Buổi chiều, sau khi họp ban mệt mỏi tại công ty, Tống Hàn trở về văn phòng, nới lỏng cravat, ngồi xuống ghế một cách nhẹ nhõm. Đột nhiên nhớ tới cô bé nhỏ nhắn của anh, lòng anh ấm hẳn, cầm điện thoại lên, do dự một lúc lâu, bấm dãy số mà anh đã thuộc làu làu nhưng chưa từng gọi điện. Từng tiếng "tút.. tút.." vang lên, như anh dự đoán, cô không nghe máy, tuy điều này nằm trong dự tính, nhưng anh vẫn không thoát khỏi chút hụt hẫng.
"Cốc..cốc..cốc"-tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, một thân hình đầy đặn bước vào.
Anh không quay đầu, vẫn nhìn vào màn hình điện thoại đầy sự chăm chú:
- Thư kí Ngô, có gì mới sao?
- Vâng.-Thư kí Ngô cúi đầu, hai tay đưa một xấp giấy tờ kèm ảnh cho anh.-Chủ tịch ra lệnh tôi điều tra rõ hơn về người đàn ông bên cạnh Lưu tiểu thư, qua sàng lọc, duy nhất một người khả nghi. Đây là Louis, là doanh nhân đang hoạt động chủ yếu tại Úc, anh ta cũng chính là người sáng lập quán bar tư nhân có nguồn vốn đầu tư nước ngoài mà Lưu tiểu thư mới thâu tóm. Khả năng cao, quán bar ấy là do anh ta sang tên cho Lưu tiểu thư. Tần suất hai người gặp mặt rất ít, một tháng một lần, có tháng lại không gặp nhau vì công việc tại Úc của anh ta rất bận rộn. Đây cũng là lí do những báo cáo trước của tôi lơ là về mảng này. Một điều nữa, địa điểm hai người họ gặp nhau đều tại chung cư của tiểu thư hoặc quán bar, qua những bức ảnh, ngài có thể thấy..
- Đủ rồi!-Tống Hàn đưa tay day hai thái dương đau buốt, những hình ảnh thân mật của Lưu Hải Anh và chàng trai tên Louis kia như muốn đâm nát trái tim anh rồi, tuy đây là những hình ảnh có độ phân giải rất kém, nhưng đều có thể nhìn ra được sự ôn nhu của Louis cùng sự dịu dàng của cô.
Thư kí Ngô nhận ra sự biến sắc trên nét mặt anh, bao năm thương trường, anh không hề để lộ chút cảm xúc nào. Có lẽ, người duy nhất có thể tác động mạnh mẽ tới anh như thế chỉ có Lưu Hải Anh mà thôi. Ông ta biết ý, cúi đầu:
- Vậy.. tôi xin phép!
Nói rồi đi nhanh ra ngoài.
_____________________________________________________
"Một.. hai.. ba.. ba người đàn ông.."-Tiếng thì thào không ra hơi của Lưu Hải Anh, cô cố gắng lấy lại chút kí ức, nhưng càng cố gắng, cơn mê man càng trở nên rõ ràng hơn, càng cố gắng mở mắt, mí mắt càng díp lại hơn. Sợi dây thừng mạnh bạo trói chặt tay chân của Hải Anh, không thể cử động, không thể nhúc nhích, cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, cô thấy anh, anh vẫn mặc vest đen, vẫn là vệ sĩ của cô, vẫn xoa đầu cô dịu dàng, nhẹ giọng khuyên bảo cô mỗi khi cô mắc sai lầm. Nhưng khi cô chạm vào anh, anh lại biến mất trong hư không, để lại cả một bầu trời đỏ tới mức rợn người và những vũng máu bi thương. Đây là giấc mộng cô đã gặp phải vô số lần trong vòng ba năm qua, cơn ác mộng xuất hiện khiến cô thoát khỏi sự mê man. Dạ dạy đau nhói, đầu óc lảo đảo, xung quanh đều là những mảng đen bất tận. Hải Anh cố gắng chớp chớp mắt vài cái để thích nghi với bóng đêm, thân hình lắc lư lảo đảo, cô xác định, mình đang ở trên một chiếc xe tải! Ba năm đủ để tôi luyện cô, trở thành một người bình tĩnh, không hoảng loạn. Ba năm trước, cô có thể tùy tiện, vì cô hoàn toàn có thể ỷ vào chàng vệ sĩ Lưu Minh Quân đó, nhưng anh đã bỏ cô mà đi. Ba năm rồi, cô gặp biết bao nguy hiểm, những thời khắc tưởng như cái chết đã kề cận, cô không còn mong mỏi sự xuất hiện kịp thời của anh nữa, điều tốt đẹp nhất có thể làm những lúc thế này chỉ là tự thân vận động mà thôi.
