Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, chậm chạp đưa tay ra bắt tay với Nhạc Thính Phong.
Lúc này, đang ở trước mặt đạo diễn, không thể náo loạn với Nhạc Thính Phong được, đó là cơ hội của cô, không thể để vuột mất được.
Hơn nữa, cũng không thể để chị Mạch phải khó xử. Nếu Nhạc Thính Phong đã giả vờ là không quen biết thì cô cũng không cần phải vạch áo cho người xem lưng làm gì.
Hôm nay bà cô đây tốt tính tạm thời bỏ qua cho anh.
Yến Thanh Ti nghĩ chỉ cần chạm tay cái là bỏ ra luôn. Nhưng mà cô không ngờ rằng, khi tay cô vừa chạm đến tay Nhạc Thính Phong thì bị anh ta thuận thế nắm lấy, hơn nữa còn nắm rất chặt, cô muốn rút tay ra mà không được.
Yến Thanh Ti đang chuẩn bị điên lên thì Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng buông tay ra. Lúc buông tay, ngón tay Nhạc Thính Phong cố ý cào nhẹ vào lòng bàn tay Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti lập tức thấy rùng hết cả mình.
Những người xung quanh, chẳng có ai là ngu đến nỗi mà không nhìn ra sự ám muội giữa hai người, chẳng qua là đều giả vờ không nhìn thấy mà thôi hahaha....
Người chế tác là một người đàn ông trung niên hơi béo, hói đầu, nhìn có vẻ hơi thô tục, ông ta nói: "Nhạc tiên sinh, ngài dùng cơm chưa? Nếu chưa dùng thì mời ngài ngồi xuống ăn cùng chúng tôi một bữa....."
Nhạc Thính Phong: "Được a......"
Yến Thanh Ti nghiến răng ken két, cơn tức này cô không thể nào nuốt trôi được, phải tìm cơ hội báo thù.
Không biết là cố ý hay vô tình mà Nhạc Thính Phong lại ngồi xuống bên cạnh Yến Thanh Ti, phía bên tay phải cô, hai người ngồi sát nhau. Sau khi ngồi xuống, Yến Thanh Ti liền lấy ra túi khăn ướt trong túi xách ra, chậm chạp mà tỉ mỉ lau từng ngón tay một, miệt mài lau đến mức da tay đều đỏ hết lên.
Ánh mắt Nhạc Thính Phong như có như không mà liếc qua.
Mấy người sau khi ngồi xuống liền không ngừng thảo luận về bộ phim sắp tới, cảnh này thì nên quay ở đâu…, sau
nửa tiếng, mọi người đều ăn lẩu đến mức toát cả mồ hôi, nhưng chỉ có mình Nhạc Thính Phong là không hề động đũa chỉ uống hai ngụm nước.
Yến Thanh Ti nhìn thấy thế thầm cười lạnh, người thừa kế Nhạc gia từ trước tới nay có bao giờ hạ mình mà ăn cùng nồi lẩu với người khác đâu, bởi vì anh ta mắc bệnh sạch sẽ đến phát ói. Sẽ chẳng bao giờ thèm ăn mấy món ăn kèm lẩu được mọi người ưa chuộng như gan, sách bò, tiết lợn, óc dê ….. Đồ Nhạc Thính Phong ăn đều phải là những thứ tốt nhất, thịt bò nhất định phải là bò Kobe, gan ngỗng nhất định phải là CLSACE ở vùng Kansas ( Mỹ)*, trứng cá hồi đen, nấm đông cô trắng.... tất cả đều phải là thượng phẩm.
*Cái này chắc tác giả bịa vì không có thông tin xác thực liên quan, xứ sở của gan ngỗng phải là ở Pháp.
Khi lần đầu tiên Yến Thanh Ti gặp Nhạc Thính Phong thì liền biết anh ta là một kẻ rất kén ăn. Theo như lời của Yến Thanh Ti thì trần đời này cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào quý giá đến như thế. Cũng chỉ có Nhạc gia mới nuôi nổi anh ta.
Nhìn điệu bộ của Nhạc Thính Phong Yến Thanh Ti liền cảm thấy thật mỉa mai, cô cầm chén rượu ở trước mặt lên uống một ngụm, vị cay xè của rượu chảy xuống như muốn thiêu cháy cả cổ họng.
Trong lòng Yến Thanh Ti khẽ dao động, thịt ở trên thớt mà, không làm tí gì thì trong lòng cô, mẹ nó chứ khó chịu muốn chết.
Yến Thanh Ti bỏ chén rượu xuống, tươi cười quay người về phía Nhạc Thính Phong: "Nhạc tiên sinh sao lại không ăn vậy? Tôi thấy ngài từ nãy giờ vẫn không hề động đũa."
Nhạc Thính Phong quét mắt nhìn cô: "Tôi không đói."
Yến Thanh Ti dịu dàng nói: "Ôi ngài đùa tôi à, kể cả ngài không đói đi nữa thì ít nhất cũng phải nếm thử một hai miếng, mọi người đến đây chẳng phải là để
ăn cơm sao? Ngài không động đũa tí nào, không tốt lắm đâu, cái miếng sách bò này ngon lắm đó, ngài nếm thử đi."
Yến Thanh Ti ân cần đưa đũa cho Nhạc Thính Phong, trên miếng sách bò còn dính đầy ớt chưng, xem ra là rất cay đây, nhưng mà thái tử gia nhà chúng ta lại không ăn được cay…
Nhạc Thính Phong nhìn thấy miếng sách bò đỏ loét kia thì thái dương giật giật, các khớp
tay anh khẽ khép chặt, nhăn mày nhìn Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti
nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, một nụ cười lạnh đọng lại ở khóe môi, trong mắt tràn đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ…