Mạc Thiên một mình đi trên con đường rộng lớn, xung quanh nhiều người qua lại, cũng đã muộn nên mặt trời đang dần dần đi xuống, chỉ lấp ló ở phía chân trời xa. Hoàng hôn, thời khắc cuối cùng của mặt trời, nhuộm cả thế giới trong một khung cảnh lãng mạn, màu đỏ pha cam trông bình yên lạ thường.
Ban nãy Mạc Thiên đã dặn dò Mạc Chi Tuyệt đi về trước vì cậu còn phải đi mua vài thứ. Với lại cái độ dính người của Mạc Chi Tuyệt khiến cậu phải đau đầu, phải nói hết lời mới chịu tách ra.
Ghé vào một cửa hàng nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ để ý thấy nó ở giữa những gian hàng to lớn khác. Số là trước khi Mạc Chi Tuyệt trở về thì cậu đột nhiên bị thương sơ suất khi đang luyện tập trong huấn luyện của hệ thống. Cũng không đến nỗi quá nặng, chỉ cần uống vài liều thuốc, mà vừa khéo chỗ này bán. Đây cũng là liều cuối cùng rồi, Mạc Thiên không muốn Mạc Chi Tuyệt thấy lại lo lắng. Mấy ngày nay đều dấu hắn mà uống, cũng sắp khỏi bệnh rồi, không muốn để Mạc Chi Tuyệt suy nghĩ lung tung phí công.
May mắn là chỉ cần liều này nữa là hoàn toàn khôi phục, nếu không ngày mai thi đấu sẽ rắc rối lắm.
Chủ quán ở đây thấy Mạc Thiên cứ như đã quen, biết rõ cậu cần loại gì liền nhanh gọn gói lại đưa cho cậu. Mạc Thiên cười cười gật đầu cảm ơn, trả tiền cất nó vào người rồi đi ra.
Trời ở đây tối rất nhanh, Mạc Thiên nhanh chóng sải từng bước dài. Không biết Mạc Chi Tuyệt bây giờ đang làm gì, có lẽ đang đợi cậu về chăng. Chả hiểu tại sao dạo này bản thân lại trở nên kỳ lạ khi tiếp xúc gần với hắn, hay như Mạc Chi Tuyệt nói đây chỉ là chuyện bình thường?
Đang suy nghĩ linh tinh thì ở phía bên phải đột nhiên có tiếng nói nho nhỏ. Mạc Thiên dừng lại, có chút tò mò nhìn sang. Trên nền đất có một cô gái đang ngồi, tay xoa nắn cái đôi chân của mình, có vẻ đang gặp vấn đề gì đó rắc rối lắm.
Vốn chỉ muốn lướt qua, Mạc Thiên là một người không thích dính vào chuyện phiền phức, dù đó có là nữ nhân đi chăng nữa, ai biết người này họ hàng ra sao.
- Có ai không?
Cảm giác tội lỗi cứ lởn vởn trong đầu, thế nhưng Mạc Thiên vẫn cố gắng đi tiếp.
- Giúp với.
Cảm giác tội lỗi lại lớn thêm, không được, cứ quan tâm chuyện không liên quan đến mình có khi lại gặp rắc rối. Tiếng cầu cứu lại vang lên lần nữa, Mạc Thiên nhắm mắt.
- Xin lỗi, cô có cần tôi giúp không?
Cuối cùng vẫn không thể ngó lơ được, Mạc Thiên đi đến trước cô gái ấy, cúi người hỏi nhỏ. Thế nhưng lúc cô gái đó ngẩng đầu lên, Mạc Thiên hận không thể đánh bản thân một cái vì tội lo chuyện bao đồng.
Người đó thế nhưng lại là nữ chủ ba, Giai Kỳ!!
Mạc Thiên có cảm tưởng muốn ôm đầu, nhưng đâm lao đành phải theo lao, cũng chưa chắc hiện tại Giai Kỳ sẽ thích "Mạc Thiên" đâu mà. Mạc Thiên ho khan rồi kiên nhẫn hỏi lại.
- Có cần giúp đỡ không?
Giai Kỳ ngẩn người nhìn thanh niên trước mặt một chút rồi mới thoáng giật mình trả lời lại.
- Có thể giúp ta đi một đoạn không, ân nhân?
Mạc Thiên thở dài trong lòng rồi gật đầu, xoay lưng về phía cô, nhìn là biết chân không đi nổi rồi, bảo bế thì cậu xin chịu, chỉ có thể cõng.
Giai Kỳ khó khăn leo lên lưng Mạc Thiên, lúc ổn định vị trí, không cần Mạc Thiên hỏi đã chỉ rõ hướng đi. Mạc Thiên nhìn theo cánh tay đó, cũng không xa lắm.
Cõng trên lưng một cô gái khiến nhiều người tò mò nhìn theo, Mạc Thiên chỉ biết làm thinh, cũng không hỏi cô xảy ra chuyện gì, dù sao thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nơi Giai Kỳ muốn đến là một ngôi nhà nhỏ nhưng nhìn nhìn chung khá xinh xắn, không biết một người có gia tộc hùng mạnh sao lại đến ở nơi này, nhìn trang trí cũng thừa biết là phòng cho nữ. Mạc Thiên đỡ cô xuống, giúp Giai Kỳ đi từng bước về phía cánh cửa. Khi Giai Kỳ đã yên vị trên ghế xong, Mạc Thiên ngay lập tức rời đi.
