Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 35: Ảo giác

Hai ngày liên tiếp quản gia đều sắp xếp những trò chơi trên nước cho bọn họ.

Lặn, lướt sóng, thuyền motor, nhảy dù,... mọi người chơi rất vui. Ban đầu Ưng Tử còn nhát gan, sợ rơi xuống biển sau khi được Tiêu Nhất Mặc đưa đi 2 vòng bằng thuyển motor gan cô cũng lớn hơn, bản thân tự lái. Khi nhấn chân ga để đi cô thét chói tai, nước biển bắn tung tóe lên mặt thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lá gan Du Tiếu Tiếu rất lớn, tất cả các trò đều muốn thử một lần, lặn cũng đi theo Tiêu Dục Hành, sau khi lên bãi cát cảm nhận: "Nếu tôi có tiền, nhất định sẽ kéo tổ hạng mục đến đây, đến hoang đảo tự sinh tự diệt nhất định sẽ rất hot."

Ưng Tử tò mò hỏi: "Tổ tiết mục của cô là gì vậy?"

Vẻ mặt Du Tiếu Tiếu đầy đau lòng: "Thím nhỏ, sao thím lại có thể không biết cháu ở tổ tiết mục nào chứ? Giải trí xông lên ý."

Ưng Tử ngây người, nín thở hai giây bỗng nhiên hét lên: "Trời! Cô chính là chị gái kế hoạch xinh đẹp của giải trí xông lên đó sao? Trời ạ, hóa ra cô là cô ấy!"

Giải trí xông lên là gameshow mới nổi năm ngoái, từ mùa đầu tiên chiếu đã luôn đứng đầu bảng tống nghệ, trở thành một con ngựa đen trong show thực tế.

Mùa hai năm nay phát sóng vào tháng 9, Vệ Thì Niên tham gia trở thành khách mời thường xuyên cửa show, lấy độ nổi tiếng của anh ấy nhất định sẽ là bậc thang cho sự nổi tiếng của chương trình.

Hai người chụm đầu vào nhau nói chuyện tiết mục, Ưng Tử cảm thấy rất hứng thú với tình huống của Vệ Thì Niên xảy ra trong chương trình, hỏi đông hỏi tây, Du Tiếu Tiếu nói vài chuyện không cần giữ bí mạt cho cô, hai người hi hi ha ha rôm rả.

"Hóa ra thần tượng của cô lại là Vệ Thì Niên?" Du Tiếu Tiếu cười trêu ghẹo, "Chú Tiêu sẽ không ghen chứ?"

Ưng Tử thoáng liếc nhìn về chỗ Tiêu Nhất Mặc đang đứng, vừa lúc Tiêu Nhất mặc cũng nhìn lại đây, cô không khỏi chột dạ mà rụt rụt cổ, nhanh chóng điều chỉnh dáng ngồi, đưa lưng về phía Tiêu Nhất Mặc.

"Ghen không phải vấn đề, phức tạp lắm," Ưng Tử không biết nên nói thế nào, "Phần lớn nguyên nhân là anh ấy không thích vợ mình có liên quan gì đến giới giải trí, gia đình họ không phải đều như vậy sao? Nửa kia phải toàn tâm toàn ý lo cho người nhà—— "

Cô nhanh chóng ngậm miệng, ảo não che miệng lại.

Nhất thời cô quên mất, Tiêu Dục Hành cũng là người Tiêu gia, mà Du Tiếu Tiếu lại là nữ cường nhân, công việc trong giới giải trí, trò chuyện với cô ấy về tiết mục câu nói gọn gàng, giọng nói tự hào kiêu ngạo, chắc chắn rất dụng tâm đưa show này trở thành sự nghiệp mà dốc sức làm.

Cô vừa nói như vậy liệu có ảnh hưởng đến tình cảm của Du Tiếu Tiếu và Tiêu Dục Hành không?

Du Tiếu Tiếu lại không quan tâm lắm vấn đề đó, nhún vai: "Haiz, gia đình họ một lời khó nói hết, nhưng may mắn là tôi chưa tính đến chuyện sẽ gả vào nhà họ, Dục Hành cũng không phải là người như vậy, nếu anh ta dám nói ra câu bảo tôi hãy bỏ công việc của mình vì anh ấy mà rửa tay nấu canh, tôi liền một phát đạp bay anh ấy luôn."

