Sau vài tháng ngọt ngào bên cạnh Boss, Kim Nguyên Bảo vẫn không quên việc tháng sáu tới mình phải đi qua bên Nhật Bản quay phim, nếu đem chuyện này nói với Boss thì nhất định Boss sẽ không đồng ý, len lén đi về tấu sau? Lá gan của Kim Nguyên Bảo không lớn đến thế, cho nên, cô chuẩn bị lên thuyền xong sẽ mua vé bổ sung, mang theo một tấm giấy nhỏ, rồi chuồn mất.
Nhật Bản là một nơi vô cùng xinh đẹp, được gọi là đất nước của Hoa Anh Đào, lúc thấy Kim Nguyên Bảo tới, mắt mọi người sáng rực, một cô gái xinh đẹp lại đáng yêu, đi đến đâu cũng làm cho mọi người yêu thích. Hôm nay tới đây còn với tư cách là người đại diện của tiểu thư A Hoa.
Tiểu thư A Hoa hai mươi chín tuổi, tuy là một cô gái trưởng thành nhưng lại yêu thích Anime cùng trai đẹp, lần này đến Nhật Bản khiến cho cô vô cùng kích động.
"Tiểu thư Kim, hoan nghênh cô đến với đoàn làm phim." Đạo diễn rất nhiệt tình tiến lên bắt tay "Tôi là Thượng Xuyên."
"Xin chào, "
"Đây là những diễn viên đóng chung, mọi người làm quen với nhau đi." QQ
"Chào mọi người, tôi là Kim Nguyên Bảo."
"Tôi là Linh Tử, nhận vai Chức Hoa." Linh Tử nở một nụ cười rất ngọt ngào, giọng nói cũng rất thanh thúy, Chức Hoa là nữ chính, là bạn tốt của An Hạ.
"Tôi là Tiền Xuyên Du, thường được gọi là Du." Hiện tại, Xuyên Du là đứa bé trai được mọi người yêu thích.
"Chào, tôi là Jimmy." Jimmy đến từ nước Mĩ, nên thân thiện tiến lên ôm Kim Nguyên Bảo một cái.
"Tôi là Xa Quân n, mong được chiếu cố nhiều hơn." Xa Quân n đến từ Hàn Quốc, tuổi cũng đã trưởng thành, nhưng rất hay xấu hổ.
"Xin chào, tôi là Bắc Đảo Hữu, xin được chỉ dạy thêm." Bắc Đảo Hữu sẽ vào vai bạn trai An Tử.
Nguyên lý quan trọng nhất trong nghề đạo diễn là tạo không gian cho các diễn viên ôn lại chuyện xưa, hòa đồng lẫn nhau, còn dư lại chút thời gian sẽ tìm hiểu kịch bản, chờ ba ngày sau mới chính thức quay, cho nên trong khoảng ba ngày đó bọn họ có rất nhiều thời gian rãnh rỗi
Trên màn hình điện thoại của Nguyên Bảo là mấy chục cuộc gọi nhỡ, cô nhìn màn hình xong thì âm thầm chắc lưỡi, có chút chột dạ sờ sờ chóp mũi, bấm số gọi lại.
"Kim Nguyên Bảo, tôi cho rằng cô đã chết bên ngoài rồi."
Nguyên Bảo "......" BOSS không nể tình gì cả, nói thế nào cô cũng là vợ của anh, tại sao có thể nói rằng cô chết đi chứ?!
Chu mỏ một cái, cô lên tiếng: "Anh khỏe không? Em rất nhớ anh."
"Trước khi tôi hoàn toàn nổi giận, cô hãy lết về đây"
"Nói chuyện dịu dàng một chút đi." Nguyên Bảo tiếp tục làm nũng, mũi chân đá mặt đất, đêm bầu trời Nhật Bản sáng rực ánh đèn, không khí cũng rất mát mẻ, chút nữa đã mặc ki-mô-nô rồi "Không phải anh nghĩ đến em sao?"
Người đối diện có chút trầm mặc, sau đó thở dài một cái: "Tại sao không nói với anh một tiếng? Chẳng lẽ em không biết anh rất lo lắng cũng rất tức giận sau."
"Chính là sợ anh tức giận đó......" Cho nên cô mới len lén bỏ trốn, dĩ nhiên câu nói kế tiếp Kim Nguyên Bảo chẳng có lá gan nói ra, dù sao BOSS nhà bọn họ cũng rất nóng tính.
"Thật xin lỗi..., sẽ không có lần sau..., ông xã......" Nguyên Bảo thốt lên một tiếng gọi ngọt ngào, tới lui nhìn một chút, thấy không có người thì cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hả? Kim Nguyên Bảo, em kiêu ông xã mà cũng phải dò xét xung quanh là sao?"
