Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 15: Xúc phạm

Ưng Tử ngây người, cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Ngữ khí của Tiêu Nhất Mặc như điều đó là đương nhiên vậy, nhưng đó là tâm huyết của cô và đoàn hợp xướng. Sao cô có thể rút lui khỏi đoàn và không tham gia liên hoan nghệ thuật đó chứ.

Tiêu Nhất Mặc đợi một lúc cũng không thấy cô gật đầu, sắc mặt có chút không tốt: "Như nào, cô không muốn?"

Ưng Tử nghênh đón ánh mắt của anh, cố gắng giải thích: "Vì sao muốn tôi rút lui khỏi đoàn? Chỉ là hát một bài hát, nó lại không mất quá nhiều thời gian, với lại chuyện này với chuyện của chúng ta một chút đều không liên quan.""

Tiêu Nhất Mặc không vui nói: ""Cô xem cô đi, tham gia một kỉ niệm thành lập trường thôi liền gặp nhiều thị phi như vậy, sao vẫn chưa biết chừa phải không?""

Ưng Tử nóng nảy, không nghĩ gì mà phản bác: ""Diễn đàn là cố ý bôi bẩn, sao lại có thể đổ lên đầu tôi? Giống như một người phụ nữ đi làm tối về nhà rồi bị gϊếŧ, không trách hung thủ không có nhân tính ngược lại đi trách người bị hại không nên tan làm vào giờ đó, hoàn toàn không có chút logic nào.""

Đây là lần đầu tiên Ưng Tử dám đối diện phản bác Tiêu Nhất Mặc,vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, trong nháy mắt mây đen giăng lối, phảng phất như ngưng tụ thành gió lốc.

Ưng Tử lập tức hoảng sợ, vội vàng giải thích: ""Không phải là tôi chỉ trích anh, mà ý tôi là...... những lời đồn đại kia không phải sự thật, vì sao phải vì nó mà tôi phải bỏ đi sở thích của tôi....""

Âm thanh của cô ngày càng nhẹ, dưới ánh mắt hờ hững của Tiêu Nhất Mặc dần dần im lặng, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt.

Trong phòng lặng im.

Trong chớp mắt Tiêu Nhất Mặc mềm lòng. (😊)

Thật là, phụ nữ đúng là không thể chiều, càng chiều lá gan càng lớn, lần này hợp tình hợp lí phản bác anh như thế này, tiếp theo không phải là ngồi trên đầu anh sao?

Đoàn hợp xướng này, liên hoan nghệ thuật này có gì tốt mà tham gia, lãng phí thời gian cùng tinh lực, còn gọi về một đống ong bướm nữa.

Anh làm cho mình không nhìn thấy tầng nước mắt của Ưng Tử, âm điệu bất tri bất giác mà chậm lại một chút: ""Cô thích hát, về sau tôi có thể làm cho cô một phòng thu âm trong tương lai, cô thích hát như thế nào liền hát như thế.""

""Không giống nhau....."" Ưng Tử lẩm bẩm, lấy hết can đảm nhìn vào anh nói, ""Xin lỗi.""

Tiêu Nhất Mặc như không tin vào lỗ tai của chính mình: ""Cô nói cái gì?""

Âm thanh của Ưng Tử tuy nhẹ nhưng lại rất kiên quyết: ""Tôi không thể không đi tham gia liên hoan nghệ thuật, việc này đối với đoàn hợp xướng và trường học rất vinh dự. Trong hợp đồng hôn nhân của chúng ta không có điều kiện này, anh không thể bắt ép tôi làm.""

Lớn như này, hiếm khi có người trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của anh.

Tiêu Nhất Mặc không nói gì nhìn Ưng Tử, sau một lúc lâu mới thốt ra 2 chữ: ""Ăn cơm.""

Bữa ăn này, dĩ nhiên cả hai đều không thấy ngon miệng.

