Người giúp việc gõ cửa phòng ngủ, đưa đồ dùng vệ sinh và quần áo tới Ưng Tử đến lấy và nói cảm ơn, cô nhìn trộm thấy Tiêu Nhất Mặc trong thư phòng đang xem tài liệu trong máy tính.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, cầm đồ chạy nhanh vào phòng tắm tắm rửa.
Đến khi mở cửa nhà tắm ra đã thấy Tiêu Nhất Mặc nằm trên giường xem TV, lơ đãng xẹt ánh mắt thoáng qua cô. Sau khi nhìn được một nửa, ánh mắt anh không thể dời đi.
Áo ngủ màu đỏ nổi vật trên làn da như muốn phát sáng của Ưng Tử. Hai chiếc quai áo mỏng manh trượt qua phần vai ở cổ, như thêm một chút cám dỗ.
Một chiếc thắt lưng mỏng manh được buộc lỏng lẻo quanh eo. Mặc dù dáng người của Ưng Tử gầy nhưng chỗ lồi cần lồi chỗ lõm cần lõm. Chiếc váy đung đưa, đôi chân thon dài thấp thoáng.
Tiêu Nhất Mặc không hiểu sao có chút miệng khô lưỡi khô, cổ họng nóng như đang sốt, ""Dùng có quen không?"" Anh hỏi một cách thờ ơ.
Ưng Tử gật đầu, kéo váy ngủ khẽ nói: ""Vừa ạ, dì Trần rất chu đáo, mọi thứ đều chuẩn bị rất cẩn thận.""
""Lên đây."" Anh ra hiệu, ý bảo cô lên nửa giường còn lại.
Ưng Tử cẩn thận bò lên trên giường, lý trí bảo cô phải thân thiết với tiêu Nhất Mặc một chút, nhưng thân thể lại sợ hãi giống như con thỏ nhỏ nằm yên trong góc.
Tiêu Nhất Mặc dường như không phát hiện, cầm điều khiển chuyển kênh, đến một chương trình truy tìm kho báu. Người chủ trì Viên Đôn Đôn đang tranh luận cùng các chuyên gia khác về tính xác thực của gạt tàn thuốc lá mạ vàng. Nó khoảng vài trăm vạn, sự tò mò của Ưng Tử được khơi dậy, nín thở nhìn vào người chủ trì.
""Giả đó."" Tiêu Nhất Mặc kết luận.
""Tôi thấy nó giống thật mà,"" Ưng Tử không tin chỉ vào mẫu trên TV, ""Nhìn nó phức tạp như vậy, không thể nào giống đồ mấy trăm tệ được.""
Tiêu Nhất Mặc ho nhẹ một tiếng: ""Cô hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cô biết lí do tại sao.""
Mặt Ưng Tử đỏ lên, ngập ngừng trong giây lát rốt cuộc lặng lẽ lùi dần từ mép giường đến bên cạnh Tiêu Nhất Mặc, ngẩng đâu hôn lên má anh.
Tiêu Nhất Mặc nhân cơ hội vươn tay ra bế co vào lòng. Da thịt chạm vào nhau, xúc cảm trơn mượt mịn màng đánh úp lại, làm cho lòng anh rung động.
""Thư phòng ba tôi có một cái giống y hệt như vậy, hoa văn và màu sắc đó còn hơn cái này nhiều, cái này vừa nhìn đã biết là giả, ngày mai tôi đưa cô đi so sánh là biết ngay.""
Thì ra là thế.
Người có thể phân biệt được thật giả. Ưng Tử thật sự rất khâm phục.
Lại nhìn một lúc, một lát sau không khác gì như Tiêu Nhất Mặc đã nói, Ưng Tử không hứng thú nữa, ôm góc chăn nằm nghĩ ngợi.
"Mệt sao? Vậy ngủ đi." Tiêu Nhất Mặc tắn TV.
Ưng Tử chần chừ hỏi:"Ngày mai tôi có thể về nhà không? Cuối tuần không về, tôi sợ bố mẹ sinh nghi."
Tiêu Nhất Mặc ung dung nói: "Hôn tôi một cái, tôi đồng ý liền."
Ưng Tử vừa tức giận vừa xấu hổ, lẩm bẩm nói: " Sao lại muốn tôi hôn chứ....ưʍ...."
Môi bị hôn lên, Tiêu Nhất Mặc ngậm lấy cánh môi đỏ bừng kia, kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếʍ mυ'ŧ, hô hấp Ưng Tử dần dần dồn dập, không tự giâc mà nắm lấy quần áo sau lưng anh.
