Chương 6: Ca ca…
Phòng phía đông cũng không khác phòng phía tây lắm, bất quá trên giá sách có đặt vài quyển sách, trên bàn sách cũng giống phòng Chu Kỳ Niên. cậu tiến tới nhìn, trên giá sách có để mấy loại sách như “Cổ Văn Quan Chỉ Tinh Độc”, “Phất Lạc Y Đức Tâm Lý Triết Học”, trên bàn sách còn có mấy quyển sách ngoại ngữ, xem ra đều là Chu Kỳ sinh đem tới.“Anh cũng chăm chỉ quá đi.” Em trai nhỏ nói nhưng không nhìn anh họ.
Chu Kỳ Sinh trưng ra một bộ dạng ‘tất nhiên’:” Không có điện thì tất nhiên phải tự biết mang sách theo xem, đâu có ai ngốc như cậu.”
Chu Kỳ Niên đột nhiên nhớ đến một đống đồ điện tử không thể dùng, đột nhiên sinh khí: “Tôi là bị lừa gạt mà đến, ai mà biết chỗ này không có điện. Đâu có như anh, có chuẩn bị hết rồi mới đến.”
Chu Kỳ Sinh có chút giật mình, cũng không nói gì nữa, chỉ ôn nhu xoa đầu em trai nhỏ.
“Ca, thật ra tôi muốn hỏi anh, anh hình như là có chuyện không vui? Anh không thích ở đây đúng không?” Chu Kỳ Niên nói.
“Cái gì gọi là ‘có điều muốn nói’, câu nào cũng là hỏi chẳng phải sao?” Chu Kỳ Sinh liếc mắt nhìn cậu.
Chu Kỳ Niên muốn nổi khùng: “Nói mau, nói nhanh một chút!”
Chu Kỳ Sinh lại trưng ra vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi và cậu rất thân nhau sao? Tại sao phải nói cho cậu biết?”
“A?” Chu Kỳ Niên trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Chu Kỳ Sinh.
Chu Kỳ sinh lại bất đắc dĩ nhìn cậu nói: “Tôi nói cậu như thế nào lại ngốc như vậy?”
Chu Kỳ Niên vẫn là một vẻ mặt thuần lương, hai mắt mê man nhìn Chu Kỳ Sinh. Chu Kỳ Sinh nhìn thấy, không đành lòng trêu cậu nữa.
“Kỳ thực người tiếp theo nhận chức tộc trưởng có thể là tôi.” Chu Kỳ sinh thở dài, nói.
Chu Kỳ Niên còn đang tận hưởng chiến thắng sau khi thực thi thành công ‘giả ngu đại pháp’, sau đó lại là một bộ mặt ‘tiểu bạch kiểm’ (ngây thơ) hỏi lại: “Vậy thì anh có chỗ nào không hài lòng? Cơ mà, tộc trưởng thường chẳng phải đều là ông già sao?”
Chu Kỳ Sinh mặt trắng không còn chút máu: “Làng Chu gia thật đúng là theo kiến thúc cuối thời nhà Thanh, có thể cuối năm phải giải tán khu dân cư ngày xưa, khai phá thành khu du lịch. Hiện tại các phòng đều muốn phân chia rõ ràng, lai lịch tôi không cao, thân phận cũng không tinh khiết là người của kế thừa tộc trưởng, nhiều lắm là công cụ cho bọn người xấu lợi dụng.”
“Tại sao thân phận anh lại không tinh khiết?”
“Tuy rằng chúng ta đều là con cháu phúc phòng, nhưng tôi là con cháu của Ngọc Thư công, cậu là con cháu của Đình Quân công. Ngọc Thư công hay Chu Tứ Tuần, là người do hỉ phòng đưa đến làm con thừa tự, nguyên căn không phải huyết mạch của phúc phòng.”
“Đình Quân công là ai?”
“Đình Quân công là anh của Đình Lan công, còn gọi là Chu Tử Quân. Nhưng bởi vì có hành vi sai trái mà bị xoá tên trong gia phả, thậm chí chức vụ trưởng công tử cũng chuyển sang cho Đình Lan công – Chu Tử Ngôn.”
“Đau đầu quá, thực sự là phức tạp.” Chu Kỳ niên rên rĩ, cái đại gia tộc này thực là phiến phức, trước đây cậu cũng không có phát giác bản thân là cái gì mà “thuần chính huyết thống” nha!
Chu Kỳ Sinh bất đặc dĩ nhéo mặt em trai: “Chính là cậu hỏi, không ai ép cậu phải nghe nha!”
Mưa gió một đêm, Chu Kỳ Sinh ngồi trên bàn đọc sách, Chu Kỳ Niên chính là buồn bực cầm quyển “hoàng tử bé” ở trên giường một mình quằn quại, liên tục không ngừng lải nhãi: “Cư nhiên dùng một quyển truyện thiếu nhi để xua đuổi mình, giả tạo, rõ ràng bản thân chưa có dậy thì, ra cửa còn phải mang truyện thiếu nhi.”
Chu Kỳ Niên lăn qua lăn lại, dường như mệt. Cậu úp quyển truyện trên mặt, đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Cậu vẫn có thể nhìn thấy Chu Kỳ Sinh bên kia cười đến co giật.
