Con Nối Dõi

Chương 18


TRUYỆN: CON NỐI DÕI.

CHƯƠNG 18.

Gọi cho anh trai một chiếc taxi, đợi xe anh chạy khuất tôi mới thong dong thả bộ về nhà. Thời tiết ban đêm dễ chịu hơn ban ngày rất nhiều, cũng lâu lắm rồi, tôi không đi bộ trong đêm như vậy.

Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, tôi bất giác thở dài vài hơi. Hy vọng là mọi chuyện sẽ không quá tệ, tôi thật sự không muốn bỏ chồng vì lý do như thế này một chút nào.

Đi chưa đến nhà, ở phía xa xa tôi loáng thoáng thấy Quân Trực đang đứng chờ ngoài cổng. Bộ dáng của anh như đứa trẻ đang đợi mẹ đi chợ về. Thấy tôi vừa đi đến, anh liền tiến lên vài bước nắm lấy tay tôi giữ chặt, đột nhiên anh ôm tôi vào lòng, giọng anh hơi gấp:

– Em đừng có đi về mẹ, đừng nghe theo lời anh của em.

– Tại sao em lại không được về mẹ?

Nghe tôi hỏi như thế, anh càng gấp hơn nữa:

– Vợ… em định bỏ anh… định không ở với anh nữa hả?

Nhìn mặt anh lúc này rõ buồn cười, tôi nén cơn cười rồi nghiêm giọng trả lời:

– Thì… em đi vài hôm em về.

– Không được!

Quân Trực nói như hét vào mặt tôi, anh cứ giữ chặt lấy tay tôi, mặt anh nhăn nhó hết cỡ:

– Không được về… anh biết tính của anh em, nó mà đưa em đi là không để em về lại bên anh đâu. Đừng đi… đừng đi mà vợ.

Anh vừa nói vừa nũng nịu dụi dụi mặt vào cổ tôi, đã đang nhịn cười mà anh lại còn làm nũng. Nhịn không được, tôi bật cười đẩy anh ra xa:

– Đừng dụi nữa… em không đi… em không đi mà.

– Thật không?

Tôi nhìn anh, phì cười:

– Thật, anh Hưng về rồi, nếu em đi thì em đã đi theo anh ấy chứ về lại đây làm gì.

– Cảm ơn em… anh cảm ơn em…

Vừa nói anh vừa ôm lấy tôi, giọng anh phấn khích vô cùng. Nhìn chồng tôi to xác vậy chứ tâm hồn mong manh lắm, chả hiểu lái máy bay kiểu gì mà cứ như trẻ con ấy.

Tôi kéo anh ra, xoa xoa vào vai anh, tôi khẽ hỏi:

– Có đau không anh?

Anh nắm tay kéo tôi đi lên phòng, vừa đi anh vừa nói:

– Không đau, anh em vẫn nhẹ tay với anh lắm.

Tôi nhìn anh:

– Nhẹ tay á? Em thấy anh Hưng đánh anh muốn bể phổi… chắc không có nhẹ đâu.

Anh lại lắc đầu, ý tứ không rõ là vui hay buồn.

– Hưng không đánh vào mặt anh là đã nhẹ tay với anh rồi, nó vẫn còn nghĩ cho anh nên mới không chạm vào mặt anh.

– Là sao? Em không hiểu.

Kéo tôi ngồi xuống giường, anh giải thích:

– Bọn anh đã giao kèo, dù có giận thế nào thì anh và nó cũng không được đấm vào mặt nhau. Hưng nó giận tới thế kia nhưng nó vẫn còn nhớ đến giao kèo của anh và nó tức là nó vẫn còn nghĩ tới anh…

Dừng một chút, anh lại nói:

– Cũng không trách Hưng được… là do anh có lỗi trước với em và nó.

Nhắc tới chuyện này, tôi lại không biết nên nói cái gì. Thấy tôi im lặng, anh tiếp tục nói, ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự lo lắng:

– Hoà… nếu bé gái đó đúng thật là con của anh… vậy em… em có bỏ anh không?

Nghe anh hỏi, tôi cũng nghiêm túc hỏi lại:

– Anh nghĩ em nên làm thế nào?

Anh ngập ngừng ấp úng:

– Anh không biết… anh biết là em không chấp nhận được nhưng anh… anh thật sự không muốn bọn mình bỏ nhau… anh không muốn.

– Vậy là anh sẽ nhận con?