Khi ra đến cửa, Tiêu Nhất Mặc qua đầu lại nhìn thoáng qua tòa khách sạn lớn lung linh rực rỡ này, quyết định về sau sẽ không ăn cơm ở khách sạn này, hai lần liên tiếp ở chỗ này ăn cùng Ưng Tử đều không thoải mái, sai lầm.

Tử khách san đi ra, Tiêu Nhất Mặc trầm mặc lái xe đi đến nhà cũ. Trong hai tuần qua, dì Trần gọi hai cuộc điện thoại đều quan tâm đến sinh hoạt của bọn họ, hôm này đi lại không thể nào nói nổi.

Vào cửa, trong phòng khách Tiêu Ninh Đông, dì Trần với vợ chồng Tiêu Quốc Trung đều có mặt, bện cạnh đó trên sopha còn một người phụ hơn 40 tuổi vành mắt hơi hồng.

Tiêu Nhất Mặc thuận miệng hỏi một câu: ""Chị lại cãi nhau với anh rể phải không?""

Tiêu Quốc Lam khụt khịt hai tiếng: ""Anh ấy quá đáng, nói dối chị đi công tác, kết ủa là đi chơi cùng người khác.""

Tiêu Nhất Mặc nhíu mày: ""Nếu không thể sống với nhau thì ly hôn đi.""

""Ly hôn...."" Tiêu Quốc Lam thất thần một lát, không cam lòng, ""Đây không phải quá tiện nghi cho hắn ta với tiểu tam sao? Hai đứa con của chị làm sao bây giờ? Người khác nhìn chị sẽ cảm thấy như thế nào?""

Tiêu Quốc Trung liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Mặc một cái, cười nói: ""Nhất Mặc nói đều là lời khi tức giận thôi, sao có thể nói ly là ly, đàn ông không có ai không hoa tâm? Nói nữa, em rể có phải đi chơi thật hay không không dám xác nhận, Quốc Lam chỉ là em nghi thần nghi quỷ, náo loạn làm mặt mũi Tiêu gia chúng ta cũng khó nhìn.""

Dì Trần ở một bên cũng ôn nhu khuyên nhủ: ""Đúng đó, con vẫn là nhịn một chút, nó không thể cùng còn làm to chuyện đâu? Đó chính là đối nghịch với Tiêu gia rồi, cho nó mười lá gan nó cũng không dám.""

Tiêu Quốc Lam gật đầu, tự mình an ủi: ""Anh ấy là người Cố gia, đều là do mấy con hồ ly tinh bên ngoài câu dẫn anh ấy.""

Người vẫn luôn im lặng là Tiêu Ninh Đông mở miệng: ""Đây không phải chuyện tốt lành gì, con cả ngày nháo cùng nó làm gì? Phụ nữ nên rộng lượng một chút, đàn ông đều rất sĩ diện, con cả ngày chỉ quan tâm chằm chặp nghi thần nghi quỷ, mồm mép cũng không buông tha người khác, nó còn không phải bị con nháo đến nỗi phiền quá nên mới ra ngoài tìm người khác ư?""

Tiêu Quốc Lam biện giải một câu: ""Không phải do còn tức giận quá sao.""

Tiêu Nhất Mặc đến nghe cũng lười, chuyện này của Tiêu Quốc Lam xảy ra thường xuyên, cơ bản là mấy tháng sẽ xảy ra một lần. Lần đầu tiên, anh còn không hiểu lắm, trong lòng chỉ muốn cho Tiêu Quốc Lam hết giận, tính toán đến công ty của anh rể cho hắn một chút giáo huấn, kết quả vừa quay đầu đã thấy hai người hào hảo, khiến cho anh xấu hổ hết mức, lần đầu lĩnh giáo cái gì gọi là khẩu thị tâm phi của phụ nữ.

Nói thêm, đến chính anh trai ruột của Tiêu Quốc Lam còn không đồng ý chị ấy ly hôn, anh chỉ là một người em trai cùng cha khác mẹ, nói nhiều làm gì?

""Mọi người cứ nói chuyện, con lên lầu."" Anh thuận miệng chào hỏi, tự mình đi lên lầu.

