Con Nối Dõi

Chương 20


TRUYỆN: CON NỐI DÕI.

CHƯƠNG 20.

Bé Su được đưa đi cấp cứu kịp thời, may là bé con không sao, chỉ bị chấn thương nhẹ ở vùng đầu, nằm theo dõi vài hôm là được về nhà. Với tình hình này, mẹ chồng tôi dứt khoát giữ bé Su để chăm sóc, bà cũng không màn đến chuyện tôi với Quân Trực có đồng ý hay không.

Bé Su hiện tại vẫn đang ngủ, thấy bé con ngủ, tôi với Quân Trực mới đi ra bên ngoài. Mà thực ra tôi có ở trong phòng cũng không làm gì được, bé Su có Trà và mẹ chồng tôi chăm sóc rồi, cơ bản là không cần đến tôi.

Ngồi ở ghế bên ngoài, Quân Trực khẽ hỏi:

– Em mệt không, anh đưa em về trước?

Tôi lắc đầu:

– Lát nữa về cũng được, đợi con bé tỉnh em vào thăm nó một chút.

Chợt nhớ đến chuyện khi nãy, tôi liền hỏi:

– Chuyện của Trà… anh tính sao? Em với anh bây giờ bỏ đi cũng không được, mẹ sẽ giận lắm.

Anh nhìn tôi, gương mặt hiện lên nét ủ rũ:

– Anh cũng không còn cách nào khác, anh không thể sống chung với cô ta được.

Lần này thì đến phiên tôi ủ rũ, tôi và anh ở lại thì lại thấy không ổn, mà nếu bọn tôi bỏ đi thì chắn chắn là không hề ổn chút nào. Bọn tôi mà đi bây giờ, chắc chắn mẹ chồng tôi sẽ từ mặt vợ chồng tôi mất. Chưa nói đến chuyện bà chỉ có một mình chồng tôi là con trai, họ hàng thân thích cũng không có được bao nhiêu người, nếu mà đi, chồng tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm. Phải như mẹ chồng tôi không nói trước với tôi về chuyện Trà về đây ở, bà cứ ngang ngược quyết định thì tôi sẽ dễ cư xử hơn, còn đằng này… bà giống như là xin tôi thông cảm cho bà, tôi mà đi thì sau này tôi đối mặt với bà như thế nào đây?

Còn nữa, chuyện nhận bé Su là chắc chắn, kết quả giám định ADN cũng đã có, chính xác đến 99,99%, tôi nghĩ sẽ không có những chuyện âm mưu như trong phim mà tôi hay xem đâu. Bọn tôi trốn được bây giờ nhưng liệu có trốn được cả đời. Tôi đi lúc này, Trà lại có cớ ở lại nhà chồng tôi lâu hơn, mẹ chồng tôi ở chung với cô ta một thời gian rồi lại sinh ra lòng thương cảm thì tôi biết làm thế nào. Khó khăn lắm mới nên duyên nợ vợ chồng với nhau, tôi nhất định không bỏ chồng tôi chỉ vì nguyên nhân ngớ ngẩn trên trời rơi xuống như thế này được. Còn về Trà, dù sao cũng chỉ nửa năm, nhắm mắt mở mắt là hết. Nếu chồng tôi thương tôi thật lòng, tôi nghĩ dù có 100 cô Trà xuất hiện cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn tôi cả. Cứ tiếp tục đường đường chính chính ở lại, xem như là một thử thách cho cả hai người bọn tôi. Nếu… nếu như không cố gắng được nữa, tôi sẽ tự mình buông bỏ, tôi hứa!

Suy nghĩ kỹ rồi, tôi lại quay sang nói với anh:

– Bọn mình… ở lại đi, em không muốn đi lúc này.

Anh nhìn tôi, trong mắt có chút ngạc nhiên, anh hỏi:

– Sao vậy em?

Tôi nhàn nhạt cất tiếng:

– Đi thì được nhưng anh định đi bao lâu? Bé Su chủ yếu là muốn có cha, anh đi như thế… cũng không phải là cách tốt. Còn về Trà, dù sao cô ấy cũng ở đây nửa năm, quan trọng là anh thôi chứ cô ấy thì em không sợ.