Ưng Tử rất hâm mộ: "Nghe chất thực sự."

"Thật ra không chất lắm đâu, nhất định sẽ có đau lòng, tôi rất yêu anh ấy," Du Tiếu Tiếu nhìn về phía Tiêu Dục Hành, "Nhưng mà, cho dù là đau khỏ, cũng sẽ chỉ yên lặng thừa nhận. Phụ nữ, có thể không thích làm việc nhưng nhất định phải cho mình một đường lui, có thể toàn tâm toàn ý yêu một ngưởi đàn ông nhưng không thể phụ thuộc hết lên người đàn ông đó."

Ưng Tử thất thần, lâu sau mới tự đáy lòng mà chúc phúc: "Tôi cảm thấy Dục Hành và Tiêu gia không giống nhau lắm. Cậu ấy nhất định sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô."

"Chỉ hy vọng là như vậy," Du Tiếu Tiếu nở nụ cười, "Vậy còn cô? Chú Tiêu sẽ không yêu cầu cô quá mức gì chứ?"

Không đợi Ưng Tử trả lời, Tiêu Nhất Mặc gọi cô từ xa: "Tiểu Tử."

Ưng Tử vội vàng trả lời, đứng lên.

Du Tiếu Tiếu trêu ghẹo: "Tôi phát hiện chú nhỏ rất dính người nhé."

Ưng Tử liên tục lắc đầu: "Nào có."

Hẳn là chỉ thích cảm giác người khác noan ngoãn dựa dẫm thôi.

Trong lòng cô buồn bã nghĩ.

Tiêu Nhất Mặc đang chơi bài với vài người khác, ban đầu nắm chắc phần thắng sau đó Ưng Tử đến mất tập trung nên thua không còn gì, đem bài đẩy ra: "Các người tự chơi đi, tôi không chơi nữa."

Lúc này đang là hoàng hôn, hôm nay bọn họ đổi chỗ bờ cát, hoàng hôn bị rừng cây chặn gió biển thổi qua người rất thích ý.

Tiêu Nhất Mặc nắm tay Ưng Tử, hai người đi trên bờ cát để lại dấu chân đằng sau.

"Nói chuyện gì với Du Tiếu Tiếu mà vui vẻ vậy?" Tiêu Nhất Mặc hơi bất mãn hỏi.

Không đứng cạnh anh xem anh đánh bài, không thấy Trịnh Ngọc Nhiễm luôn dính vào người anh hay sao?

"Nói về chuyện chương trình, cô ấy siêu thật." Ưng Tử nói với giọng khâm phục.

Vẻ mặt Tiêu Nhất Mặc cổ quái nhìn cô một cái, châm chước nói: "Cô tiếp xúc với cô ấy ít thôi, tính cách cô ấy vội vàng, tôi sợ cô ấy lại dạy hư cô."

Trái tim Ưng chợt lạnh, rũ mắt không hé răng.

Tiêu Nhất Mặc cảm giác được cô kháng cự, chân mày cau lại: "Cô ấy cả ngày chỉ nhắc đến tiết mục, cả ngày tăng ca đến đêm khuya, đi công tác liên miên, Dục Hành tìm cô ấy chơi cũng phải xếp hàng, chẳng lẽ cô cũng muốn giống cô ấy?"

Ưng Tử nâng mắt đón nhận ánh nhìn của anh, kéo kéo khóe miệng dịu ngoan nói: "Anh nói đúng, tôi biết rồi."

Tiêu Nhất Mặc vừa lòng, vừa định ôm hôn một chút, Ưng Tử lại lui về phía sau một bước, không dấu vết tránh tay anh: "Tôi đi xem bữa tối một chút, không biết chuẩn bị ra sao, có đồ gì ngon đây."

"Cái đó có gì hay......."

Không chờ anh nói xong, Ưng Tử đã chạy đi, chạy được một nửa còn quay lại vẫy vẫy tay với anh.

Gió biển thổi bay mái tóc dài của cô, váy tơ tằm mềm mại phác họa vòng eo cô, lúm đồng tiền của cô như hoa.

Nhưng mà không biết sao Tiêu Nhất Mặc lại thấy được trong ánh mắt của cô chợt lóe lên một tầng nước,

Bản thân hoa mắt sao?

Thời gian nghỉ ngơi tốt như này Ưng Tử sao có thể muốn khóc nhè được chứ.