Hương vị so với tưởng tượng lại càng ngọt hơn. Cũng so với tưởng tượng lại càng khiến người ta say mê.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Nhất Mặc mới dừng lại nụ hôn nồng nhiệt này, nhẹ nhàng vuốt lại tóc cô, miệng Ưng Tử thở phì phò, gương mặt dựa trên vai anh đỏ như rượu.
"Ngủ đi."
Tiêu Nhất Mặc kéo chăn. Ưng Tử ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mê mang ngạc nhiên.
"Em đang hy vọng tôi làm gì với em à?" Tiêu Nhất Mặc hài hước hỏi. ( đổi xưng hô cho hợp hoàn cảnh nhé các cậu.)
Ưng Tử vội vàng lắc đầu giống y như con thỏ "oạch" chui vào trong chăn, đèn tắt, Tiêu Nhất Mặc không còn cảm nhận được sự khẩn trương của cô gái và vẫn như cũ đem thân thể dán trên người anh.
Nữ nhân này, luôn ngượng ngùng, cho cô thêm thời gian vậy, dù sao anh cũng không nóng vội.
Huống chi, thân mật như này thì càng tốt, càng tự nhiên càng thoải mái, có một chút hứng thú.
Hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng ở biệt thự, Ưng Tử liền tạm biệt Tiêu Ninh Đông và dì Trần, dì Trần hơi sửng sốt một chút, giọng điệu hơi cười đùa nói: "Có phải trong nhà không chiêu đãi con chu toàn chứ? Sao lại đi vội như vậy? Không phải thứ hai mới đi học sao?"
Tiêu Ninh Đông không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn một chút gì về phía Ưng Tử, chỉ ngồi trên ghế sô pha uống trà Phổ Nhị của mình.
Tiêu Nhất Mặc thong thả ung dung nói: "Sau tân hôn, tất nhiên cần có không gian một mình, mọi người thông cảm một chút."
Đây coi như trực tiếp nói giúp Ưng Tử.
Dì Trần xấu hổ cười: "Đứa nhỏ này, không phải dì lo lắng Ưng Tử còn nhỏ sao, không biết chăm sóc con, mỗi ngày con vất vả như vậy, ở nhà này dì còn có thể giúp đỡ con một chút."
"Cảm ơn dì, nhưng mà dì yên tâm đi, từ trước đến nay con chưa từng bạc đãi chính mình." Tiêu Nhất Mặc cười, "Hơn nữa, Tiểu Tử còn là cao thủ phòng bếp."
Ưng Tử xấu hổ, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là làm được vài món có thể ăn mà thôi."
"Xem ra là chịu khổ rồi, nhìn bàn tay nhỏ này, đều thô ráp," dì Trần vẻ mặt đau lòng cầm tay cô quan sát vài lần, "Đến Tiêu gia rồi, không câng vất vả như vậy nữa, hôm nào dì đưa cho con một bộ mĩ phẩm tốt cho con dùng."
Ưng Tử thật sự không quá thích sự thân thiết của dì Trần, nỗ lực rút tay lại, lần nữa giải thích:"Không phải chịu khổ, bố mẹ con rất thương con, chỉ là con thích nấu ăn mà thôi."
"Cảm ơn dì Trần, bọn con đi trước." Tiêu Nhất Mặc khách khí, vừa muốn đưa người đi, Tiêu Ninh Đông phía sau liền mở miệng: "Sau này không có việc gì thì đừng ra ngoài, mỗi tuần về một lần đi theo dì Trần mà học quy củ làm Thiếu phu nhân Tiêu gia, cũng quan tâm tốt Nhất Mặc."
Da đầu Ưng Tử tê dại, gượng cười gật đầu, lúc này mới đi theo Tiêu Nhất Mặc ra khỏi phòng khách.
Bảo sao Tiêu Nhất Mặc lại thiên về chủ nghĩa đàn ông như vậy, hóa ra Tiêu Ninh Đông mới là căn nguyên, lại còn muốn học quy củ của Thiếu phu nhân Tiêu gia.
Hôm nay Tiêu Nhất Mặc lái một chiếc SUV, chỗ ngồi rộng rãi, Ưng Tử lên xe, anh không khởi động mà vươn qua cầm tay Ưng Tử quan sát cẩn thận.
Bàn tay nhỏ xinh, ngón tay tinh tế thon dài, đầu ngón tay hơi hơi nhếch lên, hình thành một độ cung duyên dáng, đẹp nhất là móng tay mang theo một chút hồng nhạt, hơi hơi phản xạ một chút ánh sáng, làm đôi tay thoạt nhìn càng thêm đẹp.
Anh rất vừa lòng: "Đôi mắt dì Trần già rồi, bàn tay này nơi nào thô ráp?"