– Anh làm sao? Anh và cô ta đâu có gì?

Tôi nhìn cái mặt hậm hực của anh mà thấy buồn cười, tôi lại nói:

– Nếu đã không có gì thì anh sợ cái gì? Em chỉ sợ anh không vững lòng với em, chứ nếu anh đã kiên định thì có 100 hay 1000 cô Trà cũng có là nghĩa lý gì. Nhà mình thì mình ở, mình còn mẹ già cần mình báo hiếu, bỏ đi chỉ vì một cô gái… thiếu ý chí lắm.

Anh nhìn tôi ngập ngừng:

– Nhưng mà… còn em…

Tôi vỗ vỗ vào tay anh, tôi cười:

– Em có lập trường lắm, chỉ cần anh đừng thay lòng, nửa năm chịu khó một chút để đổi về sau hạnh phúc cũng không có gì quá khó đối với em. Hơn nữa mẹ cũng đã hứa sẽ bảo đảm cho em, em coi như cũng yên tâm rồi. Thật ra á, em cũng mến bé Su, trước hay sau gì em cũng nuôi con bé… chịu đựng mẹ nó một chút cũng có là gì đâu.

Quân Trực mím môi nhìn tôi, tay anh nắm lấy tay tôi siết thật chặt, giọng nghẹn ngào:

– Anh… thật sự cảm ơn em… gia đình anh… cảm ơn em rất nhiều.

Tôi cười chứ cũng không biết nói cái gì bây giờ nữa, chuyện đã đến mức này, tôi chỉ có thể xuôi theo dòng nước mà thôi. Hy vọng quyết định của tôi không sai, hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.

……………….

Khuya đó tôi theo Quân Trực về, sáng hôm sau lại vào thay cho mẹ chồng tôi về nghỉ ngơi. Lúc tôi mua thức ăn sáng vào thì bé Su cũng đã tỉnh, thấy tôi, con bé cười tít mắt reo lên:

– Cô Hoà!

Úi giời, bé con giống chồng tôi lúc nhỏ thật, má phúng phính, môi chúm chím, mắt tròn xoe luôn ý. Thật tình, tôi đã mến con bé hôm gặp ở bệnh viện rồi, khi biết con bé là con gái của chồng tôi, tôi không hề cảm thấy ghét con bé chút nào cả. Nói ra thì sợ người ta nghĩ tôi nói dối chứ tôi hoàn toàn không sinh một chút ác cảm nào với bé con này hết. Còn về phần mẹ nó… hên xui vậy.

Trà nghe con bé gọi tôi bằng “cô”, cô ấy liền nhắc nhở con bé:

– Su, gọi là mẹ Hoà chứ con, mẹ dạy con cái gì con không nhớ hả?

Bé con lúc này mới gật gật, môi chúm chím khẽ gọi:

– Mẹ Hòa!

Tôi đi tới chỗ con bé, véo yêu vào má nó một cái, tôi cười nói:

– Su ngoan, Su đói chưa, mẹ Hòa mua bánh dâu cho con nè.

– Bánh dâu có trái dâu hả mẹ Hoà?

Tôi phì cười:

– Không có trái dâu nhưng có vị dâu, nếu con muốn ăn trái dâu, để mẹ Hòa nói ba Trực mua cho con nha.

Con bé gật đầu rồi vỗ tay bộp bộp, điệu bộ thích thú vô cùng. Tôi đưa cho con bé hộp bánh rồi mới quay sang nói chuyện với Trà.

– Cô ăn sáng luôn đi, tối qua tới giờ cũng có ăn gì đâu.

Trà mặt mũi bơ phờ, cô ấy có chút ngại ngùng gật đầu:

– Cảm ơn chị.

Sẵn tiện không có ai, tôi vào thẳng chuyện cần nói luôn.

– Tôi mua bánh canh cho cô, cô ăn đi cho nóng. Sẵn tiện tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.

