Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 3

Nói thì dễ nhưng làm lại khó. Theo như ký ức của cơ thể này cậu có thể tóm gọn lại thân phận của mình.

Gia đình cậu là một gia tộc mới. Mẹ của cậu là một cô gái bình thường, dị năng cũng thuộc loại yếu kém. Do vô tình cùng ba của cậu phát sinh quan hệ mà sinh ra cậu.

Năm cậu 6 tuổi thì mẹ cậu mất, sau đó Mạc Thiên được ba đưa về nhà chính của mình, và nuôi cậu đến bây giờ.

Có thể nói để bước chân vào ngôi nhà này cậu cũng phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Nếu không phải nhờ thiên tư cũng có phần hơn người của mình, thì cậu đã không thể khẳng định được sức nặng của bản thân.

Lúc cậu 14 tuổi, ba cậu cưới thêm một người khác, nghe nói người phụ nữ này là tiểu thư của một gia tộc khá có tiếng. Không cần nói cũng biết ba cậu cưới bà ta về để củng cố địa vị của ông.

Lại nói đến nhân vật chính, cậu tỏ vẻ thật sự không biết phải làm sao. Nam chính là một cậu bé được ba cậu nhận nuôi tên là Mạc Chi Tuyệt. Vì ba cậu có khả năng nhìn thấu được người này có phải là một người có tài năng hay không, thế là Mạc Chi Tuyệt được nhận nuôi. Có thể thấy rõ được thái độ của Mạc Thiên như thế nào khi tự dưng có một người em không cùng huyết thống lại được đối xử khá tốt như vậy.

Thế là từ đó Mạc Thiên bắt đầu ghen ghét với Mạc Chi Tuyệt. Lúc nào cũng tìm cách hành hạ hắn, còn tìm mọi cách mà đánh đập bỏ đói hắn nữa.

Cơ mà hắn được tự do như vậy cũng là do thái độ của mấy người kia. Người vợ thứ hai của ba cậu thì khỏi nói, ngay cả cậu còn chả quan tâm thì nói gì đến một đứa trẻ vô danh được nhận nuôi chứ.

Còn với ba cậu- Mạc Thành Minh tuy không có ghét Mạc Chi Tuyệt nhưng từ khi ném cho Mạc Thiên thì cũng không quan tâm nữa. Dù sao thì trong gia tộc cũng không thiếu người có tài năng, nhận nuôi hắn cũng là do hứng thú nhất thời.

Vậy nên Mạc Thiên mới có dịp lộng hành.

Nghĩ lại, Mạc Thiên bất giác có một tia đồng cảm cho Mạc Chi Tuyệt. Từ bé đã phải chịu như vậy, lớn lên vặn vẹo âu cũng có thể hiểu.

Khi đang miên man suy nghĩ, thì đột nhiên có một cô hầu gõ cửa thông báo:

- Thiếu chủ, ông chủ muốn gặp ngài.

- Ừm mới ông ấy vào.

Dứt lời, cánh cửa từ từ mở ra, tiếp đó một người đàn ông cao lớn tuấn tú xuất hiện.

- Ba.

- Ừm, ta nghe nói là con đã tỉnh, có gì không ổn không, có cần gì không?

- Cảm ơn ý tốt của người ta đã đỡ nhiều rồi.

Vừa nghe thấy giọng nói này cậu đã kinh ngạc, đây chính là giọng nam trầm mà cậu nghe thấy lúc sắp hôn mê mà. Quan sát người đàn ông một cách tỉ mỉ, thấy được đây là một người không đơn giản, khí chất lại lạnh lùng xa cách.

- Có chuyện gì vậy?

Thấy cậu cứ nhìn mình một cách chăm chú, ông hỏi.

- Không có gì.

Một lát sau ông lại hỏi:

- Đúng rồi, Mạc Chi Tuyệt đâu?

Cậu cười khan, nói:

- Ta cũng không biết, chắc đi đâu đó thôi.

Ông nhìn cậu rồi nói một cách đầy ẩn ý:

- Ừm, chiếu cố nó một chút đừng ham chơi quá.

- Ta hiểu.

Nói xong ông rời đi.

Đợi ông đi xa, Mạc Thiên mới gọi người tìm cho mình một bộ quần áo thoải mai. Sau đó, căn dặn người hầu chuẩn bị hai phần ăn đưa đến nơi Mạc Chi Tuyệt đang ở.

Khi nghe Mạc Thiên nói vậy, mấy người làm trong nhà liền tỏ vẻ ngạc nhiên, thầm nghĩ không biết cậu lại bày ra trò gì.

___________________________

Mạc Chi Tuyệt nằm thẳng trên chiếc giường cũ ọp ẹp, trong một căn phòng tối đen như mực. Ban ngày vừa chịu la mắng cùng đánh đập, bây giờ lại còn bị bỏ đói, hắn cảm thấy cơ thể càng lúc càng vô lực.

Hắn cười giễu cợt. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, cùng lắm thì chết, cũng không có gì đáng sợ. Số phận đã mặc định là hắn sẽ bị như vậy rồi, hắn đành phải chấp nhận thôi. Dù sao tạo hóa trêu ngươi, đã định sẵn hắn sẽ không được sống yên ổn. Chỉ là hắn có chút hối hận, nếu ban đầu mình không về đây thì sẽ như thế nào.

Không, không, cho dù không về đây thì hắn cũng sẽ nhanh chết thôi.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Chi Tuyệt định thần lại để nghe kỹ xem có bao nhiêu người.

Chỉ có một người, là Mạc Thiên ư?

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, ánh sáng ùa vào làm Mạc Chi Tuyệt có chút không thích ứng được. Hắn nheo mắt lại để nhìn xem người tới là ai.

Quả nhiên là Mạc Thiên. Y tới đây làm gì, không phải hôm nay đã xong rồi sao?

Mạc Thiên sau khi mở cửa phòng ra thì âm thầm sửng sốt. Căn phòng này thực sự còn tồi tệ hơn cậu tưởng tượng, cư nhiên ngay cả cái bàn cũng không có. Đến cả nước uống cũng đựng vào một cái bát bé xíu, hơn nữa cũng chỉ còn vài giọt.

Trên giường là một cậu bé xanh xao vàng vọt đang nằm, gương mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên. Nhìn thoáng qua có thể thấy được từng vết thương lớn nhỏ trên cánh tay gầy gò ấy.

Mạc Thiên nhìn vào mà thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ tại sao tác giả lại đối xử tàn nhẫn với con trai của mình vậy chứ. Dù sau này có sung sướиɠ bao nhiêu thì bây giờ cũng quá tàn nhẫn đi.

Nghĩ rồi tiến lại gần giường, cố gắng làm cho mình dịu dàng hết mức, sau đó đỡ Mạc Chi Tuyệt ngồi dậy, nói:

- Có đau lắm không?

Mạc Chi Tuyệt hiển nhiên đã bị dọa cho một trận. Hắn chấn kinh nhìn chăm chăm vào Mạc Thiên, không thốt nổi một lời. Hắn đang phỏng đoán xem Mạc Thiên bị làm sao, hắn cứ nghĩ là mình sắp bị đánh.

- Sao vậy, sao lại không trả lời?_ Mạc Thiên kiên nhẫn hỏi lại_ Đau lắm à?

Mạc Chi Tuyệt biến sắc, trả lời:

- Không... không sao.

Không sao cái gì mà không sao. Vêt thương như vậy mà có thể không sao ư. Nếu là cậu chắc đã không thể chịu nổi rồi ấy chứ. Cái tên này thật là!