Nguyên Bảo "...... Anh...... Làm sao anh biết?!" Hét lớn một tiếng, cô nhìn tới lui một chút: không thể nào! Nói Sóc không thể đuổi tới đây hay sao? Chẳng lẽ gặp quỷ? Sớm biết Nhật Bổn nhiều quỷ như vậy cô đã ở nhà rồi.
Ngôn Sóc cười lạnh một tiếng "Anh còn chưa nói cho em biết, thói quen của em là tìm kiếm xung quanh?"
"Thiệt là." Lúc này Nguyên Bảo thấy có người tới tìm mình "Em cúp điện thoại trước, gặp lại ông xã sau!" Không đợi người đối diện trả lời, cô vội vã cúp điện thoại
"Nói chuyện với bạn trai sao?" Linh Tử dùng một câu tiếng Anh để hỏi cô.
Nguyên Bảo không trả lời "Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"
Mắt Linh Tử khẽ cong "Chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi, lúc này thích hợp để tắm suối nước nóng, có muốn đi hay không?."
"Có thật không?" Ánh mắt Nguyên Bảo sáng lên: Suối nước nóng Nhật Bản rất nổi danh, cô gật đầu một cái "Dĩ nhiên."
......
Địa điểm đoàn quay phim chọn lựa là một ngọn núi lớn, không có tín hiệu điện thoại, không thể sử dụng các sản phẩm điện tử, cho nên cuộc sống rất khô khan, Nguyên Bảo cũng có chút nhớ thương Boss.
Nếu không lầm thì cô phải ở chỗ này bốn tháng, nên lòng cô có chút lo lắng cho ông xã của mình. Tuy thế Nguyên Bảo lại rất được mọi người ở đây yêu mến, vì cô là một cô gái Đông Phương xinh xắn và dễ gần cho nên cô dễ dàng lấy được tình cảm của những chàng trai Đông Dương, những người này ngoài sáng trong tối, bắt đầu theo đuổi Nguyên Bảo, nhưng bọn họ đã biết Nguyên Bảo kết hôn rồi.
Lúc này thời tiết Đài Loan vô cùng nóng bức, Dương Dư đã có bầu mang tháng tám rồi, nhìn mỗi ngày Úy Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê đi làm, điều này làm cho BOSS có chút đứng ngồi không yên.
Nên sau khi Ngôn Sóc xử lý hết công việc, sẽ đi qua Nhật Bản... dầu gì đó cũng là chuyện đã qua một tháng, một tháng này Nguyên Bảo là cá được tự do bơi lội, công việc thuận buồm xuôi gió, nhưng cô hoàn toàn không biết ‘bi kịch’ đời mình sắp diễn ra
Trong núi sâu khách sạn rất là đơn sơ, mỗi ngày quay phim xong trở lại chỉ có thể ngủ một giấc thật ngon, mọi người cũng không có sức lực để nói chuyện phiếm, Nguyên Bảo lết tấm thân mệt mỏi đi vào phòng của mình, vừa vào cửa cô liền cởi ra áo, nhưng ngay khi lúc này, một đôi bàn tay ôm lấy hông của cô.
Đôi mắt Nguyên Bảo co rụt lại, há mồm thật to, chuẩn bị thét lớn.
"Câm miệng!" Một bàn tay che miệng cô lại, khiến cho l*иg ngực Nguyên Bảo phập phồng, cảm thụ đôi tay kia đang lướt lung tung trên thân thể mình, cô bắt đầu hoảng loạn: Cô không muốn thất tiết. Thuần khiết rất khó giữ? Là ai?
"Ừ......" Đôi tay kia cởi nội y của cô ra, vuốt ve đôi nhũ hoa mền mại, đã một thời gian dài không đυ.ng đến khiến nó trở nên nhảy cảm. Nhưng đôi bàn xa lạ cứ vân vê nó.
"Ưmh......" Liều mạng giùng giằng, nhưng thân thể cô lại không có chút sức lực nào cả, những giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, thân thể người nọ hơi cương cứng một chút, nhưng không dừng những động tác của mình lại
"Ngu ngốc, một tháng không thấy cũng không nhận ra chồng mình nữa sao." Giọng nói của người kia tràn đầy bất đắc dĩ.
Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình: Ngôn Sóc!
"Không phải em nói nghĩ đến anh sao?" Buông cánh tay đang chen miệng cô xuống, Ngôn Sóc hung hăng cắn một cái lên vành tay trắng noãn của cô, trêu chọc bộ ngực đẫy đà "Nhỏ, nhất định là vì lâu quá anh không đυ.ng tới"
Nguyên Bảo nhỏ giọng khóc sụt sùi, vừa tức giận vừa ngượng ngùng "Khốn kiếp! Anh dọa em! Anh dám dọa em!"
"Anh cho là em biết." Boss khẽ thở dài một hơi, làm sao anh lại ngờ đến chuyện Nguyên Bảo không nhận ra anh, hù cô đến sợ chảy nước mắt, thế thì cũng thật có lỗi.