Trà nhìn tôi, biểu cảm có chút sợ sệt.

– Chị Hòa… chuyện… có chuyện gì vậy chị?

Thấy cô ấy sợ tới nói năng ngập ngừng, tôi cảm thấy có chút lo lắng, chả nhẽ mặt mũi tôi hung dữ lắm hay sao mà khiến cô ấy sợ tới như vậy?

– Cô làm gì sợ dữ vậy? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi, cô cứ bình thường đi.

– Vậy… vậy có chuyện gì hả chị?

Tôi ngồi xuống ghế, không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng:

– Chuyện cô nói cho cô thời gian nửa năm, có thật không?

Trà nhìn tôi, cô ấy khẽ gật đầu:

– Thật, chị tin em đi chị Hòa.

– Tin thì tôi tin cô nhưng có chuyện này, cô trả lời thật lòng cho tôi biết được không?

– Được, chị hỏi đi, em trả lời thật lòng.

Tôi nhìn cô ấy, hỏi nghiêm túc:

– Lý do vì sao cô đem bé Su tới giao cho anh Trực, cô có thể nói thật cho tôi biết được không?

Với câu hỏi này của tôi, cô ấy suy nghĩ vài giây sau rồi mới trả lời.

– Em cũng không giấu chị, em không muốn xa con bé nhưng mà… cuối năm nay có thể em sẽ đi nước ngoài sinh sống. Chuyện em sinh con… người thân của em không biết…

– Cô đi như vậy, cô không nhớ con bé sao?

Trà sụ mặt, ánh nhìn có chút buồn bã, giọng cũng dịu đi nhiều:

– Nhớ chứ chị, con bé là do em sinh ra mà, xa con… chắc em sẽ nhớ nó nhiều lắm.

– Vậy tại sao…

Trà khẽ cười, nụ cười vô cùng nhạt nhòa:

– Vì tốt cho con, em chỉ có thể giao con cho anh Trực. Đi nước ngoài thì tốt nhưng ở bên đấy, con em vừa không có cha vừa là người ngoại quốc, một mình em không thể cho con được cuộc sống trọn vẹn hạnh phúc. Với lại, em đi thì chỉ một mình em đi thôi, em không đem con em theo được.

Tôi nhìn cô ấy, nhìn thật kỹ từng biểu cảm trên gương mặt của cô. Biểu cảm vô cùng thật, một chút giả dối cũng không có. Trà thật sự rất xinh, nét đẹp đằm thắm nhẹ nhàng, nói chuyện nhỏ nhẹ từ tốn đoan trang, là một cô gái dịu dàng lễ phép. Nếu thật sự con người cô ấy thật chất là như thế thì tôi có thể hiểu được lý do vì sao cô ấy lại chấp nhận nuôi con một mình cho đến bây giờ. Phụ nữ thường có hai loại, như Trà là hiền lành cam chịu luôn nghĩ cho người khác, còn như tôi là hổ báo cáo chồn ăn nói ầm ầm mạnh mẽ như đàn ông. Cơ bản thì phụ nữ hiền lành luôn chịu thiệt thòi, tôi không học cách hiền lành này từ họ được.

Thấy tôi nhìn, cô ấy lại cười gượng gạo nói:

– Ban đầu em không tin tưởng chị, vì em sợ cảnh mẹ kế con chồng… nhưng tiếp xúc vài lần, em lại có suy nghĩ khác. Hôm mà bà nội đưa em về nhà, em thấy chị bồng bé Su, chị cười với con bé vô cùng thật lòng… giác quan của người làm mẹ cho em biết chị thật lòng tốt với con bé. Bé Su có được người mẹ như chị… em thật tình không còn gì lo lắng nữa. Em rất muốn gặp riêng để nói cho chị hiểu nhưng em lại không dám nói… em sợ là chị không tin em.

