Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
"Ngươi rốt cuộc là người như thế nào vậy?" Yên lặng ngồi trong phòng, trong tay Tô Tiện là một cây lược, nàng đang cẩn thận chải đầu cho con rối. Không biết vì sao, biết được sự thật của con rối rồi nàng lại không cảm thấy sợ hãi. Nàng vòng ra trước mặt Tiểu Sở, chống cằm nói: "Có chuyện gì mà khiến ngươi phải dùng phương thức như vậy sống tiếp đây?"
Tất nhiên nàng chẳng hỏi ra được gì, mặt của Tiểu Sở giống y chang Sở đại thiếu gia Sở Khinh Tửu, thật là đẹp đến mê hoặc người ta. Thời khắc này dưới ánh nến chiếu rọi, nàng không nhịn được vỗ vỗ lên mặt Tiểu Sở, khẽ cười thành tiếng.
Chuyện liên quan đến Tiểu Sở Mai Sương Mộng cũng chỉ biết bấy nhiêu, dùng người thật chế tạo con rối đúng thực là thuật pháp bị cấm sử dụng, nên Mai Sương Mộng cũng không có cách nào giúp nhiều hơn nữa. Điều Tô Tiện muốn biết ở con rối này là lai lịch của hắn lại không điều tra ra được gì. Nhưng Mai Sương Mộng cũng rất kiên trì, liều mạng giữ Tô Tiện lại, cho nàng ấy chút thời gian nghĩ cách, lỡ như có thể tra ra gì đó thật thì sao.
Tô Tiện vốn xem tứ hải là nhà, đi hay ở cũng chẳng liên quan. Không Thiền Phái này đối với nàng vô cùng mới mẻ, nàng chỉ do dự một lúc rồi đồng ý luôn.
Thế là Mộ Sơ Lương lại đưa nàng về.
Mộ Sơ Lương vốn còn muốn nói gì đó với nàng nhưng hắn vừa đưa Tô Tiện đến phòng thì bị mấy tiểu đồng gọi đi rồi, nói là gần đây Không Thiền Phái đang bận thí luyện cho đệ tử mới nhập môn, muốn hắn qua đó giúp một tay. Vì vậy chỉ còn lại Tô Tiện và Tiểu Sở.
Rất nhanh, trời đã ngã về đêm. Tô Tiện chải tóc cho Tiểu Sở, giúp hắn chỉnh sửa lại y phục xong không còn chuyện gì làm nữa, nàng bèn tùy ý lấy một quyển sách trên giá ra xem. Căn phòng này chắc là phòng dành cho khách, nhưng chẳng ngờ là trong này cái gì cũng có, trên giá sách chất đầy các thể loại sách, Tô Tiện lật bừa một hồi mới biết đây là Kinh văn. Trong phòng điểm chút hương, mùi vị cũng tạm ổn. Tô Tiện đọc sách có chút buồn ngủ rồi, cảm thấy chỗ này trừ cái là hơi lạnh thì cũng không tệ lắm, tốt hơn nhiều so với Huyền Nguyệt giáo âm u lạnh lẽo.
Đương lúc nàng định nằm bò ra bàn chợp mắt một chút thì một âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Âm thanh kia cực nhỏ, nếu không chú ý rất khó phát hiện. Nhưng do xuất thân và trải nghiệm mà thính lực Tô Tiện tốt hơn người thường rất nhiều. Âm thanh vừa xuất hiện nàng đã phát giác ra.
Đây có lẽ là tiếng bước chân, mà còn là tiếng bước chân khá quen thuộc.
Tô Tiện nghe đến đấy, nhướng mày nở nụ cười. Nàng đứng dạy nói với Tiểu Sở đang ngồi bên kia: "Ở đây chờ ta một chút." Nói rồi bước ra khỏi phòng.
Không biết từ lúc nào bên ngoài tuyết lại rơi, không khí xung quanh mang chút lãnh ý. Căn phòng Tô Tiện ở nằm phía Nam Không Thiền phái, phía sau là nơi ở chúng đệ tử. Thời điểm này đã là đêm khuya, ngoài mấy ngọn đèn thưa thớt trơ trọi trên bờ tường, không còn thấy bất cứ động tĩnh gì nữa. Ấy vậy mà tiếng bước chân lại vang lên bên tai Tô Tiện rất rõ ràng.
Tô Tiện hơi không kiên nhẫn nhíu chặt mày, cuối cùng đã cảm thấy lạnh nên vào phòng khoác thêm áo rồi mới ra ngoài. Nàng cũng không biết rốt cuộc mình sẽ đi đến nơi nào, chỉ bước theo tiếng bước chân kia mà đi thôi. Đi một hồi, nàng thấy cảnh tượng phía trước có hơi mở rộng một chút, có lẽ là ra đến hậu viện rồi. Trước mặt là một khoảng đất trống cực kỳ rộng rãi, chính giữa có một hồ sen, cũng không biết sen trong hồ làm sao có thể nở hoa đẹp đẽ như vậy trong hoàn cảnh lạnh thấu xương thế này. Chúng lắc lư theo ánh đèn, dường như đang phát sáng.
Những đóa hoa này nở thật đẹp, Tô Tiện không nhịn được nhìn một cái, vừa nhìn liền thấy bên cạnh hồ sen có một người đang ngồi.
Người đó có dáng vẻ khoảng 30 tuổi, mặc y phục của đệ tử Không Thiền Phái, chỉ là hơi khác bộ mà Mộ Sơ Lương mặc, có lẽ là bối phận khác nhau. Hắn ngồi trên thảm cỏ cạnh hồ sen, ngẩng đầu nhìn trời, bóng lưng dưới ánh sao trời hiện chút cô độc.
Tô Tiện cảm thấy bóng lưng đó hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Chỉ là không nhớ ra cũng không sao, không phải chuyện đáng gấp gáp gì. Tô Tiện híp mắt cười, thần thái bất động bước đến hồ sen, rồi vòng qua một con đường nhỏ rất nhanh đã tìm thấy người nàng muốn tìm.
Bên cạnh góc tường cuối con đường, một nữ tử ẩn mình dưới bóng đèn l*иg, cúi đầu nghiêm túc nghịch món đồ trong tay.
"Yêu nữ tà giáo lại chơi trò gì đây?" Tô Tiện đạp lên lớp tuyết đi đến, trên mặt mang theo biểu cảm cười như không cười.
Nữ tử nọ nghe được tiếng nàng thì kinh ngạc chốc lát, lúc này mới nâng mắt, sau khi nhìn rõ Tô Tiện nàng ta rất vui vẻ nhưng vẫn tỏ ra vẻ tàn độc, nói: "Tất nhiên là đang hạ độc."
"Độc gì?" Tô Tiện lại hỏi
Nữ tử bước ra từ góc tường, ánh sáng lập lòe nơi đáy mắt, cười nói: "Yêu nữ tà giáo như ta à dính thính của một tên đạo sĩ thối Không Thiền Phái cao cao tại thượng này, ta đang định cho hắn một thứ độc dược mê hoặc lòng người, để hắn theo ta rời khỏi đây, đi đến nơi mà không ai có thể tìm ra bọn ta, ở bên nhau cả đời.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng nữ tử nọ không nhịn nổi cười ra tiếng trước, nàng ta cười xong mới đứng thẳng người lắc đầu bảo: "Tiếc là, chỗ này không có đạo sĩ thối ta thích." Nàng ta nói xong bèn lượn một vòng quanh Tô Tiện, trong mắt vẫn còn sự kinh ngạc: "Thần... Tô Tiện, sao ngươi lại ở đây?"
Xem ra Tô Tiện bình tĩnh hơn nàng ấy nhiều, nàng bình thản đáp: "Ta ở đây thì có gì lạ đâu?"
"Cũng đúng, ngươi bây giờ đi chỗ nào mà không được." Nữ tử kia nói xong, lại nhịn không được kéo tay Tô Tiện, "Ta đến đây làm công chuyện, không ngờ có thể gặp được ngươi."
"Huyền Nguyệt giáo có chuyện gì mà phái cả ngươi đi rồi?" Tô Tiện hỏi.
Nàng ta nghe câu hỏi của Tô Tiện có chút ngạc nhiên, nói: "Ngươi đến đây không phải vì chuyện này sao?"
Tô Tiện nghe nàng ta nói mà nơ hồ, cũng cảm thấy hơi hiếu kỳ, nhưng vẫn không hỏi chỉ nhướng mày nhìn nữ tử.
Nữ tử kia nói: "Hai tháng sau, Thiên Cương Minh sẽ bắt đầu tổ chức Huyền Thiên Thí."
Thiên Cương Minh hiện đang dẫn đầu các môn phái trong thiên hạ, nhằm có thể đào tạo thêm nhiều thanh niên ưu tú, nên cứ ba năm sẽ tổ chức thí luyện một lần, cũng để xếp hạng những bậc nhân tài có thực lực khắp thiên hạ, trận tỉ thí này chính là Huyền Thiên Thí. Huyền Thiên Thí bq năm một lần, các đại tông phái sẽ chọn ra đệ tử xuất sắc nhất tham gia thi đấu, ba người giành chiến thắng sẽ được minh chủ Thiên Cương Minh đích thân chỉ dạy. Minh chủ Thiên Cương Minh thực lực cao thâm khó lường, tương truyền rằng đã gần tiến đến thần, có thể được hắn truyền dạy là cơ hội hiếm có biết nhường nào. Rất nhiều người trong thiên hạ tranh nhau sức đầu mẻ trán cũng nhất định phải tham gia trận thi đấu này. Chỉ là người tài giỏi trên khắp thiên hạ này đông như kiến, muốn lọt vào nhóm ba người giành chiến thắng không phải là chuyện dễ dàng.
Theo như Tô Tiện biết thì Mộ Sơ Lương đứng đầu kỳ Huyền Thiên Thí trước.
Nghĩ đến bộ dạng Mộ Sơ Lương đối kháng Vân Thú lần trước, Tô Tiện không khỏi nhíu mày, hỏi: "Ngươi lo chuyện này làm gì?"