Một cánh tay túm lấy áo cậu, níu cậu lại khiến Mạc Thiên phải quay đầu.
- Cảm ơn.
Mạc Thiên nghe thế gật đầu đáp lại một cách lịch sự rồi tức tốc bỏ đi, hình như Giai Kỳ còn muốn hỏi cái gì nữa nhưng hình bóng Mạc Thiên đã đi xa, bị cậu làm cho phải nuốt hết vào bụng.
Mạc Thiên cũng thấy mình hơi bất lịch sự khi chạy như ma đuổi đến thế, nhưng mà cậu cứ có cảm giác ở chung một giây nữa thôi là bị nghẹn chết. Sắc trời bây giờ cũng đã tối hẳn, vì để về nhanh nên cậu vận dụng dị năng.
Mạc Chi Tuyệt đã chờ sẵn ở cửa, dáng người thon dài cân đối, gương mặt xinh đẹp nhìn như điềm tĩnh lại ẩn chứa biết bao tức giận, đang khoanh tay nhìn về phía Mạc Thiên. Điệu bộ này cứ như cô vợ nhỏ chất vấn chồng nɠɵạı ŧìиɧ vậy.
Mạc Thiên buồn cười khi tự thấy so sánh của bản thân, sau đó hơi chột dạ, hướng Mạc Chi Tuyệt cười một cái, nhưng đáp lại vẫn là khuôn mặt lạnh te.
- Huynh đã đi đâu.
Vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề.
- Cũng không có gì đâu, vừa gặp người quen nên nán lại thôi.
Mạc Thiên mở miệng bịa chuyện.
- Người quen? Là ai?
- Là Cao Lãng, đệ cũng biết người đó.
Trong lòng âm thầm xin lỗi Cao Lãng nghìn lần vì đưa y ra làm bia đỡ đạn.
Mạc Chi Tuyệt nghe thế mở cửa đi vào, Mạc Thiên cho là hắn đã bỏ qua liền thở phào rồi đi theo. Rõ thật là, đó giờ làm gì có chuyện người làm ca lại phải viện cớ lung tung sợ đệ đệ giận chứ, có lẽ cậu là người đầu tiên.
Thế nhưng không như suy nghĩ của mình, lúc vừa đóng cửa phòng lại, một bàn tay mạnh mẽ đẩy mạnh Mạc Thiên dựa vào cửa, trên cổ lập tức truyền đến cảm giác đau nhói.
Cúi đầu nhìn cái người đang tức giận kia, Mạc Thiên tay khựng giữa khoảng không rồi đưa lên đầu hắn xoa nhẹ.
- Lần sau ta sẽ về sớm hơn, ngoan.
Tuy mơ hồ không quá rõ Mạc Chi Tuyệt tức giận cái gì, nhưng trực giác Mạc Thiên cho biết cậu không nên hỏi thì hơn.
Mạc Chi Tuyệt từ cắn chuyển sang liếʍ, một lúc lâu mới tách ra. Lúc này sắc mặt đã trở lại bình thường, Mạc Thiên cười cười.
- Hết giận?
Mạc Chi Tuyệt gật đầu, hưởng thụ Mạc Thiên xoa đầu. Thật là, như cún con ấy, Mạc Thiên nghĩ thầm.
Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, mùi hương bay lên thật sự rất rù quyến người ta. Mạc Thiên cảm thấy bụng mình đột nhiên sôi lên.
Tay nghề của nam chính ngày càng tiến bộ, chắc chắn có thể dùng cái này đi dụ dỗ mấy em gái rồi. Ăn một lần là không muốn ăn chỗ nào nữa.
Nhìn Mạc Thiên ăn một cách vui vẻ như thế khiến Mạc Chi Tuyệt bất giác nở một nụ cười, thế nhưng lại lập tức sầm mặt xuống. Gặp người quen? Hừ.
Tuy nhiên hắn cũng không hỏi lại nữa, Mạc Thiên là người nói dối hắn đầu tiên mà không bị hắn tức giận đánh chết, hắn ghét nhất những người nào nói dối mình. Thế nhưng Mạc Thiên lại không như thế, cũng bởi vì cậu đặc biệt.
Nửa đêm, Mạc Thiên đợi cho Mạc Chi Tuyệt nằm yên vị trên giường, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn rồi mới dám lấy gói thuốc ra. Rót một ly nước ấm, Mạc Thiên pha hết vào rồi ngửa đầu uống. Nước thuốc từ cổ họng chảy xuống đâu là chỗ đó nóng bừng lên, đây là lúc thuốc phát huy tác dụng. Cơ thể cậu bây giờ cứ như cái lò nung vậy, nhắm mắt chịu đựng một lát rồi mới dám đi lên giường.
Mạc Thiên nhón chân nhẹ nhàng, vén một góc chăn lên rồi chui vào đó. Thế nhưng không biết hôm nay gặp vận xui gì, tay chống lên giường của cậu bị trượt một cái, mặt không phòng bị ụp xuống.
Cảm giác ụp xuống giường hình như khác xa tưởng tượng của mình, Mạc Thiên lập tức ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Thiên sững sờ quên luôn phải tránh ra, cậu vừa khéo chọn trúng mặt Mạc Chi Tuyệt mà ập vào, đã thế môi còn chạm môi!! Còn nữa, sao Mạc Chi Tuyệt lại tỉnh rồi?!
_____________
Dỗi mấy bạn đọc chùa: