tĩnh, Triệu phụ đi ra vừa đúng lúc nhìn thấy Ngôn La, cũng có chút kinh ngạc, thuận miệng hỏi, "Hương Hương, con cùng người này là.."

"Em họ." Ngôn La nhanh chóng cắt đứt lời của ông, nhắc nhở nói, "Buổi chiều chú kêu con đích thân đi tìm chị họ, chú sẽ không nhanh như vậy liền đã quên?"

Đôi mắt nàng lóe lên dị sắc, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào đáy mắt Triệu phụ.

Tựa hồ giống như bị thứ gì khống chế, Triệu phụ vẻ mặt hoảng hốt liền chớp mắt một cái, "Em họ?"

"Đúng vậy, em họ." Ngôn La gật đầu mỉm cười, ánh mắt lưu chuyển, mang theo khí thế không thể cự tuyệt. "Trong khoảng thời gian này, quấy rầy chú và thím rồi."

Triệu Hương Phụ mơ hồ nhận thấy có chút không đúng.

Cô buông sách vở xuống, đi đến bên người Triệu phụ, lo lắng hỏi: "Ba? Người làm sao vậy?"

Triệu phụ hoảng hốt, chỉ giằng co hai giây liền tiêu tán.

Đồng tử ông cot rụt lại một cái, nhanh chóng liền trở về ban đầu, "Đúng rồi, Hương Hương, quên không giới thiệu với con, đây là em họ con, con bé muốn ở nhà chúng ta một thời gian."

Triệu Hương Phụ nhìn cha mẹ, rồi lại nhìn sang Ngôn La, trong lòng vẫn như cũ có loại cảm giác quỉ dị khó nói, nhưng lại tìm không thấy ngọn nguồn, tâm tư phức tạp liền đè xuống cô cũng không quá để ý, chỉ gật gật cái đầu.

Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô có chút mệt mỏi.

[Vô sỉ, quá vô sỉ!] Tứ Bất Tượng thú trốn ở trong hư không rình coi, liều mạng cào tường, [Cư nhiên ngươi dám thôi miên!]

Ngôn La cười lạnh một tiếng, nói lại: "Nếu không phải ngươi trừ bỏ cho ta một bộ túi da, ngay cả thân phận, bối cảnh đều không chuẩn bị tốt cho ta, làm sao ta gặp phải loại tình huống này?"

Tứ Bất Tượng thú tự biết đuối lý, không lên tiếng cãi lại.

Triệu Hương Phụ tắm rửa xong đi ra, câu được câu không cùng Ngôn La trò chuyện phiếm, đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai cô gái.

Ngôn La không chút để ý mà liếc mắt một cái.

Mã Hào.

Triệu Hương Phụ có chút ngượng ngùng mà nhìn Ngôn La một cái, nghiêng người sang một bên, nghe điện thoại: "Alo, Mã Hào.. Cái gì? Như thế nào mà phát sinh loại chuyện này? Được, em lập tức đến đón anh."

Cô nhanh chóng cúp máy, sắc mặc không tốt mà mặc vào áo khoác, bộ dạng định đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

"Mã Hào làm gia sư ở nơi đó xảy ra chút việc, chị phải đi qua đón anh ấy." Triệu Hương Phụ thoáng nhìn Ngôn La.

Bên môi Ngôn La hiện lên một tia cười lạnh.

Xem ra.. Muốn chứng minh không ở đấy sao?

"Đã trễ thế này, chị đi một mình không an toàn, em đi cùng chị."

Con gái phần lớn là muốn kết bạn cùng đi, Triệu Hương Phụ do dự một hồi, liền gật đầu.

Triệu phụ và Triệu mẫu đã đi ngủ, Triệu Hương Phụ không dám kinh động bọn họ, cầm chìa trộm khóa xe của Triệu phụ đi ra cửa.

Trong đêm, xe hơi bay nhanh trên đường phố vắng người.

Triệu Hương Phụ lái xe tốc độ rất nhanh, điện thoại lại vang lên, cô liên tiếp nhìn về phía di động, chóp mũi cao tinh tế rịn ra một ít mồ hôi, bộ dạng muốn nghe điện thoại nhưng tay lại bận lái không nghe được.

"Chị chuyên tâm lái xe đi, em giúp chị tiếp điện thoại."

Ngôn La ấn nút âm thanh muốn khuếch đại của điện thoại.

"Hương Hương em đã đến chưa?" Đầu dây điện thoại bên kia, Mã Hào giống như gặp phải chuyện gì quan trọng, vội vàng như muốn phá tan microphone, "Chỗ nào?"

Triệu Hương Phụ hoang mang rối loạn mà báo địa chỉ.

"Nhanh lên, muốn ra mạng người rồi." Mã Hào thúc giục nói.

Triệu Hương Phụ vừa nghe, càng thêm sốt ruột, tròng mắt hận không thể với tay ra giật lại chiếc di động, tâm tư hoàn toàn không quan sát tình hình giao thông.

"Chị họ, tập trung lái xe, đừng phân tâm.." Ngôn La một câu còn chưa nói xong, ngay sau đó ánh mắt liền bị đèn pha xe tải đối diện chiếu vào.

Triệu Hương Phụ cũng bị lóe một chút, theo bản năng nghiêng đầu híp mắt, trong tay còn cầm lái không ý thức được mà chuyển tay lái qua.

"Phanh ---!"

Đi đôi với các âm thanh va chạm sắc nhọn, hai người theo quán tính nghiêng về phía trước, một hồi lâu mới tỉnh lại.

Nhìn xem phía trước.

Một chiếc xe con lặng lẽ lộn một vòng ở giữa đường, bốn cái bánh xe hướng lên trên, đuôi xe cũng bị đυ.ng lõm vào trong.

Triệu Hương Phụ cởi bỏ đai an toàn chạy nhanh xuống xe, gõ gõ vào chiếc cửa kính của xe kia.

Người điều khiển ngồi trên ghế đầu toàn là máu, cả người bị đè ở dưới, không nhúc nhích.

Ánh sáng quá mờ, Triệu Hương Phụ thấy không rõ bộ dạng của hắn, cũng không biết người còn sống hay đã chết, sắc mặt cô nháy mắt trở nên trắng bệt.

"Tôi.. Tôi đâm?"

Cô hiển nhiên không thể tin được việc mình vừa làm, cả người ngây ngốc tại chỗ.

"Tôi, tôi.. tôi gϊếŧ người! Tôi gϊếŧ người.."

Ngôn La mở cửa xe ra nhìn xung quanh, mới vừa rồi đâm đầu vào xe vận tải lớn, tựa hồ không có chút chú ý đến nơi vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông.

Hiện tượng tai nạn xe cộ, không có mặt của những chiếc khác, không có người qua đường, càng không có camera.

Thần Bảo Hộ là cái dạng tồn tại như thế nào?

Tay đấm, bàn tay vàng, kiêm chức vụ ra tay nghĩa hiệp.

"Chị đi trước đi." Ngôn La nhận mệnh mà xoa xoa huyệt Thái Dương đang phát đau, đem Triệu Hương Phụ đẩy lên lối đi bộ, "Đi xa một chút, đi phía trước lái cái xe, nhớ rõ, cái gì chị cũng không biết

Triệu Hương Phụ nói năng lộn xộn, cơ hồ khóc lên:" Chị... Anh ta... "

" Mau đi. "Sắc mặt Ngôn La trầm xuống," Nhớ kỹ, hôm nay người lái xe, là tôi."

Editor & Beta: Tân Sinh