Ưng Tử xấu hổ đứng ở đó, lên cũng không phải, ở lại cũng không xong.

Thay vào đó, dì Trần ra tiếp đón cô nói một câu: ""Tiểu Tử, trong phòng bếp có canh nấm tuyết, dì bảo Lý tẩu cho con một chén uống nhé.""

Ưng Tử như trút được gánh nặng: ""Tự con đi được rồi ạ.""

Sau khi Tiêu Nhất Mặc tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có một chén canh nấm tuyết, bên cạn có có một đĩa dưa hấu cắt sẵn, ở giữa là một miếng dưa hấu hình tròn, bên cạnh dùng vỏ dưa làm thành một gương mặt tươi cười, rất có tâm, vừa thấy là biết kiệt tác của Ưng Tử.

Tức giận cả buổi, giống như quả bóng cao su bj kim đâm, có khuynh hướng bay hơi.

Ưng Tử ở thư phòng, nhón chân lên trên kệ sách, áo phông theo động tác tay hướng lên trên, lộ ra một chút vòng eo, eo nhỏ như ẩn như hiện.

Nhìn chằm chằm một lúc, Tiêu Nhất Mặc ho nhẹ một tiếng.

Ưng Tử run tay một cái, chồng sách không để cẩn thận ở trên thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Tiêu Nhất Mặc đi nhanh đến, đỡ được sách, buồn bực nói:""Cô đang làm gì ở đây? Dọn dẹp thư phòng có người giúp việc rồi, không cần cô lăn lộn ở đây.""

Khuôn mặt Ưng Tử có chút trắng nhợt, chân tay luống cuống đứng ở đó, hồi lâu mới ấp úng nói: ""Mẹ tôi đều giúp ba tôi sắp xếp lại giá sách như này, tôi tưởng rằng anh cũng sẽ thích....""

Tiêu Nhất Mặc vừa nghe, hóa ra những cuốn sách anh tùy tiện ném đó đã được sắp xếp lại, dựa theo kích cỡ to một hàng, nhỏ một hàng, nhìn chỉnh tề mà rất nghệ thuật.

Vừa rồi là trái cây, bây giờ lại sửa lại giá sách, đây xem là đang xin lỗi anh vì chuyện tùy hứng lúc nãy sao?

Khuôn mặt anh nheo lại: ""Tùy cô, cô thích như nào thì như thế đi.""

Nấm tuyết rất mềm, dưa hấu rất ngọt, giá sách nhìn qua rất thoải mái.

Tiêu Nhất Mặc có thói quen xem tài liệu trước khi ngủ, đem những việc quan trọng trong công ty ra xem lại một lần nữa. Nhưng mà, hôm nay có chút thất thần, tai không tự giác luôn hướng ra phía bên ngoài nghe động tĩnh.

Cửa phòng tắm đóng lại.

Cửa phòng tắm mở ra.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển bên ngoài phát ra tiếng ""lộc cộc"".

TV mở ra.

Âm thanh ha ha truyền ra.

.....

Tiêu Nhất Mặc có chút ngứa ngáy. Sao lại bày tỏ xin lỗi một nửa liền bỏ dở giữa chừng? Hiện tại Ưng Tử hẳn là phải đến đây mềm giọng nói với anh vào câu dễ nghe, sau đó anh thuận nước đẩy thuyền xuống cầu thang.

Anh không có tâm tư xem văn kiện, tắt máy tính, chậm rì rì bước ra khỏi thư phòng.

Ưng Tử nhìn chằm chằm màn hình TV, trong ngực ôm gối, khóe môi treo nụ cười, thân thể hơi hướng về phía trước, giống như muốn nhào vào trong TV.

""Nhìn gì vậy?"" Tiêu Nhất Mặc như vô tình hỏi một câu.

Ưng Tử tay run lên, lập tức ấn đổi kênh.

""A....xem chương trình giải trí."" Cô chột dạ trả lời, âm thầm cầu nguyện vừa rồi Tiêu Nhất Mặc không thấy Vệ Thì Niên trong màn hình.

