Phó Chân không biết Đường Loan Loan đang có ý tưởng xấu gì, dù sao cùng hắn không có quan hệ, nàng muốn làm nũng với Phó Kiến Sâm như thế nào liền làm nũng như thế ấy đi.
Đường Loan Loan thấy Phó Chan không để ý tới mình, trong lòng liền buồn bực, giống nhue đang đánh vào bông gòn, mộ chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Nàng suy nghĩ một hồi, lại hướng Phó Chân nói: "Tháng sau tôi phải kết hôn, ở trang viên Eston, cậu nếu có rảnh có thể lại đây."
Trang viên Eston......
Phó Chân hoảng hốt một chút, hắn nhớ lúc năm sinh nhạt 7 tuổi, ba ba hứa sẽ xây cho hắn mộ công viên giải trí, sang năm hắn liền mua lại trang viên Eston, muốn đem nơi này xây thày một tòa lâu đài.
Mười mấy năm về sau, lâu đài này bị bọn họ đưa cho Đường Loan Loan.
Phó Chân cho rằng chính mình sẽ không để ý, chính là phản ứng của thân thể sẽ không nói dối. Đoạn thời gian trước trái tim hắn liền xảy ra vấn đề, hơn nữa hôm qua vẽ tranh một ngày, cơm trưa đều không có ăn, lúc này trái tim hắn đập rất nhanh, có chút thở không nổi, còn cùng với buồn ngực, choáng váng đầu, hai chân giống như là bị rót chì không có sức lực, nếu không phải hắn kiên cường chống đỡ, chỉ sợ đã ngã ở nơi này.
Phó Chân cắn môi, cưỡng bách mình thanh tỉnh một chút, hắn không muốn ngã ở đây, ngã trước mặt hai người kia.
Hắn như cũ đưa lưng về phía Phó Kiến Sâm, cho nên bọn họ nhìn không thấy Phó Chân lúc này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ cảm thấy kỳ quái tại sao hắn cứ đứng ở nơi đó.
Giang Hằng Thù vừa tan tầm trở về thấy Phó Chân vịn tường đứng ở cầu thang, thị lực của hắn cũng không tệ lắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phó Chân bởi vì đau đớn không ngừng run rẩy, mu bàn tay hắn cũng xuất hiện gân xanh, hẳn là đang phải chịu đựng thống khổ rất lớn.
Mà một nam một nữ đứng dưới cầu thang kia, nam nhân nhìn qua không đến 40 tuổi, còn nữ nhân kia chỉ mới hai mươi tuổi đầu, diện mạo của bọn họ xuất chúng, trong trí nhớ của Giang Hằng Thù, thật nhanh có thể nhạn ra thân phận của hai người kia, bọn họ chỉ đứng nhìn Phó Chân mà lại không có đi lên giúp hắn.
Chuyện này cùng hắn không có quan hệ, Giang Hằng Thù lãnh đạm mà đi qua bên người Phó Kiến Sâm, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn, đối với hắn vô luận là nhân vật truyền kỳ trong thương giới như Phó Kiến Sâm, hay là tân ảnh hậu trong giới giải trí, đều là người bình thường trong hàng vạn vạn người khác, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Giang Hằng Thù tiếp tục bước lên cầu thang, hướng trên lầu đi lên, cũng không muốn vì kẻ nào mà dừng chân lại.
Phó Chân nghe được tiếng bước chân từ phía sau, hắn cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng đã không sức để xoay người sang chỗ khác. Hoàng hôn đã rơi xuống chân núi, phía chân trời phương Tây chỉ còn lưu lại một mảnh đen tối, thân hình hắn dần dần biến mất.
Sau này ra cửa chắc chắn phải xem giờ hoàng đạo mới được. Phó Chân nỗ lực điều chỉnh hô hấp, nhưng nơi ngực như cũ bị đè ép bởi một cục đá lớn, hắn như một con cá mắc cạn sắp chết khát.
Tiếng bước chân dần dần lại gần, ngay khi Giang Hằng Thù tới gần Phó Chân, Phó Chân phảng phất nghe được tiếng gọi của Hải Thần, Hải Thần cao lớn tuấn mĩ đem quyền trượng trong tay giơ lên cao, hơi nước lạnh dần dần bao bọc lấy cơ thể đang dần khô cạn của hắn. Phó Chân rốt cuộc không chịu đựng nổi, hai chân mềm nhũn, hướng trên mặt đất ngã xuống.
Giang Hằng Thù không kịp tự hỏi, hắn nhanh chóng vươn cánh tay tiếp được thân thể Phó Chân, đến khi đem được người nam nhân gầy yếu này ôm vào l*иg ngực, Giang Hằng Thù mới phản ứng lại là mình đang làm gì.
