Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng

Chương 71

Chương 71
3

Từng tia nắng li ti rơi xuống mái tóc cô tạo thành những vầng sáng lấp lánh.

Ngồi ở trên bậc thềm màu xám cạnh con đường rợp bóng cây, Mạch Khiết hai tay ôm gối, ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng mỏng manh lững lờ trôi.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn, thấy ở cuối con đường có một chiếc xe đạp màu xanh lam đang lao tới, người thanh niên khôi ngô tuấn tú ngồi trên chiếc xe, mái tóc màu hạt dẻ đang bay trong gió, đôi mắt anh rực sáng, miệng nở nụ cười dịu dàng. Trên giỏ xe, có một chiếc chong chóng màu hồng đang quay tròn quay tròn. Thời gian như quay ngược trở lại, nhanh chóng trở lại một buổi chiều đầu tiên của mười mấy năm trước. Tất cả những chi tiết nhỏ nhất trong kí ức lúc này đây bỗng chợt nở rộ như cánh hoa...

Chiếc xe đạp dừng bên cạnh Mạch Khiết, người con trai đi xe một chân thoải mái chống xuống đất, giơ tay ra:

- Cô gái xinh đẹp, cô có bằng lòng đi cùng với tôi không?

Mạch Khiết bất giác giơ tay ra nắm lấy tay Tiêu Ly, Tiêu cười nói:

- Ngồi lên phía trước nào!

Mạch Khiết ngồi lên gióng trước của xe.

Chiếc xe đạp lao nhanh như bay, gió ùa vào mặt rồi lướt qua, được ở trong vòng tay ấm áp của Tiêu Ly, Mạch Khiết cười và hét vang:

- Ôi, em giống như lại được quay về năm tháng tuổi thơ.

Tiêu Ly khẽ thơm vào gáy cô.

Giống như phải bỏng, Mạch Khiết chợt co rúm người lại, chiếc xe đạp lắc lư cuối cùng cũng dừng lại.

Mạch Khiết quay người lại, chạm vào đôi mắt tràn đầy tình cảm của Tiêu Ly:

- Tiểu Khiết, anh có lời muốn nói với em.

Mạch Khiết chợt trở nên lắp bắp:

- Em... em vẫn muốn đi xe đạp!

Có một số lời nếu nói ra, mối quan hệ rõ ràng sẽ bị thay đổi, cô vẫn còn chưa chắc chắn về mối quan hệ sắp sửa thay đổi này.

Thật không ngờ thái độ của Tiêu Ly lại trở nên vô cùng kiên quyết. Anh nắm lấy tay Mạch Khiết đứng ở con đường rợp bóng cây, mùi hương của cây long não tràn ngập khắp không gian. Ở cách đó không xa có một số bạn trẻ đánh đàn ghi-ta và hát: "Anh hỏi em yêu anh sâu đậm bao nhiêu... ánh trăng nói hộ lòng em..."

Xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng Mạch Khiết cảm thấy thế giới thật là yên tĩnh, yên ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng nhịp đập con tim và tiếng huyết mạch chảy rì rào của mình, yên ắng đến độ trong tai toàn là tiếng u u...

Tiêu Ly nói:

- Anh nhận được giấy mời của một trường đại học ở Đức, mời anh đến đấy để đảm nhiệm một chức vụ giáo sư khách mời... – Anh ngừng một lát, nói vẻ nghiêm túc – Anh muốn em đi cùng với anh. Ở đó, sẽ bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta.

Anh giơ tay ra tỉ mỉ vuốt lại tóc mái bị gió thổi tản mác của cô:

- Có lẽ chính là cuộc sống mới mà chúng ta đã để chậm mất rất nhiều năm.

Mạch Khiết ngẩn người nhìn Tiêu Ly.

Mình có phải đang nằm mơ hay không?

Bao năm nay mình vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng này, gần như y hệt: Ánh nắng vàng rực rõ, chiếc xe đạp màu xanh lam, chiếc chong chóng xoay tít trong gió, quan trọng nhất là Tiêu Ly nắm tay cô và nói với cô là anh yêu cô.

Thì ra đây không phải là giấc mơ, đây là một dấu hiệu, dấu hiệu anh yêu cô, từ lâu đã chờ sẵn trên con đường số phận gập ghềnh của cuộc đời cô.

Nhưng rốt cuộc là đã xuất hiện sự sai sót ở đâu, Mạch Khiết phát hiện ra mình không hề lập tức lao vào lòng Tiêu Ly giống như trong giấc mơ, hoặc là chạy ra giữa con đường rợp bóng cây hét lên đầy phấn khởi.

Cô chỉ suy ngẫm giây lát, sau đó bình tĩnh nói:

- Khi nào đi hả anh?

Cô nghĩ, lẽ nào chỉ là bởi vì mình không còn là cô bé 12 tuổi nữa, tâm thái trở nên chín chắn hơn rồi sao?