"Ừ......" Tay nhỏ bé vuốt ve tay của anh "Anh tới đây khi nào?"
"Buổi chiều, khi em còn đang quay phim."
"Nhưng vì sao bọn họ lại cho anh vào đây?" Khách sạn này đã được bao trọn, không cho phép khách lạ ra vào kia mà.
Ngôn Sóc mở miệng cười vài tiếng "Anh nói anh là chồng của em, cho tiếp tân nhìn ảnh cưới của chúng ta, sau đó bọn họ để anh vào."
Nguyên Bảo "......"
"Anh nhớ em." Tay của anh từ từ đưa vào trong quần của cô, đi vào trong mật động.... vuốt ve nơi ấy.
"Ừ...... Vươn đi ra." Nguyên Bảo không biết mình đã học cách nói chuyện của Ngôn Sóc vào lúc nào, kẹp chặt chân của cô, cảm nhận được phía dưới đã ươn ướt, tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
"Đừng mà, cách âm nơi này không tốt, chúng ta sẽ bị phát hiện."
"Nhỏ tiếng chút." Đem cơ thể cô đặt vào cạnh vách tường, Ngôn Sóc cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn thấy gương mặt cô "Gầy quá."
"Anh cũng gầy." Cô hơi đỏ mặt, nhón chân lên hôn lên môi của anh.
Ngôn Sóc giữ chặt lấy ót của cô, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Nụ hôn chạy dài khiến cho cơ thể cô mềm nhũn, cứ dán lên người anh, tay nhỏ bé đưa vào trong áo sơ mi, bàn tay đặt trước bờ ngực vững chải.
"Hả? Không phải là không muốn." Đôi mắt anh mang theo nụ cười, cắn lên môi cô, từ từ trượt xuống, đột nhiên ngậm lấy miếng Thạch Anh trên nhũ hoa cô.
"Ừ......" Nỗ lực khắc chế thân thể. Nhưng tiếng rêи ɾỉ của cô lại vang qua đến tận phòng của Linh Tử, cô biết mình phải nên điều chế lại cảm xúc, nếu để cho người ta nghe thấy mấy tiếng này thì rất ngại.
"Bảo bảo, quấn lên eo của anh." Ngôn Sóc nâng hai chân của cô lên, khiến cho Nguyên Bảo không thể trượt xuống, chỉ có thể quấn chặt lấy hông của anh.
"Ngoan." Anh cắn cằm của cô. "Nói yêu anh."
"Em yêu anh."
Khi cô vừa nói xong, một trận mưa hôn rơi lên mặt cô, Ngôn Sóc ôm lấy cô đi dến ghế dựa, nhanh chóng cởi dây nịt, tách hai chân của cô ra, hướng về phía động mật... tấn công liên tục.
"A......" Nguyên Bảo gầm nhẹ một tiếng, ngực phập phòng, đưa tay ra như cô bắt thứ gì đó.
Ngôn Sóc đi vào quá gấp, cô còn chưa có đủ thời gian chuẩn bị, eo ếch cứ bị vật nóng bỏng cắm ra rút vào, đôi nhũ hoa trắng noãn nhẹ nhàng rung lên, xem ra vô cùng mê người.
Sợi tóc màu đen dán chặt ở sau ót, nóng ran làm cho cô có chút không thích ứng, nhưng thân thể khó nhịn được sự khó chịu.
"Về sau không cho phép tùy tiện chạy mất......" Ngôn Sóc thở hổn hển, chỉ mới một tháng không gặp nhau, anh đã không thể chịu nổi, thân thể của Nguyên Bảo làm anh yêu thích không thôi, càng muốn xâm nhập, muốn có được nhiều hơn.
"A...... Ừ...... Chậm một chút......" Quá sợ hãi chuyện này bị người khác nghe được, như vậy sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
"A...... Ừ...... Ngừng lại đi ~ Jimmy......"
"A, Điềm Tâm, em thật xinh đẹp."
Đột nhiên từ sát vách truyền đến vài âm thanh lang thang, thân thể Nguyên Bảo cứng đờ, giọng nói kia là của Linh Tử, cô và Jimmy.
"Nghiêm túc một chút." Anh va chạm kịch liệt "Không có quan hệ, lần này không sợ người khác nghe được."
"Đừng...... Ừ......" Động tác của Ngôn Sóc càng thêm điên cuồng "Thật kỳ quái...... A......"
Anh một lần, rồi thêm một lần, liên tục ra vào cơ thể cô. Bên cạnh cũng là va chạm, âm thanh cũng không tốt, Nguyên Bảo đè nén thân thể. Tiếng rên, l*иg ngực cứ theo cảm giác đau đớn mà trào ra khỏi hốc mắt.
"Ưmh...... Đừng...... Đừng, mệt quá, không cần......"
"Ngoan, một lần cuối cùng." Anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi, nhưng chưa dừng lại lần nào cả, không có hơi sức phản kháng, mí mắt Nguyên Bảo nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.