Đột nhiên, chiếc xe tải dừng lại, cô nghe tiếng đóng mở cửa xe, không gian chìm vào im lặng tột độ. Thuốc mê trong người cô vẫn còn tác dụng, trời đất trước mặt tiếp tục xoay mòng mòng, cô đập mạnh đầu vào một thùng sắt gần đó, máu chảy xối xa từ thái dương. Cơn đau buốt kéo cô về với thực tại tàn khốc, kéo sự tỉnh táo về với cô. Cô dùng chút tiểu xảo gỡ dây thừng học được từ Louis, nhẹ nhàng cởi bở dây thừng trên cổ tay, xoa xoa cổ tay vài cái, cô tiếp tục gỡ dây thừng ở cổ chân. Hải Anh đứng dậy, đây là lần đầu tiên cô bị nhốt trong thùng xe tải ngột ngạt thế này. Nếu không mở khóa, có lẽ cô sẽ trút hơi thở cuối cùng vào sáng mai mất. Sau những năm lăn lộn khắp chốn, cô nhận ra sinh mệnh quan trọng tới mức nào, khát vọng sống tha thiết tới mức nào, mỗi lần nghĩ lại cú đỡ đạn thay Tống Hàn hôm đó, cô lại tự khinh bỉ bản thân.
Lưu Hải Anh vớ lấy thùng sắt bên cạnh, cố gắng rút ra một mảnh sắt, sau khi chắc chắn độ sắc đủ, cô quyết định đạp mạnh vào cửa thùng xe. Ba tên đàn ông đang hút thuốc bên ngoài, nghe thấy tiếng động lớn từ thùng xe, biết cô đã tỉnh, một tên cau mày dập điếu thuốc:
- Mẹ kiếp, con nhỏ ăn gì mà bất khuất thế không biết, thuốc mê trong 24 giờ mà có 8 tiếng nó đã tỉnh rồi. Chúng mày, đi thôi!
Hai tên còn lại máy móc, mở khóa chốt thùng xe, cả hai tên ngu xuẩn đều không đề phòng trước, cước đạp từ Hải Anh giáng liên tiếp xuống mặt hai tên, cô nhảy xuống từ thùng xe, chân không vững khiến ngã xuống mặt đường nóng rực, đau nhói. Càng tốt, thế này lại càng tỉnh táo. Tay cô cầm chắc thanh sắt, giơ đầu nhọn về phía ba tên, cố gắng lên tiếng:
- Ba người.. đừng tới đây!
Ba tên côn đồ hiếu chiến, chúng cùng lúc xông lên, Lưu Hải Anh đã bị dồn tới đường cùng, phải liều mạng thôi! Cô cầm thanh sắt, xuyên thẳng vào bụng một tên, nhanh nhẹn xoay người né đòn hai tên còn lại, thuận tay chọc thẳng thanh sắt vào đùi một người khác. Hai tên đã hạ được, chỉ còn một thân hình cao to nhất, cô tự tin nhất về lực chân của mình, nhưng hiện tại, thuốc mê vẫn còn tồn tại trong cơ thể, đánh nhau một chút thôi đã khiến toàn thân ngập mồ hôi. Tên kia phải to gấp đôi cô, sức phụ nữ không thể bì được. Đúng lúc đó, tên kia lên tiếng:
- Lưu Hải Anh, tên đẹp đấy!-Vẻ mặt hắn quỷ quái tới mức tởm lợm.-Em gái, nếu em ngoan ngoãn hơn, có lẽ cuộc đời em đã khác.
Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần cô. Hải Anh lùi lại theo bản năng, tay vẫn cầm chặt thanh sắt nhọn hoắt đã nhuốm máu tươi đó, mùi máu tươi bốc lên, dạ dày cô nao nao như muốn nôn ra. Đây là đoạn đường vắng, không bóng người qua lại, cô không biết điện thoại hay xe ô tô của mình đang bị chúng vứt ở nơi nào, chỉ có trời mới cứu được cô hôm nay thôi. Hải Anh trầm mặc một lúc:
- Dù sao tôi cũng chết! Nhưng ông cũng cần tiết lộ chút thông tin bản thân chứ nhỉ? Để tôi chết có thể nhắm mắt.
Một tràng cười giòn giã vang lên, người đàn ông vỗ tay mỉa mai:
- Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Cô bé nhỏ người mà thông minh lại bản lĩnh thế này, hỏi sao anh em của tôi lại chết một loạt trong tay cô, gặp cô đúng khiến thân phận nghèo hèn nghiệp ngập như tôi đây được mở mang tầm mắt.
Nghiện ngập? Không lẽ là đồng bọn của đường dây ma túy mà cô cùng Tống Hàn triệt phá ba năm trước?
Nhìn ra được ánh mắt cô, hắn nói tiếp:
- Đúng như cô nghĩ đấy! Đường dây ma túy tại vách núi năm đó, chính cô đã là người phát hiện, ngày cô cười tươi rói trên truyền hình quốc gia, là ngày cuộc đời anh em tôi rơi vào ngõ cụt đen tối.-Hắn nhướn mày.-Sao nào? Cô em đã thấy tội lỗi chưa?
Hải Anh ném thanh sắt xuống mặt đường, thẳng thắn:
- Gϊếŧ đi!-Không quên nhếch môi.-Nếu đã là hận thù, mạng đổi mạng, là điều dĩ nhiên.
Điều này cô đã giác ngộ từ ba năm trước. Ba của cô gϊếŧ ba của Tống Hàn vì hiểu lầm không đáng có, rồi lại chính tay anh cướp đi sinh mạng của ba cô. Cái gì xảy ra trùng hợp quá đều trở thành thói quen, một khi trở thành thói quen, nó sẽ phát triển thành quy luật.
Tên côn đồ nhặt thanh sắt lên, vuốt ve thanh sắt:
- Cô em cũng nhanh trí, chỉ một thùng sắt trên thùng xe mà cũng biến hóa khôn lường thế này!
Vừa dứt lời, hắn giơ cao thanh sắt, không kiêng kị hướng thẳng vào cô gái nhỏ bé trước mặt, Hải Anh khẽ nhắm mắt, đại nạn đã tới với cô vô số lần nhưng vẫn sống nhăn răng, chắc đây là đại nạn cuối cùng của cuộc đời cô rồi.
"Choang"-thanh sắt bị chẻ làm đôi trong sự ngỡ ngàng của tên côn đồ, Hải Anh khó hiểu mở mắt.
Thân ảnh to lớn, áo sơ mi và quần âu đen, mùi bạc hà quen thuộc.. anh xuất hiện giống như ba năm trước, vẫn đĩnh đạc và ngạo mạn như vậy. Trên tay anh là một thanh sắt khác, anh đã dùng nó để chặt đứt thanh sắt trên tay tên côn đồ kia. Cô đang mơ sao? Giọng nam trầm đã thức tỉnh cô, nhắc nhở cô biết rằng, đây là thực! Tống Hàn không quay lưng nhìn cô, một mực đứng chắn trước mặt cô:
- Nép sau anh, Hải Anh!