"Trước kia tôi có học qua dương cầm, chỗ này móng tay thường xuyên bị vỡ ra, chai tay rất nhiều," Ưng Tử cẩn thận chỉ cho anh xem, "Lần luyện tàn nhẫn nhất, móng tay đều cắt hết đj, toàn bộ đầu ngón tay đều tròn tròn, xấu chết đi được, khả năng dì Trần nói là cái này, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi."
Tiêu Nhất Mặc có chút kinh ngạc: "Cô còn biết đàn dương cầm? Vậy tại sao lại không tiếp tục luyện tiếp?"
Ưng Tử ngẩn ra một chút: "Ahh..... Sau khi thi đại học liền không tập nữa."
"Không tập cũng tốt, móng tay bây giờ rất đẹp. Dương cầm sao, mua một đĩa nhạc tùy tiện nghe một chút là tốt rồi." Tiêu Nhất Mặc không quan tâm nói.
Ưng Tử dở khóc dở cười.
Theo cách nói của anh, những sân khấu chuyên gia dương cầm diễn tấu liền không hề giá trị rồi.
Ra khỏi biệt thự, ban đầu Ưng Tử nghĩ sẽ bảo Tiêu Nhất Mặc thuận đường đưa cô đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, tự mình ngồi xe điện ngầm về nhà, nhưng mà khi nghe xong tên tiểu khu Tiêu Nhất Mặc liền nói thuận đường trực tiếp đưa cô đến nơi.
Tiểu khu Đông Ngạn là khu sắp phá bỏ và di dời, nằm ở khu nội thành. Năm trước, Ưng Khải đem căn phòng cuối cùng trong nhà bán đi, bù đắp hơn phân nửa tiền vào lỗ hổng của công ty, còn một căn phòng còn lại sửa thành một nhà hai phòng ngủ.
Thứ bảy đường không quá đông, từ khu phố cổ đến nội thành không quá lâu chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau khi đến nơi, Tiêu Nhất Mặc đưa cô xuống xe, nhìn tòa nhà mặt tường đều loang lổ phía trước, sắc mặt có chút không tốt.
"Ba cô....đúng là lợi hại." Tiêu Nhất Mặc trào phúng, "Từ một Tổng giám đốc của một công ty có thể ở biệt thự cao cấp mà thành ở nơi đây."
Ưng Tử có chút không vui, theo bản năng muốn vì ba của mình biện hộ: "Cũng không thể hoàn toàn trách ba tôi được, còn có rất nhiều ngoài ý muốn. Hơn nữa tiểu khu này có gì không tốt, chỉ là bên ngoài sơn hơi bị trầy thôi, bên trong vẫn còn mới, nhà chúng tôi vẫn ở tốt."
Tiêu Nhất Mặc cười cười, không muốn chọc thủng lòng tự trọng đáng thương đó của cô: "Cho là thế đi, tôi đi trước."
"Chờ chút." Ưng Tử vội vàng nói, "Ngày mai tôi có thể trực tiếp quay lại trường học không? Buổi chiều tôi còn phải tập luyện cùng đoàn hợp xướng."
Chân mày Tiêu Nhất Mặc cau lại.
Trong lòng Ưng Tử lo sợ, kéo cánh tay anh nhẹ nhàng quơ quơ, mềm giọng khẩn cầu:" nghĩ đi chọc thủng nàng đáng thương lòng tự trọng: "Hành đi, ta đi trước."Cuối tuần sau chính thức diễn rồi, tôi mời anh đến hội trường xem nhé? Đoàn của chúng tôi xướng rất hay, anh nhất định sẽ thích, thật đấy không lừa anh đâu."
Người phụ nữ trước mặt anh bày ra bộ dáng đáng yêu, ngọt ngào, âm thanh mềm mại nghe vào trong tai, trái tim cũng mêm theo rồi.
Sắc mặt Tiêu Nhất Mặc không tự giá mà hòa hoãn lại:" Được, sau lần diễn này không cần lại lăn lộn thêm nữa, yên tâm mà ở nhà đi, sau một thời gian nữa là tiên sinh đến rồi."
Câu này so với câu anh đã nói ở Đại học Tế An về "vợ" không có gì khác biệt, trong ngoài như một.
Ưng Tử rất muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng đành phải nuốt xuông. Dù sao cũng chỉ là một năm, kiên nhẫn rồi cũng sẽ qua thôi.
Tiêu Nhất Mặc nhìn cô nghe lời như vậy vừa lòng mà cúi xuống hôn lên má cô một cái rồi lên xe phóng đi.
Só rỳ mọi người vì tuần trước mình không đăng chương mới được nên tuần này mình bù thêm 1 chương nhé!! 12h đêm nay mình đăng nha:)
Ps: cho mình hỏi có ai lên wattpat bằng lap mà bị lỗi không ạ? Không hiểu sao dạo này lên bằng lap mình bị lỗi suốt ý ạ:((((