Hắn sững sờ nhìn Phó Chân trong l*иg ngực mình, hai mắt Phó Chân đã nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hắn ngón tay kịch liệt run rẩy, cho dù té xỉu, hắn như cũ không thể bình tĩnh lại.
Có lẽ là hơi thở của Giang Hằng Thù làm hắn cảm thấy quen thuộc, sau đó không lâu hắn dần hô hấp vững vàng, lông mi như cánh bướm rung động, hẳn là sẽ mau tỉnh lại, Giang Hằng Thù trong lúc nhất thời không biết là nên đem hắn bế lên, hay là nên đứng ở tại chỗ chờ hắn tỉnh lại.
Nhưng mà Phó Kiến Sâm đứng dưới cầu thang cảm giác như mình đang xem hài kịch, ở trong mắt hắn, là Phó Chân nhào vào trong ngực một nam nhân khác, còn ra thể thống gì.
Phó Kiến Sâm nhìn Giang Hằng Thù đem Phó Chân bế lên, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cậu có quan hệ gì với nó?"
Lúc Phó Chân tỉnh lại, nghe được câu chất vấn này của Phó Kiến Sâm, cảm thấy thật sự là quá buồn cười, thế cho nên Phó Chân trước tiên xem nhẹ chính mình hiện tại đang bị Giang Hằng Thù ôm vào trong ngực.
"Cùng Phó tiên sinh có quan hệ sao?" Phó Chân ở trong l*иg ngực Giang Hằng Thù nghiêng nghiêng đầu, Phó Kiến Sâm chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Phó Chân, hắn nghe thấy Phó Chân hướng mình nhẹ nhàng nở nụ cười, "Đừng quên, thời điểm hai năm trước chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ."
Lúc trước Phó Chân vẫn luôn không dám đối mặt chuyện này, luôn hy vọng xa vời còn có thể trở lại từ trước, nhưng hiện tại khi hắn hướng Phó Kiến Sâm nói những lời này, ngược lại có cảm giác sảng khoái.
Phó Kiến Sâm nói không ra lời, chuyện hai năm trước hắn vì Đường Loan Loan đem Phó Chân đuổi ra Phó gia, hơn nữa cùng Phó Chân đoạn tuyệt quan hệ cha con, đây là sự thật tất cả mọi người đều biết, chính mình đích xác không có lập trường lại đây hỏi Phó Chân lời này.
Phó Chân rũ xuống mi mắt, hắn nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Giang Hằng Thù, hướng Giang Hằng Thù nói: "Đi thôi."
Người trong lòng ngực hoàn hoàn không có tự giác tự mình đi xuống, Giang Hằng Thù giật giật môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, ôm Phó Chân dọc theo cầu thang đi lên, sau đó không lâu thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt Phó Kiến Sâm.
Đường Loan Loan nhìn Phó Kiến Sâm còn đang ngây người, lôi kéo cánh tay hắn, hướng hắn nói: "Ba ba, chúng ta đi thôi."
Phó Kiến Sâm lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Đi thôi."
Thấy cảm xúc của Phó Kiến Sâm không tốt lắm, Đường Loan Loan ngồi ở bên cạnh hắn, tìm mọi cách muốn an ủi hắn, nàng tự hỏi thật lâu sau, đối Phó Kiến Sâm nói: "Ba ba người cũng không cần tức giận, con nghe bằng hữu nói, đoạn thời gian trước Phó Chân còn ở quán bar gay làm công, hắn có khả năng là thích nam nhân, hiện tại hoàn cảnh xã hội đã cởi mở hơn, đồng tính luyến ái cũng không có gì ghê gớm."
Đường Loan Loan hướng Phó Kiến Sâm nói những chuyện này là thật, chẳng qua lúc ấy nàng nghĩ rằng bằng hữu của nàng nhìn sai, không nghĩ tới Phó Chân thế nhưng thật là gay.
Đường Loan Loan trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nàng ôm lấy cánh tay Phó Kiến Sâm, "Ba ba con muốn ăn bánh kem."
"Đợi chút để tài xế dừng ở cửa hàng bánh kem."
"Cảm ơn ba ba."
Phó Kiến Sâm ừ một tiếng, mặt trầm như nước, thật lâu cũng không nói gì, qua rất lâu hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Tay Đường Loan Loan như cũ ôm lấy cánh tay Phó Kiến Sâm, trên khóe miệng hiện lên một tia cười mỉm, thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ lắm.
Dưới hành lang tối tăm, Giang Hằng Thù ôm lấy Phó Chân chậm rãi đi lên lầu, bốn phía an tĩn, Phó Chân ngẩng đầu là lên, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn chiếc cằm của Giang Hằng Thù, hắn hôm nay so với hôm qua càng nhu hòa hơn một chút, ánh mắt xanh thẳm như đang tỏa sáng trong đêm, giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Hiện tại hắn nên mở miệng để Giang Hằng Thù đặt hắn xuống, nhưng chính là hắn muốn tham lam hưởng thụ hơi ấm này thêm một chút.
Dưới lầu truyền đến thanh âm mở cửa kẽo kẹt, Phó Chân dường như bị ma quỷ mê hoặc, hắn vươn tay ôm lấy cổ của Giang Hằng Thù, đầu hắn dựa vào vai Giang Hằng Thù, trong hoảng hốt hắn nghe thấy tim mình nhảy rất nhanh, Phó Chân cảm thấy hốc mắt mình có chút nóng lên.
Giang Hằng Thù dừng lại bước chân, hắn nhìn thoáng qua người trong lòng ngực, trong ánh mắt dường như có ánh sáng nhạt hiện lên, hắn nói cái gì cũng không nói, chỉ là đem hai tay hơi hơi giơ lên một chút, coi như không có chuyện gì ôm Phó Chân tiếp tục hướng trên lầu.
Mãi cho đến khi lên lầu sáu, Giang Hằng Thù dừng lại ở bên ngoài hành lang trước dãy nhà mà bọn họ thuê, ngoài hàng lang truyền đến thanh âm đánh bài ầm ĩ, Giang Hằng Thù đem người trong lòng ngực thả xuống, nhẹ giọng hỏi hắn: "Có thể tự mình đi sao?"
Phó Chân gật gật đầu, hắn nghe thấy một tia ôn nhu trong giọng nói ngữ điệu bình đạm này của Giang Hằng Thù, cũng vì tư tâm của mình mà cảm thấy áy náy, hắn hướng Giang Hằng Thù nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."
"Không có việc gì." thanh âm của Giang Hằng Thù vẫn lãnh đạm, giống như vừa rồi người ra tay giúp trợ Phó Chân không phải hắn.
Giang Hằng Thù đẩy cửa ra, thanh âm kẽo kẹt do cửa đã cũ phát ra, Phó Chân đi theo phía sau Giang Hằng Thù đi vào phòng trọ, bọn họ mỗi người chia nhau ra hướng về phòng mình đi vào.
Phó Chân trở lại trong phòng nhìn túi tiền trên tay mới nhớ tới mình định đi ra ngoài mua chút gì đó, hắn đã không có dư sức để đi xuống lầu, hắn hơi dự một chút, liền đem điện thoại lấy ra tới, đặt một phần cháo trắng.
Cơm chiều hắn ăn rất ít, chờ đến khi ngực không còn cảm giác buồn bực, lại lấy bút ra vẽ. Tiếp tục hoàn thành bản vẽ ngày hôm nay, hắn vẽ thẳng đến đêm khuya.
Đồng hồ chỗ đầu giường vẫn tíc tắc trôi qua, hắn như người lùn cặm cụi tìm đá quý trong rừng rậm.
Phó Chân đóng máy tính lại đặt lên đầu giường, tắt đèn nằm xuống, cơn buồn ngủ tại đêm dài yên tĩnh dần tiêu tan, phòng bên cạnh truyền đến tiếng động.
Ánh trăng từ khe hở xuyên vào, lưu lại trên mặt đất ánh sáng trắng như tuyết, Phó Chân nghiêng người nằm ở trên giường, nhìn vách tường đối diện, trong lòng hắn suy nghĩ Giang Hằng Thù đang làm cái gì?
Chính là lập tức hắn lại khổ sở, tại sao người mà Giang Hằng Thù thích không phải là mình?
Người như hắn thật sự không có chút hi vọng nào sao?
Phó Chân cắn môi, rất mau bờ môi hắn liền trắng bệch, sau một lúc lâu hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôm gối đầu nhắm hai mắt lại.
Hắn rất thích Giang Hằng Thù a.
"Người anh thích có bộ dạng ra sao?"
Trong mơ, Phó Chân hướng hắn hỏi.
Con ngươi màu xanh lam của Giang Hằng Thù chiếu ngược lấy thân ảnh mình, giống như dòng nước suối từ nơi xa chảy đến, ôn nhu trong trẻo, hắn cúi xuống, đem cánh môi hắn dừng ở bên tai mình, hắn nghe thấy âm thanh thì thầm của hắn.
"Là em."