– Con… nếu thật là con của anh… anh sẽ nhận. Nhưng đứa bé này… anh… anh không biết nói làm sao cho em hiểu. Anh không mong muốn nhưng anh cũng không muốn chối bỏ trách nhiệm… anh… anh…

Nhìn anh nói năng không còn rõ ràng, tôi biết là anh đang rất khó xử. Nếu là tôi, tôi cũng không biết nên giải quyết thế nào cho đúng đắn. Đứa trẻ này, đúng thật là anh không hề biết cũng không hề mong muốn… nhưng nếu đã là một người đàn ông trưởng thành, anh nhất định phải nhận con. Nếu anh không nhận con, tôi nghĩ chắc là tôi sẽ thất vọng nhiều lắm.

Vỗ nhẹ vào tay anh, tôi dịu giọng:

– Là con của anh… anh phải nhận, trẻ con là vô tội, con bé cũng cần có ba bên cạnh để trưởng thành. Còn về phần mẹ của nó…

Nhắc đến Trà, thái độ của Quân Trực khác hẳn, nghe ra có nhiều phần khó chịu.

– Đợi có kết quả ADN, anh sẽ thương lượng với cô ấy sau. Một là anh nhận nuôi con, hai là anh chu cấp cho con. Về phần cô ấy… có duyên không phận, anh chỉ có thể nhận con…

Với câu trả lời này của anh, tôi thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa. Nếu như Trà đem con tới sớm hơn vài tháng, cô ấy nhất định sẽ được đón về nhà này làm dâu… giống như tôi lúc trước. Tiếc là tiếc cho cô ấy đến sau, cuối cùng cũng chỉ nhận con không nhận mẹ.

Tôi nhìn anh, miệng muốn hỏi nhưng lời lại không thể thốt ra được. Tôi rất rất muốn hỏi anh một chuyện, nếu như không có tôi… có phải anh sẽ đón Trà về làm vợ hay không? Nhưng thôi, hỏi ra chỉ làm cho anh thêm khó xử…

Thấy tôi không nói gì, anh liền nắm lấy tay tôi, giọng anh vô cùng chân thành:

– Vợ ơi, anh nợ em một lần này… em rộng lượng… bao dung cho anh và con bé… có được không? Kể từ nay về sau… anh nhất định không bao giờ làm chuyện có lỗi với em… anh thề!

Vừa nói anh vừa đưa ba ngón tay giơ lên trời cao, thấy anh thề thốt, tôi liền kéo tay anh xuống. Tôi trách:

– Đừng thề, sau này có chuyện gì cũng đừng thề thốt như vậy.

– Em không tin anh hả?

Tôi lắc đầu:

– Không phải em không tin anh, em là lo cho anh thôi. Con người không bao giờ kiểm soát được tương lai, cứ đến đâu thì tính đến đó… đừng thề… đừng để bản thân mình phải hối hận.

Anh nhìn tôi, đầu anh khẽ gật:

– Anh hiểu rồi… anh hiểu rồi.

_____________

Mấy ngày sau, kết quả xét nghiệm ADN được gửi về tận nhà. Người đem kết quả đến cho mẹ chồng tôi chính là bác sĩ người quen của bà, kết quả chính xác 100% không hề có gian dối. Với kết quả này, tôi ngay từ đầu đã đoán trước được. Nhưng nói gì thì nói, trong lòng tôi vẫn có chút hụt hẫng, cảm giác vô cùng khó chịu.

Sau khi có kết quả ADN, Quân Trực hẹn Trà về nhà nói chuyện. Anh nói rõ ý định là muốn nhận lại con, một là để anh nuôi con, còn hai là anh sẽ chu cấp cho bé con mỗi tháng. Trà nghe xong, cô ấy có chút ngập ngừng trả lời.

– Thật ra… em không cần anh phải chu cấp… em có đủ khả năng lo cho bé Su những thứ tốt nhất. Cái em cần là cho con một gia đình, bé Su không có gia đình.

Quân Trực có chút không vui, anh hỏi:

– Nếu cô muốn cho con bé có gia đình thì sao lúc cô có thai cô không đến gặp tôi? Bây giờ khi tôi đã có vợ con, cô lại đem con đến bắt tôi cho con bé một gia đình? Cô muốn ép tôi à?