Nữ tử cười rộ làm nổi bật lúm đồng tiền trên mặt nàng, "Người đạt hạng nhất Huyền Thiên Thí lần này, không chỉ được đích thân Minh chủ Thiên Cương Minh chỉ dạy còn có thể lấy một vật."
"Hả?"
Nữ tử ghé sát tay Tô Tiện, nói nhỏ: "Tố Hồn Châu."
Tô Tiện hơi khựng lại, hơi nheo mắt.
Tố Hồn Châu là hi thế chi vật, Tô Tiện đã nghe qua rất nhiều lần nhưng nhiều năm trở lại đây vẫn chưa có ai tận mắt nhìn thấy. Có người nói, vật đó đã bị giấu đi rồi, nhưng ngoài dự liệu, giấu nó lại là Thiên Cương Minh.
Tương truyền, Tố Hồn Châu có thể truy tìm hồn phách của con người, chỉ cần thi triển pháp thuật, bất luật người muốn tìm là ai, trên trời hay dưới đất, đã luân hồi chuyển thế hay cô hồn dã quỷ đều có thể tìm ra.
Viên châu này không có tác dụng tuyệt thế gì nhưng người muốn có nó thì không ít đâu.
Tô Tiện trầm ngâm, nói: "Ngươi muốn Tố Hồn Châu?"
"Thì cũng không phải ta muốn, mà là chủ tử muốn có. Ta chỉ đến thử thôi, nếu không lấy được ta cũng không cần cưỡng cầu." Nữ tử lắc đầu, khẩu khí không nghe ra được gì, chỉ có hai mắt vẫn luôn dừng trên người Tô Tiện
Tô Tiện hiểu ý nàng ấy: "Ngươi cố ý nói lời này với ta."
"Vậy thế ngươi muốn hay không muốn?" Nữ tử cười vui vẻ.
Tô Tiện không đáp chỉ cười cười nhìn nàng ta.
Nữ tử bèn kéo kéo Tô Tiện, nói: "Nếu ngươi muốn thì cùng phe với ta đi, lúc đó chúng ta đi theo người Không Thiền Phái đến Thiên Cương Minh, đợi Huyền Thiên Thí kết thúc rồi trộm viên châu đó ra.
"Tại sao phải trộm?" Tô Tiện phản vấn một câu, nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể lấy nó một cách quang minh chính đại mà."
"Hử?" Nữ tử nhẹ giọng nghi vấn.
"Ta từng đi qua Thiên Cương Minh, thủ vệ ở đó nghiêm hơn ngươi tưởng tượng nhiều, muốn lấy trộm Tố Hồn Châu e là mười người như ngươi cũng không làm được." Thần sắc nữ tử hơi biến đổi. Tô Tiện cười lên một tiếng, nhướng mày nói: "Đúng lúc mấy ngày nay Không Thiền Phái đang chiêu mộ đệ tử, chúng ta trà trộn vào trong, đợi hai tháng sau lấy danh nghĩa đệ tử Không Thiền Phái tới đó, không phải càng tốt à?"
Nữ tử hơi ngẩn người, nghe đến đây thì "A" lên một tiếng, không dám tin tưởng nhìn Tô Tiện.
Tô Tiện đón lấy ánh mắt của nàng ta, sắc mặt không đổi.
*
Ngày thứ hai trong danh sách báo danh đệ tử Không Thiền Phái xuất hiện thêm hai người.
Phụ trách thí luyện cho đệ tử mới nhập môn là Không Thiền Phái đại để tử Mộ Sơ Lương. Hiện tại hắn đang ngồi giữa đại sảnh, nhìn hai cái tên cuối cùng trên giấy, không khỏi nao nao.
"Đại sư huynh?" Thanh niên đứng sau Mộ Sơ Lương thấy có vẻ đang suy tư gì đó bèn mở miệng hỏi: "Sao vậy ạ?"
Mộ Sơ Lương lắc đầu cười cười, nhẹ giọng gọi ra một cái tên: "Yêu Lan?"
Trong đám đông, một nữ tử giơ tay lên. Có điều phần lớn đệ tử đến Không Thiền Phái đều là nam, nữ tử đó đứng trong đám đông có chút nhỏ bé, Mộ Sơ Lương nhìn nửa ngày chỉ thấy mỗi nửa cánh tay nàng ta. Hắn cười nói: "Cô nương lên phía trước đi."
Người nó quả nhiên bước lên trước, nàng trông vô cùng đáng yêu, đôi mắt trong trẻo, nhìn thấy Mộ Sơ Lương đang đánh giá mình bèn mở to mắt cười cười, hai lúm đồng tiền hiện lên càng khiến người khác sinh hảo cảm với nàng. Mộ Sơ Lương nhìn nàng ấy cười, nói: "Cô nương chuẩn bị chút đi, thí luyện sắp bắt đầu rồi."
"Ừ." Tiểu cô nương tên Yêu Lan gật đầu như giã tỏi.
Nói chuyện với nàng ta xong, Mộ Sơ Lương hơi chần chừ cuối cùng gọi ra một cái tên: "Tô Tiện."
- Hết chương 6 -