Loáng thoáng mơ mơ hồ hồ, Chu Kỳ Niên cảm giác mình mơ một giấc mơ kỳ quái. Trong mộng có một cậu bé ngồi xổm bên bồn hoa oà khóc, chính mình đến bên an ủi cậu, sau đó tên tiểu tử đó liền nhào vào ngực cậu gọi đại ca đại ca. Sau đó bản thân tự mình nói cái gì đó?
“Không sao, Đình Lan, đại ca ở đây.”
Không sao, Đình Lan… Đình Lan…
Chu Kỳ Niên giật mình ngồi dậy.
“Xảy ra chuyện gì, vừa mới ngủ đã tỉnh?” Chu Kỳ Sinh ngồi bên bàn bên kia hỏi.
“Tôi ngủ bao lâu?” Chu Kỳ Niên hỏi.
Chu Kỳ Sinh liếc nhìn chiếc đồng hồ để bàn kiểu Tây Dương cổ trên bàn: “Chừng hơn mười phút rồi, xảy ra chuyện gì?”
Chu Kỳ Niên lắc đầu: “Không có gì, một giấc mơ kì quái.”
“Cậu đừng quá khẩn trương, không phải tôi ở đây với cậu sao, mau mau đi ngủ đi.”
“Ừ.” Chu Kỳ Niên gật đầu, dụi dụi mắt, vừa nằm xuống đắp chăn lại, định tiếp tục ngủ. Cuối cùng không yên tâm lại nói một câu: “Đại ca, anh cũng nhanh một chút đi ngủ.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, Chu Kỳ Niên ngây ngẫn cả người, sách trên tay Chu Kỳ Sinh rớt xuống. Câu nói vừa rồi, giọng nói và ngữ điệu đều không phải của Chu Kỳ Niên. Phảng phất như có một người khác đang nói chuyện.
Gió thổi qua cửa sổ, phát sinh âm thanh nho nhỏ. Đèn ***g ngoài phòng bị gió thổi đung đưa, xuyên thấu qua ô cửa sổ, hình ảnh lắc lư lay động. Toà nhà vắng vẻ chỉ nghe thấy thanh âm của mưa rơi trên hiên cửa.
Chu Kỳ sinh đưa mắt nhìn lại, Chu Kỳ Niên đã ngồi dậy nhìn anh, đưa ra một bộ mặt gần như sắp khóc. Chu Kỳ sinh thở dài, đi tới ngồi cạnh cậu, xoa xoa đầu em trai nhỏ: “Không có việc gì, anh ở đây, đừng sợ.”
Giấc mơ lúc nãy cũng thanh âm kia vẫn còn lãng vãng trong đầu Chu Kỳ Niên, cậu nhào vào ngực Chu Kỳ Sinh, không chừa một khoảng trống, kéo dài thanh âm nói: “Ca, ca, ta sợ…”
Thế là Chu Kỳ Sinh lần thứ hai hoài nghi em họ mình rốt cuộc đã trưởng thành hay chưa.
Bất đắc dĩ, Chu đại công tử dời ngọn đèn sang, sau đó cùng tiểu công tử nằm lên giường.
“Nói thử xem lúc nãy mơ thấy gì?” Chu Kỳ Sinh hỏi.
Chu Kỳ Niên làm một bộ mặt ngượng ngùng nói: “Mơ thấy trở thành anh trai của Đình Lan công…”
Chu Kỳ Sinh nghẹt thở một chút: “Cậu mơ thấy mình trở thành Đình Quân công?”
“Ừ.” Chu Kỳ Niên ngượng ngùng.
Chu Kỳ Sinh cầm tay cậu bỏ vào trong chăn: “Thực sự là nhanh vậy, vừa cùng cậu nói chuyện đã mơ thấy rồi.”
“A, ca, anh nói chuyện của anh đi. “Một tiếng ‘ca’ này của Chu tiểu công tử kêu nghe cũng rất thuận tai.
“Chuyện của anh?”
Chu tiểu đệ tinh thần chợt tỉnh táo: “Nói ví dụ như anh năm nay bao nhiêu tuổi, mối tình đầu là mấy tuổi, hiện tại có thầm mến ai không, có còn giữ được ‘tấm thân xử nữ’ không. Cũng có thể nói một chút về ‘tiểu đệ đệ’, em không ngại.”
Chu Kỳ Sinh cắn răng nghiến lợi nửa ngày mới mở miệng: “Cậu đúng là được một tất lại tiến một thước, anh mệt rồi.”
“A, a, anh thật ngủ a, quỷ hẹp hòi.” Chu tiểu đệ nói xong cũng nghiên người chuẩn bị đi ngủ.
Mơ mơ hồ hồ loáng thoáng, Chu Kỳ Niên lại nằm mơ, lần này trong giấc mơ có người ngồi đối diện cậu hát suốt đêm, làn điệu thật dài, lại thê lương, vọng bên tai tê tái. Sau khi cậu tỉnh lại mới nghe một tiếng hô hoán chói tai: “Không chết tử tế được, không chết tử tế được!”
A, giấc mộng này thật quen thuộc. Chu tiểu công tử mơ mơ màng màng hồi tưởng.
END 6
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kiếp trước kiếp này gì đó trước hết không nên đoán.