Trà đỏ mắt, cô ấy vội vàng giải thích:

– Không phải em muốn ép anh…

– Nếu không ép tôi thì cô muốn thế nào? Chu cấp cho con thì cô không cần… vậy thứ cô cần bây giờ là gì?

Thấy anh hơi mất bình tĩnh, tôi liền kéo kéo tay anh. Biết là mình hơi quá, anh mới dịu giọng lại, hỏi tiếp:

– Vậy bây giờ cô muốn thế nào? Cô cứ nói, tôi sẽ suy xét xem có được không.

Trà ngẩn đầu lên nhìn anh, giọng cô ấy rất ngọt:

– Bé Su là tất cả đối với em, em không thể rời xa con bé được. Giao con cho anh… em không yên tâm…

Quân Trực cau mày:

– Cô không yên tâm cái gì? Cô sợ tôi không thương con bé à?

Trà lắc lắc đầu, cô ấy cắn môi nhìn tôi, giọng rụt rè:

– Anh có chị Hòa… em không yên tâm lắm…

Ơ, cô ấy nghĩ tôi ăn thịt con bé à?

Cô ấy vừa dứt lời, cả mẹ chồng tôi và chồng tôi đều hướng mắt về nhìn tôi. Tôi biết là chồng tôi không có ý gì nhưng còn mẹ chồng tôi…

– Nếu con đã nói vậy, con cứ giao bé Su cho bác. Bác là bà nội, bác không làm hại con bé cũng sẽ không để vợ thằng Trực nuôi con bé… con thấy thế nào?

Tôi nhìn mẹ chồng tôi, trong lòng ngổn ngang đủ vị.

– Chuyện này…

Thấy Trà ấp úng do dự, Quân Trực dần dần mất kiên nhẫn thật sự, anh hơi lớn tiếng:

– Chuyện này là chuyện gì? Con là cô sinh ra, cô ích kỷ không muốn cho tôi biết, đợi khi con lớn rồi cô mới chạy đến muốn tôi nhận con. Tôi thương con tôi, tôi cũng nghe theo ý của cô. Bây giờ đến lượt cô lằng nhằng không chịu quyết định. Cô suy nghĩ đi, một là tôi chu cấp, hai là cô đưa bé Su cho mẹ tôi nuôi con bé. Một trong hai, cô cứ chọn.

Cô ấy nhìn anh, giọng run run:

– Em định sẽ giao bé Su lại cho anh… nhưng mà… anh có thể để cho em sống ở đây với con nửa năm nữa rồi em đi được không?

Tôi nhìn cô ấy, có chút không hiểu được vì sao cô ấy lại nói như vậy. Mục đích của cô ấy khi đem bé Su đến nhận ba là gì? Là muốn bù đắp cho con hay là muốn bù đắp luôn cho cả mẹ nó?

Tôi… thật sự không thể hiểu được.

Quân Trực cau mày, anh hỏi:

– Tại sao cô phải ở lại đây? Tôi không đồng ý chuyện này, ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng với cô, tôi nhận con nhưng không nhận mẹ nó. Cô cũng đã đồng ý với tôi?

Trà gấp gáp giải thích:

– Phải, em đồng ý với anh, em cũng không cần anh phải để ý đến em. Bao nhiêu năm qua em không tìm anh… tần ấy năm trôi qua anh cũng hiểu là em không cần anh phải bù đắp cho em còn gì. Còn lý do vì sao em muốn ở với con… sau này em sẽ giao con cho anh nuôi… em không nuôi con bé nữa. Vậy nên em muốn ở với con một thời gian, để con quen dần với anh và bà nội… em sẽ đi.

Mẹ chồng tôi nhìn cô ấy, bà khẽ hỏi:

– Tại sao con lại giao hẳn bé Su cho thằng Trực? Con… có ý định gì khác sao?

Trà gật đầu, cô ấy trả lời:

– Dạ bác, con còn trẻ… con cũng cần có hạnh phúc riêng. Bé Su đến với con, con thật sự rất vui, con bỏ qua hết những hoài bão của tuổi trẻ chỉ để sinh con bé… dù con bé chỉ là ngoài ý muốn. Ban đầu con không định cho anh Trực biết nhưng mà… con nghĩ… anh ấy cần phải biết. Mấy ngày về nhà suy nghĩ, con thấy gia đình mình thích hợp hơn cho bé Su… nếu con bé ở với con… con bé sẽ không bao giờ có ba. Con… không có gia đình… không thể cho con bé một gia đình trọn vẹn được…

Dừng một lát, cô ấy lại nói tiếp, lần này cũng có nhắc đến tôi.