Nói tới đây, cô ấy dừng một chút rồi mới nói tiếp:

– Em sinh bé Su là do sự cố ngoài ý muốn, em cũng biết em không đúng khi không cho anh Trực biết về con bé. Anh Trực ghét em là đúng, em không dám nói cái gì đâu. Nhưng còn chuyện giao con, em thật lòng chỉ muốn giao con bé lại cho anh chị… mong anh chị thương tình mà nuôi nấng con bé thay em. Đợi nửa năm, khi con bé đã quen dần với gia đình mình, em chắc chắn sẽ rời đi. Em hứa.

Tôi nhìn cô ấy, khẽ gật đầu rồi trả lời:

– Cô nói được là làm được, tôi không khó khăn với cô nhưng thật lòng tôi cũng chỉ có thể cho cô thời gian nửa năm, lố một ngày cũng không được. Phụ nữ ai cũng mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình, tôi cũng vậy, hạnh phúc của tôi, tôi phải bảo vệ đến cùng. Chỉ cần cô giữ đúng lời hứa và an phận, tôi nhất định không để cô chịu thiệt thòi. Bé Su… không thể quên mẹ ruột của nó được, cô hiểu ý tôi không?

Trà nhìn tôi sửng sốt, khoé mi cô ấy ửng đỏ lên, cô ấy vội vàng gật đầu:

– Cảm ơn chị, hai mẹ con em… thật lòng cảm ơn chị!

_______________

Chuyện tôi đồng ý cho Trà ở lại, mẹ chồng tôi rất là hài lòng, bà còn gọi tôi vào phòng cảm ơn rối rít. Quân Trực mặc dù không muốn nhưng cũng không còn phản đối thái quá, mẹ con anh ấy cũng đã nói chuyện lại với nhau bình thường. Gia đình chồng tôi tạm thời gió yên biển lặng, mọi chuyện coi như ổn thỏa.

Bé Su nằm viện hai hôm là được về, sau khi về nhà thì con bé đi học, tôi cũng hay đi đón con bé mỗi khi Trà có chuyện bận. Từ ngày có bé Su, nhà tôi ngày nào cũng có tiếng cười từ con bé. Mà Trà cũng rất hiểu chuyện, cô ấy thường hay nhường vị trí mẹ của bé Su lại cho tôi khiến cả Quân Trực và mẹ chồng tôi đều cảm thấy hài lòng. Bé Su cũng dần quen với nếp sống ở đây, con bé cũng mến tôi rất nhiều.

Mọi chuyện đang rất tốt đẹp, cho đến một hôm…

Sau khi đi học về, vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe được giọng sang sảng của bà nội chồng tôi. Thấy tôi bước vào, bà hừ lên mấy tiếng rồi quay sang nói với Trà.

– Con sau này có bà, không sợ bị ai ăn hϊếp đâu.

Trà nhìn tôi đầy ngại ngùng, cô ấy lí nhí nói:

– Bà… đâu có ai ăn hϊếp gì con đâu bà.

Bà nội liếc mắt nhìn sang tôi, bà nói bóng nói gió:

– Có hay không bà nhìn bà biết, con hiền lắm… không làm lại người ta đâu.

Tôi nghe là biết bà nói tôi rồi nhưng mà mặc kệ, tôi không muốn nhiều lời với bà. Đi đến chỗ bà, tôi cúi đầu chào hỏi:

– Bà nội, con đi học mới về, bà tới chơi hả bà?

Bà trả lời tôi bằng giọng hậm hực:

– Tôi ở đây không được hay sao mà cô hỏi là tôi ở chơi? Tôi ở đây luôn, ở đây để bảo vệ cho cháu cố của tôi.

Ở đây luôn?

Thấy tôi hơi ngẩn người, Trà liền đi tới kề tai tôi nói nhỏ:

– Bà nội dọn tới ở với nhà mình…

Thôi xong tôi rồi!

Thì ra là bà nội gây nhau với ba của Quân Trực nên giận dỗi chạy tới nhà tôi ở. Mà mẹ chồng tôi lại không thể không cho bà ở lại, cứ thế bà dọn luôn về đây sống. Nhà tôi lại thêm một người lớn tuổi, người lớn tuổi vô cùng khó tính. Mà thật ra thì bà chỉ khó tính với tôi và mẹ chồng tôi thôi chứ đối với Quân Trực, bé Su và Trà, bà cưng còn hơn trứng mỏng.