Tiêu Nhất Mặc khẳng định nghĩ.

Bước chân Ưng Tử vội vã, thậm chí không chú ý còn vấp phải cục đá thiếu chút nữa ngã nhào.

Cô gấp gáp muốn thoát khỏi Tiêu Nhất Mặc, cô sợ cô sẽ khóc ra mất.

Mấy ngày nghỉ lãng mạn ngọt ngào làm cô suýt quên tất cả, làm cho cô tưởng rằng bản thân chính là công chúa được Tiêu Nhất Mặc yêu thương, cái loại ảo giác này ngày càng đậm thẳng đến khoảnh khắc vừa rồi mới hoàn toàn bị phá nát.

Tiêu Nhất Mặc chỉ coi cô là vật sở hữu, bản thân như một con búp bê mặc người khác điều khiển, chỉ cần gật đầu nghe lời là được.

May mắn là ngày mai sẽ kết thúc chuyến đi, trở về thành phố Tế An, trở lại cuộc sống thường ngày nhất định ảo giác này sẽ không xuất hiện trong cô nữa.

Bữa tối cuối cũng ngoài hải đảo, quản gia sắp xếp tiệc tối ngoài bể bơi.

Xuyên qua cổng vòm hoa hồng là một dày bàn tiệc xuất hiện trước mắt, chung quanh là ánh nến lay động, không khí lãng mạn mà kiều diễm.

Đây là bữa tiệc kiểu Pháp lớn, các loại đồ ăn tinh xảo được bày lên, mọi người ăn uống thỏa thích. Mọi người nghe nhạc nói chuyện phiếm, không khi rất nhẹ nhàng. Ưng Tử ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Mặc thất thần ăn uống, bên cạnh là Trịnh Ngọc Nhiễm luôn giới thiệu tên thức ăn, âm thanh lải nhải kia làm hòa hoãn không ít không khí áp lực mà Tiêu Nhất Mặc tỏa ra, làm Ưng Tử cảm thấy như vậy có chút cảm giác an toàn.

Cô cảm nhận được Trịnh Ngọc Nhiễm có dã tâm với Tiêu Nhất Mặc, cũng buồn bực khi Trịnh Ngọc Nhiễm tiếp cận cô, nhưng giờ đây cô cũng không có tâm trạng đi truy cứu nguyên nhân ra sao.

Bữa tối có rượu vang đỏ mọi người ai cũng nhẹ nhàng uống vài ly, ăn đến lúc được nửa chừng bữa tiệc mở nhạc, tất cả mọi người đều ra nhảy.

Ban ngày ngoài đảo rất dài, chờ đến bóng đem buông xuống cũng đã 9 giờ tối, Bùi Chiêu Dương và Tiêu Dục Hành đã sớm trốn đi âu yếm với nửa còn lại của mình.

Tiêu Nhất Mặc cũng ra ám hiệu với Ưng Tử cũng muốn bắt cóc người đi, nhưng Trịnh Ngọc Nhiễm vẫn lôi kéo không buông, cười hì hì với anh: "Anh Nhất Mặc, anh đi về trước đi, em với Tiểu Tử tâm sự một chút, chút nữa sẽ đưa em ấy về sau."

"Nói cái gì?" Tiêu Nhất Mặc nhíu mày.

"Ai da chuyện con gái tụi em thôi," Trịnh Ngọc Nhiễm làm nũng, "Anh cũng không thể đi cùng bọn em chứ."

"Vậy trở về sớm một chút." Tiêu Nhất Mặc đành phải dặn dò vài câu, anh cũng uống mấy ly rồi, có cảm giác đầu hơi nặng nên liền trở về phòng trước.

Bên kia Đinh Giai Lam cũng uống khá nhiều, liền liếc xéo hai người, cười nhạo nói: "Cẩn thận chút nhé, chồn chúc tết gà đấy."

Trịnh Ngọc Nhiễm không nể mặt nói: "Cô đừng có mà kì lạ như vậy, làm như cô thanh cao lắm vậy, uống thêm vài ly rượu nữa đi, không về sau muốn uống cùng anh Nhất Mặc cũng không được đâu."

Thấy hai người tôi một câu cô một câu, cô đành phải can ngăn, Ưng Tử đau đầu mà ngăn Trịnh Ngọc Nhiễm: "Được rồi được rồi, hai người nói ít một câu đi, mai đi rồi đừng cãi nhau gây điều không vui như vậy."