– Nửa năm không nhiều cũng không ít, chỉ cần bé Su thích nghi được với gia đình mình… con sẽ âm thầm rời đi. Bây giờ, con nói thật… con không yên tâm khi giao con bé cho mọi người, đặc biệt là… chị Hòa.

Ơ, vãi cả đùa… cô ấy không yên tâm về tôi thì tôi yên tâm về cô ấy à?

Im lặng nãy giờ, giờ nhịn không được nữa tôi mới lên tiếng.

– Cô không yên tâm về tôi, là không yên tâm giao con cho tôi hay là không yên tâm khi có tôi ở nhà này?

Nghe tôi hỏi, Trà đỏ mặt lúng túng:

– Em… em không có ý…

Tôi cười, ý tứ rõ ràng:

– Không có ý đó thì là ý gì? Vậy cô nghĩ khi cô ở đây… tôi sẽ yên tâm về cô à?

– Chị Hoà… em làm mẹ… em sẽ không yên tâm khi giao con cho người khác nuôi… đặc biệt là vợ của ba con bé… Em…

Tôi nhìn cô ta, tôi ngắt ngang lời:

– Khoan đã, cô nghĩ là tôi sẽ nuôi con bé? Cô nghĩ cô đem con đến giao thì tôi sẽ nhận cho cô? Cô vứt con đi bắt tôi phải giữ, bây giờ lại nói là không yên tâm? Tôi còn chưa lên tiếng, cô lại văn vở cái gì?

Trà nhìn tôi, mặt cô ấy nghệch ra, biểu cảm ngại ngùng vô cùng. Tôi cảm thấy, cô gái này cứ điêu điêu thế nào ấy.

Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà ra ý bảo tôi cứ bình tĩnh. Quân Trực thì không nói gì, tay anh luôn áp sau lưng tôi khẽ vỗ về, suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa hề đặt xuống…

Đột nhiên tôi thấy cô ấy đứng bật dậy, hai tay ôm lấy mặt, giọng cô ấy nghẹn ngào uất nghẹn:

– Em… em xin lỗi vì làm phiền mọi người… em thật sự xin lỗi.

Dứt lời, cô ấy liền quay người chạy đi ra cổng, tôi vốn định đuổi theo nhưng Quân Trực lại giữ chặt lấy eo tôi. Anh nhẹ giọng:

– Để cô ấy đi, người lằng nhằng… không đáng tin tưởng.

Mẹ chồng tôi cũng không nói gì nhưng khi tôi nhìn bà, tôi biết là bà không được vui. Người lớn tuổi luôn mong nhiều con nhiều cháu, tôi lại vừa đuổi cháu của bà đi. Haiz.

Nhưng biết làm sao bây giờ, rõ ràng cô Trà đó nói chuyện cứ đả kích tôi mãi. Tôi lại không biết chịu đựng, cơ bản là chướng tai không chịu nổi. Tôi là gái mới lớn rồi lấy chồng, tôi rất muốn làm mẹ nhưng là mẹ của con tôi chứ không phải là mẹ kế. Chả hiểu cô ấy đem cái lý luận ở đâu ra mà bắt tôi phải nhận nuôi con cho cô ta. Buồn cười thật!

____________

Một tuần trôi qua, tôi cứ tưởng là chuyện của bé Su sẽ im luôn nhưng không nghĩ tới một ngày… cô Trà lại tìm đến cửa một lần nữa.

Lúc cô ấy bồng bé Su đi vào nhà, phía sau cô ấy còn có một người nữa. Mẹ chồng tôi nhìn thấy bà lão đó, bà như đứng hình, môi mấp máy run rẩy:

– Mẹ… mẹ…

Quân Trực cũng không khác gì mấy, anh sửng sốt kêu lên:

– Bà Nội!

Tôi nhìn về phía bà lão, đầu vô thức khẽ cúi chào. Bà ấy nhìn thấy tôi chào, biểu cảm có chút khinh thường, mới vào nhà đã chỉ vào mặt tôi rồi quát:

– Cô là ai mà dám không nhận cháu cố của tôi? Cây độc không trái, gái độc không con… vô phép tắc!

Ơ, chuyện quái gì vậy?!

___________________

* TƯƠNG TÁC NHA MỌI NGƯỜI ƠI.

---------