Điển hình là hôm nay, đã 10 giờ đêm rồi, bà mới chịu cho tôi lên phòng ngủ. Vừa bước lên phòng, hai tay tôi muốn rã rời, đấm chân cho bà cả đêm mà bà còn mắng tay tôi cứng như sắt đá. Oan ức kinh khủng!

Quân Trực bay đêm, lúc tôi tắm xong, anh cũng vừa đáp xuống sân bay, gọi cho tôi, giọng anh dịu dàng:

– Em đang làm gì vậy? Sao chưa ngủ?

– Em học bài mà, anh có mệt không?

– Mệt nhưng nghe giọng em là hết mệt, à quên nữa, hôm nay bà nội có khó khăn với em không?

Tôi cắn môi, khẽ lắc đầu:

– Không anh, bà cũng như thường ngày thôi mà.

– Ừm, cố lên em, anh thương em!

Một câu “anh thương em” cũng khiến cho lòng tôi mềm nhũn ra, mọi bực dọc dường như tiêu tan hết một nửa. Tôi cười hì hì, nói với anh mấy câu nữa rồi tắt đèn đi ngủ. Đêm nay không có anh ngủ cùng, cảm giác cứ trống trống kiểu gì ấy…

_______________

Bà nội vẫn cứ khó khăn với mẹ chồng tôi và tôi y như thế. Lúc nào có Quân Trực thì bà khác, không có anh ấy thì bà lại khác. Tôi sống chung với bà có mấy hôm mà cảm giác muốn bỏ của chạy lấy người, bà khó tính kinh khủng.

Khi nãy Trà có gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đón bé Su giúp cô ấy, cô ấy đưa bà nội đi mua vài thứ nên không tới đón con bé được. Lúc đến đón con bé, cô giáo có bảo là bé con bị ngã lúc chơi ở sân, có trầy vài chỗ. Thấy cũng không đến nỗi nào nên tôi cũng không hỏi thêm, trẻ con đùa nghịch bị té ngã là chuyện bình thường, không trách ai được cả.

Tôi về được một lúc thì bà nội với Trà mới về, giao bé Su lại cho Trà, tôi cũng có nói là con bé bị ngã khi ở trường. Cô ấy cũng bảo với tôi là trẻ con chơi hay bị ngã, chuyện bình thường không có gì quan trọng.

Đến tối, lúc Quân Trực đi làm về, tôi lại nghe bà nội học lại với anh là do tôi trông con bé không kỹ nên con bé mới bị té trầy xước. Quân Trực thì không có ý kiến gì, anh bảo bà đừng quan trọng quá vấn đề rồi đi lên phòng không nghe tiếp. Tôi nghe thì thấy bực mình chứ cũng không lên tiếng, mà thật ra tôi cũng quen với chuyện bà nội hay nói xấu tôi rồi nên cứ kệ thôi. Quan trọng là chồng tôi không hiểu lầm tôi là được rồi, bà muốn nói gì thì tùy vậy.

Đến tối, lúc bọn tôi đang ngủ thì mẹ chồng tôi chạy lên gõ cửa phòng bọn tôi, bà bảo là bé Su bị sốt, kêu bọn tôi đưa con bé đi viện.

Tôi nghe tin liền bật dậy chạy thật nhanh xuống nhà, sờ trán con bé, quả thật là con bé bị sốt nhưng sốt không quá cao.

– Tụi bây đưa con bé đi bệnh viện đi, nó sốt như vậy mà còn đứng ở đây ngó ngó cái gì.

Tôi bỏ qua lời bà nói, tự tôi đi tới đo nhiệt độ cho bé con, bé con sốt 38 độ yếu, nhiệt độ này thì có đi viện bác sĩ cũng cho về nhà theo dõi rồi uống thuốc hạ sốt thôi.