Tiêu Nhất Mặc ngồi trên giường xem, trên TV có vài gương mặt quen thuộc nhưng không nhớ nổi tên, đây đều là những gương mặt đang nổi tiếng, đẹp trai xinh gái, nhưng lại trang điểm giống nông dân trồng trọt.

Anh không có hứng thú nhưng mà thấy Ưng Tử nhìn không chớp mắt như vậy vẫn quyết định chú ý chương trình giải trí này một chút: ""Đứa trẻ này là ai vậy?"" Ưng Tử vừa nhìn, là người mới tham gia chương trình debut của nam sinh ( tớ nghĩ chắc giống P101 ý), 18 tuổi, toàn thân đều lộ ra hơi thở thanh xuân: ""Tôn Dậu Chi, đang hot lắm mà lớn lên cũng đẹp trai."

Phải không?

Tiêu Nhất Mặc nhìn, cảm thấy chỉ thường thôi: ""Đeo hoa tai, đánh phấn mắt, đẹp ở đâu ra?"" Khẩu khí này rất lớn, nếu ở trên weibo khả năng bị fans của Tôn Dậu Chi xé thành mảnh nhỏ.

Nhưng Ưng Tử trộm nhìn anh một cái bỗng cảm thấy anh nói rất có đạo lí, trước mắt người đàn ông này không có trang điểm, so sánh với Tôn Dậu Chi tinh xảo nhưng ngũ quan lại không có linh khí, Tiêu Nhất Mặc càng dễ nhìn hơn, cũng càng có mị lực hơn.

Nhưng mà Ưng Tử trái lương tâm không khen anh, Tiêu Nhất Mặc đã đủ tự luyến rồi, người khác lại khen anh thêm không phải đưa anh ấy lên mây luôn sao.

""Bây giờ đang nổi mà."" Cô nhỏ giọng thay tiểu thịt tươi nói một câu.

""Là nam nhân chân chính có mị lực, hẳn là sẽ có sức hút hơn."" Tiêu Nhất Mặc chốt.

Âm điệu tự tin, mang theo một chút ngạo nghễ, Ưng Tử nhìn chằm chằm anh 2 giây bỗng nhiên dời tầm mắt, trái tim không hiểu tại sao lại thình thịch đập loạn.

Tiêu Nhất Mặc rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kia, còn muốn che giấu ngưỡng mộ, từ nhỏ đến lớn, đối với loại ánh mắt này anh quá quen thuộc rồi, nhưng mà hôm nay anh đặc biệt tự đắc. Tiếp theo chắc là muốn lại đây cầu hòa nhỉ?

Nhưng mà anh đợi một lát, Ưng Tử vẫn không có động tĩnh gì, vẫn lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình.

""Còn không ngủ đi?"" Anh nhắc nhở một câu.

TV với đèn cơ hồ tắt cùng lúc.

Ưng Tử thật cẩn thận nằm xuống giường, nỗ lực giảm sự tồn tại của mình, cuộn tròn ở mép giường.

Buổi tối lúc cãi nhau với Tiêu Nhất Mặc, cô thật lòng rất sợ hãi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sợ Tiêu Nhất Mặc không vui một cái là xé bỏ hiệp nghị, hạng mục Cẩm Địa liền thất bại.

Bây giờ vạn lần không cần đi chọc anh tức giận. Ưng Tử một bên nghĩ, xong liền nhắm mắt lại.

Tiêu Nhất Mặc đợi người nửa buổi cũng không thấy có động tĩnh gì, có chút không vui.

Lúc này, Ưng Tử không nên ngoan ngoàn mà dán vào người anh, sau đó hai người thuận lý thành chương mà làm một chút việc không thể nói sao?

Một lúc sau liền nghe thấy tiếng hít thở nhẹ vang lên, nhìn qua cư nhiên Ưng Tử ngủ rồi, cách anh rất xa, duỗi tay còn không chạm đến. Tiêu Nhất Mặc buồn bực nhìn một lát, bỗng nhiên cảm thấy giường 2m2 này quá lớn.