Một thứ ánh sáng truyền tới, một tốp ô tô với đèn pha chói lọi tiến tới từ phía trước và cả phía sau cô. Tên du côn nheo mắt nhìn biển số xe, vỗ tay kiêu căng:
- Chỉ sợ.. đồng bọn của ta đến, hai chọi cả hàng chục người, nực cười!
Từ những chiếc xe dã chiến, một loạt những người xăm trổ, gương mặt đầy vết sẹo, ai nấy đều cầm đao sắc lẹm bước xuống, mùi hôi từ người chúng bốc lên khiến cung đường này như trở thành khu ổ chuột đích thực. Tống Hàn cầm tay cô:
- Anh sẽ đánh lạc hướng chúng, em chạy đi..
Không đợi cô đồng ý, anh trực tiếp ra đòn với những tên đứng trong phạm vi gần nhất. Đúng là cựu vệ sĩ của Lưu gia, chỉ một thanh sắt, anh nhanh nhẹn xoay người vừa né đòn vừa đâm thẳng vào yếu điểm của đối thủ. Chỉ một lúc, tất cả xông lên dồn vào anh, anh vừa né, vừa lùi chân lại để tạo khoảng trống cho cô trốn thoát. Đầu óc Hải Anh bỗng trở nên tối tăm, đôi mắt mịt sương mù, cô nghĩ, mình sắp khóc mất! Tại sao lại là anh? Tại sao vẫn là anh cứu cô khỏi thần chết. Có lẽ thần chết hận anh thấu xương thấu tủy mất rồi.
Đứng như trời trồng chứng kiến ẩu đả trước mắt, cô biết anh chỉ đang cầm cự, để quét sạch được bọn người kia, thật sự quá khó! Nhưng cô cũng cần phải sống, nhu nhược một lần thôi cũng được, cô phải sống! Trong một khắc Tống Hàn mất tập trung nhìn cô, anh đã bị một nhát đâm vào phần hông, máu chảy ướt đẫm áo sơ mi, mảng áo ướt vì máu như xé nát chút nhu nhược của Hải Anh. Nếu theo cô đếm không nhầm, cô và Tống Hàn đang ở thế yếu, hai chọi hai mươi, quá yếu! Nhưng thà chống cự, còn hơn để mặc anh một mình. Một nhát đâm hướng trực tiếp vào tim Tống Hàn từ vị trí của một tên da đen, Hải Anh nhanh nhẹn dồn toàn bộ lực vào cẳng chân, đạp phăng thanh đao nặng trịch ấy đi.
- Hải Anh..-Anh ngạc nhiên nhìn cô, cô đang làm cái quái gì vậy?
- Đừng nhiều lời.. tôi vẫn còn chút lương tâm, một là tôi và anh cùng đánh, hai là anh trực tiếp gϊếŧ tôi đi.
Tống Hàn ngộ ra, hóa ra, Lưu Hải Anh vẫn mãi là Lưu Hải Anh mạnh mẽ, có trách nhiệm. Anh hít một hơi, vết thương phần hông của anh do cử động mạnh, máu vẫn chảy một cách không kiểm soát nổi, mặt anh đã dần chuyển trắng bệch:
- Lực chân em vẫn ổn chứ?
Cô gật đầu. Hai bên lại tiếp tục lao vào đánh nhau như vũ bão. Một cơn gió mùa hạ thổi qua, mang theo sự nóng rát và cả mùi máu tanh tưởi tới mức kinh hoàng.
Từ xa, một chiếc xe Roll-Royce trắng tiến tới, cô nheo mắt nhìn biển số, lẩm bẩm:
- Sống rồi!
Một tên hét lên:"Ngừng đánh, mau rút quân". Tất cả bọn chúng chạy nhanh lên xe, thậm chí không kịp đóng cửa xe, cứ thế cả đoàn xe lao vυ't đi trong màn đêm tịch mịch. Hải Anh buông bỏ, thuốc mê trong người lại phát tác, cô trực tiếp gục xuống mặt đường.
___________________________________________
Tỉnh lại, trần nhà vẫn là màu trắng, xung quanh vẫn là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Sau mùi bạc hà của anh, có lẽ đây là mùi quen thuộc nhất với cô.
