Nắm Tay Em Thật Chặt, Cô Nhé!

Chương 2

Chương 2: Tại Sao Em Lạnh Lùng Đến Vậy???
Mỗi tuần lớp nó có 2 tiết của nàng vậy là nó có thể gặp nàng nhiều hơn rồi nhưng đối với nó gặp nhiều hay không cũng chẳng là điều quan trọng gì bởi nó còn nghi ngờ rằng liệu thật sự có người quan tâm nó đến vậy sao?

Còn về phía nàng, nàng cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về nó:"Tại sao lại có đứa học trò lạnh lùng như vậy. Tại sao lại có người thờ ơ trước sự quan tâm của nàng đến vậy vì từ trước đến giờ đứa học trò nào cũng muốn được nàng làm như vậy? ". Nhưng rồi nàng cũng sớm quên nó đi.

Buổi sáng thứ sáu, trời âm u, nàng vẫn như vậy bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ:"Các em chuẩn bị lên khảo bài nhé!". Cả lớp đứa nào cũng hoang mang không phải vì chưa học bài mà là vì đây là lần đầu tiên tụi nó khảo bào miệng. Chỉ có nó vẫn với gương mặt lạnh lẽo điềm tĩnh nhếch mép cười. Nàng từ đầu bước vào lớp đã để ý nó nên không có lý do gì không gọi nó lên khảo bài: "Việt Trang, em lên đây khảo bài".

Nó cầm cuốn tập bước lên bục, hít một hơi sâu, nhìn nàng và nói: "Em chưa học bài, cô không cần khảo, cứ việc ghi điểm 0 hay gọi điện về cho gia đình cũng được. Cảm ơn! ".

Nàng sốc toàn tập. Lần đầu tiên có học sinh nói với nàng như vậy. Nàng trợn tròn mắt và hỏi: "Tại sao em chưa học bài? Chưa học bài lại còn nói như vậy với tôi à! Đây là lần đầu tiên nên tôi tha cho, lần sau tôi ghi vào sổ đầu bài là em bị hạ hạnh kiểm đấy".

Nó vẫn y nguyên gương mặt đó:" Cô muốn thì cứ ghi vào sổ, em không sao, em không học bài là lỗi ở em nên em không cần cô tha lỗi".

Nàng bắt đầu giận: "Em không cần tôi tha lỗi??? Tôi không còn lời nào để nói với em nữa rồi. Em đi về chỗ đi. Ra chơi, lên phòng giáo viên gặp tôi".

Nó biết nó đã làm nàng giận nhưng nó không muốn xin lỗi. Nó bước về chỗ ngồi, Ngân và Vy húc vai nó: "Sao mày nói vậy với cô chứ? Mày điên à!".

"Tao chỉ nói những gì tao nghĩ thôi. Cô giận rồi thì để lát lên phòng giáo viên tao xin lỗi".

Cuối giờ nàng vẫn không quên nhắc nó đến gặp nàng.

Ra chơi, nó lên phòng gặp nàng, giáo viên nào cũng nhìn nó bởi nó quá nổi tiếng rồi. Nàng bảo nó ngồi xuống ghế: " Tôi gọi em lên đây để hỏi chút việc thôi chứ không trách gì em cả, em đừng lo. Nhưng tại sao em lại lạnh lùng đến vậy? ".

" Em không lạnh lùng như mọi người nghĩ đâu nhưng em không thích thể hiện bất kì cảm xúc nào ra bên ngoài. Còn việc em không học bài và nói những lời không tốt đó... Xin lỗi. "

Nàng nhoẻn miệng cười.

" Không còn việc gì, em về trước. "

Nó đứng dậy, quay đi.

----------------------------------

Đây là lần đầu tiên nó và nàng nói chuyện với nhau như vậy. Nó và nàng đã tiến thêm một bước mới.