Tôi quay sang Trà, tôi nói với cô ấy:

– Cho bé Su uống thuốc hạ sốt chưa?

Trà gật gật:

– Em vừa cho uống khi nãy nhưng chưa hạ sốt.

– Theo dõi tí nữa xem sao, cô cho con bé mặc thoáng chút, để tôi đi lấy nước ấm lau cho con bé.

Bà nội đi tới quát ầm lên:

– Lau cái gì mà lau, nó sốt phải cho đi bệnh viện để bác sĩ người ta khám, cô biết cái gì mà nói.

Tôi thật kiên nhẫn nói với bà:

– Sốt 38 độ thì bác sĩ người ta cũng không giữ lại đâu nội, bé Su vừa uống hạ sốt, mình để thêm chút nữa xem sao. Đi đi về về chỉ mệt cho con bé thôi.

Bà nội cau có chỉ vào mặt tôi:

– Con nhỏ có phải con của cô đâu mà cô biết xót biết thương, sốt nóng bừng như thế thì phải đưa đi bệnh viện. Tôi làm mẹ rồi tôi biết, cô có đứa nào không mà cãi với tôi. Định để cho cháu tôi nóng bỏng người cô mới cho đi viện hả?

Nói rồi bà quay sang Quân Trực hét toáng lên:

– Thằng Trực với con Trà đưa con Su đi bệnh viện đi, con của tụi bây thì tụi bây lo, nó người ngoài biết cái gì mà nghe theo nó.

Chồng tôi nhăn mày, anh đi tới sờ trán con bé rồi nói:

– Hòa nói đúng mà nội, sốt 38 độ đi viện cũng…

“Ọc ọc”, bé Su đột nhiên trở người nôn hết sữa ra sàn, con bé vừa khóc vừa nôn, nhìn thôi mà thấy xót hết cả ruột. Tôi định đi tới vỗ lưng con bé thì thấy Trà bồng con bé lên rồi. Trà bồng bé Su trên tay, chồng tôi thì đi theo sau vỗ lưng vỗ về cho con bé. Chợt, hình ảnh một nhà ba người làm tôi có chút chạnh lòng…

Bé Su khóc không ngừng, chắc là vừa nôn xong nên con bé khó chịu. Bà nội lại quát ầm lên bắt đưa đi viện, tôi lần này không có ý can ngăn, để bọn họ tự quyết định với nhau thì tốt hơn.

Trà bồng bé Su, Quân Trực đi ra tới cửa thì quay sang hỏi tôi:

– Hoà, đi theo anh không?

Tôi lắc đầu, khẽ nói:

– Không, anh đưa bé Su đi đi, có gì thì gọi cho em.

– Ừ, vào trong nhà đi, ngoài trời mưa lạnh lắm.

Dứt lời, anh quay sang che chắn cho mẹ con bé Su ra xe. Tôi đứng trong nhà nhìn ra, nhìn cảnh tượng ba người che chở cho nhau, tôi thật tình không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào nữa…

– Hai đứa xứng đôi ghê ta ơi!

Bà nội đứng sau lưng tôi nói vọng ra, bà là cố ý nói cho tôi nghe, tôi biết mà.

– Mẹ, đừng nói vậy.

Nghe mẹ chồng tôi nhắc, bà lại càm ràm:

– Tôi nói có gì sai, tôi nói chưa bao giờ sai hết. Cô im cái miệng lại đi.

Mẹ chồng tôi khó chịu ra mặt nhưng vẫn không cãi lấy một lời. Tôi thì không như bà, nghe chướng tai thì tôi không nhịn được.

– Bà nội như thế hèn gì bác gái kia chịu không được, bà không sai nhưng bà chọn nhầm con dâu rồi kìa.

– Mày!

Tôi nhìn bà rồi đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống, tôi biết chắc chắn một lát nữa Quân Trực kiểu gì cũng đưa bé Su về. Kinh nghiệm giữ trẻ mấy năm cấp 3 của tôi không lệch đi đâu được cả. Bà nội, lần này bà nhất định sẽ sai!

---------