Hải Anh cảm nhận được lực nặng đang đè lên tay trái của mình, cô quay đầu, một chàng trai tóc ưu tú, tóc đen nam tính, môi mỏng mím chặt, gương mặt có phần hốc hác đang gục trên tay cô. Nhìn thoáng qua có thể thấy quầng thâm mắt của hắn ta. Cô hơi xê dịch người, chàng trai lập tức mở mắt:
- Hải Anh, em tỉnh rồi!-Ánh mắt ánh lên tia vui mừng khôn xiết, tay chân trở nên luống cuống.-Để anh đi gọi bác sĩ!
Một lúc sau, bác sĩ bước vào kiểm tra lại một lần nữa cho cô. Ông ta nói:
- Lưu tiểu thư bị đánh thuốc mê, hiện tại thuốc mê đã hết tác dụng, vết thương ở thái dương đã đóng vảy, một vài vết xước da nữa, không quan trọng. Tình hình khả quan, có thể xuất viện trong sáng mai!
- Còn Tống Hàn?-Cô bỗng trở nên khẩn trương.-Tống Hàn có đang ở bệnh viện này không?
Chàng trai bên cạnh cô cau mày bất mãn:
- Em đang nhắc tới người đàn ông khác trước mặt bạn trai em sao?
- Louis, anh im đi.-Cô lạnh lùng, mắt vẫn hướng về phía vị bác sĩ.
Vị bác sĩ hắng giọng:
- Anh ta mất nhiều máu, đã qua cơn nguy kịch, được chuyển về bệnh viện tư nhân của Tống gia.-Nhận ra cái nhìn không mấy thiện cảm của Louis dành cho mình, ông bối rối.-Tôi xin phép!
- Chờ đã!-Cô gọi với lại.-Tôi có thể xuất viện ngay lập tức chứ?
- Hải Anh!-Louis lên tiếng, giọng điệu có phần mất kiểm soát.
Vị bác sĩ gật đầu nhẹ, rồi đóng cửa lại từ tốn. Cô rút dây chuyền dịch trên tay, nhìn Louis:
- Louis, về nhà thôi, em không muốn ở đây.
Louis nhìn cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh, môi hồng xinh xắn, đành phải chiều chuộng cô thôi.
Trên đường trở về chung cư của cô, Louis gợi chuyện rất nhiều, như vì sao cô lại trúng thuốc mê, hay vì sao Tống Hàn lại ở đó, cô đều im lặng không nói, chỉ bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn biết cô đã không muốn nói, có hỏi cũng vô ích. Hắn tấp xe vào bên đường, phanh gấp để lấy sự chú ý của cô. Như dự đoán, cô quay đầu nhìn hắn:
- Sao thế?
Hắn ôm chầm lấy cô, giọng mềm mỏng:
- Hải Anh, đừng rời xa anh, được không?
- Anh nói hươu nói vượn gì vậy, mau lái xe đi, nếu không em sẽ đi taxi!
- Hải Anh..-Hắn buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.-Anh đã nghe Bá Duy nói về mối quan hệ của em và Tống Hàn trước đây..
Hải Anh giơ tay cào tóc, nghiến răng:
- Quá khứ rồi, anh tính tra hỏi em sao?
Louis gượng gạo, hôn nhẹ lên trán cô:
- Thôi được rồi, anh sẽ không nhắc tới chuyện này.-Hắn tiếp tục lái xe.-Nhưng mà, khi nào em mới đồng ý làm vợ anh đây?
- Em còn chưa đồng ý làm bạn gái anh nữa mà?
- Anh nghĩ, chúng ta nên đốt cháy giai đoạn, bỏ qua bước đó đi, em trực tiếp làm vợ anh là ổn rồi..
- Thế thì chịu anh rồi!
Họ đâu biết, nơi họ vừa dừng xe là sân trước của bệnh viện Tống gia. Họ cũng đâu biết, có một người đàn ông mặc áo bệnh nhân, đứng nhìn họ ôm nhau trong xe..