Chương 73: Quên em thì thà quên chính bản thân anh
1Mạch Khiết luôn tay gạch gạch khoanh tròn ở trên báo đăng quảng cáo tuyển dụng, cô khẽ thở dài: "Sao lại không có công việc nào mà mình thấy hứng thú nhỉ?"
Cô đứng trước cửa kính chạm đất ở chung cư của mình, không nén nổi phóng tầm mắt về phía toà nhà nơi M Beautiful toạ lạc. Ở đó, có lý tưởng của cô, có nhiệt tình của cô, bây giờ có cả người cô yêu. Nhưng bây giờ cô không thể bước vào đó nữa.
Trước đây cô đã từng cảm thán cuộc sống ngày đi làm tối tăng ca vất vả, cảm thán sự cạnh tranh khốc liệt vô tình của chốn công sở, cảm thán giữa đồng nghiệp không thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng một khi mất đi tất cả những thứ này, phải rời khỏi tất cả những thứ này, lại có cảm giác mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô không kìm lòng được lại cầm di động lên, muốn ấn số điện thoại quen thuộc đó, cố nhớ giọng nói huênh hoang thoải mái của người đàn ông đó, nhưng bên tai cô lại vang lên câu nói của anh lúc tiễn cô đi:
- Hãy cho anh chút thời gian, anh cần phải giải quyết một số việc, sau đó anh sẽ đem hoa tươi đến gặp em...
Ý tứ trong câu nói đó chính là trước thời điểm đó không nên liên lạc với anh. Càng tiến lại gần con người này lại càng cảm thấy trên người anh toát ra bao điều bí ẩn. Còn về đáp án là gì, chắc chắn anh sẽ nói cho cô biết.
Vậy thì cứ lặng lẽ chờ đợi đi!
Cô nhàm chán lật giở tờ báo, trên phần tin tức kinh tế nhìn thấy một thông báo sau: Bà Điền Thái Ngọc – Chủ tịch Tập đoàn Tái chính Hạ Lạc nổi tiếng bay đến thành phố S...
Cô bĩu môi vẻ bất cần, Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc danh tiếng đình đám sao lại có một cái tên quê mùa đến thế?
Đột nhiên tiếng chuông cửa kêu "kính coong".
Kỳ lạ, giờ này còn ai đến tìm mình nữa nhỉ?
Cô nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa ra bên ngoài, bất giác giật mình, vô cùng ngạc nhiên, vội mở cửa ra, là Lâm Đại.
Mặc dù cô ta đã đánh phấn nhưng vẫn khó che được nét tiều tuỵ trên khuôn mặt, Mạch Khiết còn liếc nhìn thấy vết nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt cô ta.
Lâm Đại giơ chiếc hộp trong tay lên:
- Mình đã làm món sa lát hoa quả.
Câu nói này khiến Mạch Khiết xúc động.
Nhớ đến thời gian cách đây không lâu, khi bọn họ vẫn chưa là tổng biên tập, Lâm Đại vẫn là khách thường xuyên của mình, mỗi lần cô ta đến thăm mình trên tay cô đều xách món sa lát hoa quả mà cô thích ăn.
Thì ra vẫn tưởng rằng giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tràn đầy sự giả tạo, nhưng thực ra hình như không phải như vậy. Mạch Khiết kinh ngạc phát hiện ra trong lòng mình trào ra cảm giác ấm áp.
Họ ngồi xuống chiếc thảm Thổ Nhĩ Kỳ trắng tinh như tuyết, Mạch Khiết bê café Cappucino đến, Lâm Đại hai tay ôm lấy chiếc cốc cười nói:
- Bộ cốc này là mình tặng cậu, thật không ngờ cậu không vứt nó đi.
- Tại sao lại phải vứt? 488 tệ mới được hai cái cốc, mình có ngốc hơn nữa cũng không đến nỗi đối đầu lại với tiền bạc.
Lâm Đại thò tay ra, véo chỏm mũi Mạch Khiết một cái:
- Cậu mà ngốc, vậy trên đời này sẽ chẳng còn ai thông minh nữa rồi...
Hai người đều bị động tác thân mật này làm cho giật nảy mình, Lâm Đại ngẩn người rụt tay lại nói với vẻ ngại ngùng:
- Thực ra mình đến là vì muốn cãi nhau một trận với cậu, không biết sao nhìn thấy cậu lại không cãi nổi nữa?
Mạch Khiết cười đau khổ:
- Là vì cậu thấy mình thẫn thờ như mất hồn phải không? Là vì mình đang bận rộn tìm việc, căn hộ này hàng tháng đều phải trả góp, và tiền tiết kiệm của mình cũng chẳng còn lại bao nhiêu, không trụ được bao lâu nữa đâu.