Trịnh Ngọc Nhiễm nhân cơ hội kéo Ưng Tử vào lối đường mòn bên cạnh.

"Tiểu Tử nghe nói em biết đàn dương cầm đúng không?"

Ưng Tử gật đầu.

"Tức là biết đàn cũng biết hát, sao em không nghe rằng mình sẽ gia nhập giới giải trí, phát triển bản thân hơn?" Trịnh Ngọc Nhiễm vẻ mặt thần bí nói, "Chị cảm thấy với tài năng của em nhất định sẽ rất nổi tiếng."

Ưng Tử buồn bực hỏi: "Chị đang có ý gì vậy? Chị thân với dì Trần như vậy chẵng nhẽ không biết quy củ của Tiêu gia sao?"

Trịnh Ngọc Nhiễm nghẹn lại, nhanh chóng trả lời: "Mọi chuyện đều có ngoại lệ mà, em xem anh Nhất Mặc thuowgn em như vậy, em làm nũng vài lần nói không chừng anh ấy sẽ đồng ý. Chị có quen một người, là tổng giám của một công ty giải trí, nếu em muốn thử chị sẽ giới thiệu cho em."

Cuối cùng Ưng Tử cũng đã hiểu, Trịnh Ngọc Nhiễm muốn gạ gẫm cô tham gia giới giải trí, do vậy Tiêu Nhất Mặc sẽ chán ghét cô, sau đó Trịnh Ngọc Nhiễm nhân cơ hội sẽ xen vào.

Cô bỗng nổi lên ý đùa giỡn, nghiêm trang nói: "Việc này không làm phiền chị, anh Nhất Mặc của chị nói, nếu tôi muốn ca hát trở thành idol, anh ấy sẽ xây cho tôi một phòng làm việc, ra album, lên TV, anh ấy sẽ dải sẵn một đường giúp tôi."

Trịnh Ngọc Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối: "Em.....em nói cái gì?"

"Anh ấy thương tôi lắm," Ưng Tử giả vời nũng nịu nói, "Cái gì cũng thuận theo ý tôi hết."

Tròng mắt Trịnh Ngọc Nhiễm như sắp phun lửa, nhưng trên mặt vẫn cố phải gượng cười: "À vậy à......thật là.......hóa ra anh Nhất Mặc sẽ như vậy........"

"Còn có chuyện gì không? Anh Nhất Mặc đang chờ tôi về đó, tôi sợ về muộn anh ấy sẽ tức giận, dỗ anh ấy vui vẻ cũng rất mệt đó." Ưng Tử nửa đùa nửa thật nói.

Sắc mặt Trịnh Ngọc Nhiễm trắng bệch, hít sâu một hơi mới có thể trở lại như ban đầu, cười làm lành nói: "Được được, chị sẽ đưa em về luôn."

Đi chưa đến 2 bước Trịnh Ngọc Nhiễm "A ui" một tiếng, ngã xuống đất.

Ưng Tử nhanh chóng đỡ cô ta: "Chị sao vậy? Có đi được nữa không?"

Cô ta xoay chân hít một hơi khí lạnh: "Hơi đau."

Ưng Tử đành phải đỡ cô ta ngồi xuống, lại giúp cô ta kiểm tra mắt cá chân nhìn không thấy có gì quá nghiêm trọng cả. Trịnh Ngọc Nhiễm lại cố tình nhất định phải đưa cô đến phòng nghỉ, nói rằng không đưa cô hoàn hảo đến trước mặt Tiêu Nhất Mặc sẽ không an tâm, "Nếu trên đường về em gặp chuyện gì đó anh Nhất Mặc sẽ trách chị."

Ưng Tử dở khóc dở cười.

Một đường chậm rì rì trở về, vất vả lắm mới đến cửa phòng Ưng Tử đẩy cửa vào vội vàng thúc giục Trịnh Ngọc Nhiễm: "Đến rồi, chị có thể trở về ——"

Trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt của rượu (??), còn có hơi nước mịt mù, cô đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trong phòng ném lung tung váy và nội y của phụ nữ, trên giường xuất hiện một hình dáng phụ nữ lả lướt, hai chân thon dài lộ ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo của đàn ông, cổ áo nghiêng lệch lộ ra cần cổ và bờ vai trắng nõn, cứ thế ngủ say.