Lâm Đại lườm cô một cái:
- Cậu đang nói giễu phải không? Bây giờ cậu có nhiều tiền như vậy, nhanh chóng sẽ trở thành người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, lại còn phải đi xin việc khắp nơi sao?
Mạch Khiết ngẩn người. Câu nói này là có ý gì vậy?
Lâm Đại nói vẻ u sầu:
- Mặc dù chúng ta là bạn cùng trường, cũng từng là cặp đôi thân thiết nhưng mình chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta cùng thích một người đàn ông. Thua dưới tay cậu, nói thật là vẫn có gì đó không cam tâm. Rốt cuộc cậu tốt ở điểm nào chứ? Mải mê công việc, chẳng nồng nhiệt tình cảm, cũng không biết làm nũng để mê hoặc đàn ông... tại sao anh ấy lại thích cậu chứ?
Mạch Khiết biết sớm muộn gì cũng sẽ nhắc đến Lý Mộng Long, đề tài này không thế né tránh được.
- Lâm Đại, cậu thực sự có tình cảm với Lý Mộng Long sao? Cậu là cô gái luôn si mê những anh chàng đẹp trai, cuộc tình này đối với cậu quan trọng như vậy sao?
Lâm Đại khôi phục bản tính khắc nghiệt của cô ta:
- Xem cậu nói kìa, đúng là chỉ biết nói cho sướиɠ miệng thì phải? Cho dù là cô gái si tình nhưng bị đàn ông vô duyên vô cớ đá veo thì trong lòng có thể vui vẻ được sao? Mình vẫn chưa đến nỗi là loại người trơ trẽn thì phải? Nhưng cậu cũng đừng vội đắc ý, cậu thực sự có đủ sự tự tin nắm giữ được tên yêu nghiệt đó sao? Có lẽ, cậu, mình, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ anh ta bố trí để có thể mua lại M Beautiful mà thôi. Để cho mình và cậu trở mặt nhau thì anh ta mới có thể thừa cơ được.
Mạch Khiết ngẩn người:
- Cậu nói gì, mình không thể hiểu nổi?
Lâm Đại cũng ngẩn người, nhìn thấy bộ dạng Mạch Khiết sửng sốt, quyết không phải đang giả vờ:
- Lẽ nào cậu không biết M Beautiful đã bị Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc mua lại một cách vô cùng thuận lợi sao? Người lập lên công trạng lớn nhất này chính là người đàn ông cậu yêu.
- Cậu đang nói gì chứ? Sai có thể như thế được? Sếp đã từng nói dù thế nào cũng không bán M Beautiful sao? Lý Mộng Long sao có thể chi phối quyết định của sếp được chứ?
- Hừm, cậu đúng là... thì ra cậu thực sự vẫn còn ngu ngốc hơn so với sự tưởng tượng của mình, xem ra cậu là người cuối cùng trên thế giới này biết được tin tức. Chính là vì anh ta đá cậu đi nên đã trở thành tổng biện tập của M Beautiful phiên bản mới, nắm được công ty, nên đã nhanh chóng thăm dò được giá cả thu mua mà sếp mong muốn, chính vì vậy song phương cuối cùng cũng đã hợp tác thành công.
Lâm Đại đứng dậy:
- Nếu như cậu không tin, 3 giờ chiều mai Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc sẽ tổ chức buổi công bố tin tức thu mua M Beautiful ở Trung tâm Triển lãm Quốc tế Tân Thế giới, cậu có thể đến xem. Mình sẽ đưa cậu vào, cậu sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì.
Cô ta cầm lấy túi xách bước ra ngoài lại quay đầu nói với Mạch Khiết:
- Lý Mộng Long thực sự rất ưu tú, nhưng người đàn ông có tâm địa sâu sắc như vậy thì những cô gái như mình và cậu không thể nào "cầm cương" được. Cậu vẫn nên tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đi!
Lâm Đại đi rồi, Mạch Khiết ngẩn người ngồi trên ghế sofa, trong đầu là một mớ bòng bong. Anh ấy nói mình cần cho anh ấy mấy ngày chính là vì anh ấy đang bận rộn cho việc thu mua M Beautiful sao? Anh ấy thực sự là "gián điệp" của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc sao? Nếu như vậy thì bắt đầu từ khi anh bước chân vào M Beautiful thì mỗi bước đi đều tỉ mỉ lên kế hoạch bố trí sẵn.
Là anh ta đã hất cẳng mình, nhưng mình lại yêu con người này? Mạch Khiết ơi là Mạch Khiết, mày đúng là mất cả chì lẫn chài. Mày là con ngốc, mày là con ngốc ngu xuẩn nhất trên đời, bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.