[Yunjae] Ngủ Đông

Chương 49

Chương 49: Giao chiến
Nhiệt độ trên khoang thuyền nhanh chóng tăng lên, toàn bộ tùy tùng đều vô cùng căng thẳng, hành động bắt hàng của cảnh sát không kinh khủng nhưng khiến người ta cảm thấy sợ run lên, nhất là khi Kim JaeJoong, Shim Changmin, Yamasan Sano, người của bang hội Việt Nam đều ở bến tàu tại Busan.

Bất luận là Hội Con Bọ Cạp Vàng hay Tổ chức Chim Ưng Núi, họ có thể mất hàng hóa, nhưng không thể mất người.

Đạt Hi có vẻ luống cuống bất an, cầm súng tiểu liên hạng nặng trong tay hướng về phía JaeJoong khoa tay múa chân

“Các cậu muốn trở mặt có đúng không?! Nói cho các cậu, bố mày không đi được, các cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót!”

JaeJoong nhanh chóng tỉnh táo lại từ sự kinh hoàng ban đầu, nắm chặt Glock của Áo trong tay, tình hình cấp bách khiến cậu không rảnh rang cãi nhau với Đạt Hi, hầu như theo bản năng JaeJoong liếc mắt nhìn Yamasan Sano.

Đứng ở phía sau thân hình cao lớn của Kurai, Yamasan Sano có vẻ đặc biệt bình tĩnh, cậu ta rũ mi đứng ở nơi đó, JaeJoong không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, trong khoảnh khắc, JaeJoong cũng không thể xác định cảnh sát có phải là Yamasan Sano đưa đến hay không.

Phút chốc trong sự hỗn loạn xuất hiện tại thời điểm đó, JaeJoong cho rằng do Yamasan Sano gây nên, từ trước đến nay người này làm việc không có trật tự, muốn làm gì thì làm, nói không chừng cậu ta có thể mượn cảnh sát đến phá hủy đường dây ma túy của Hội Con Bọ Cạp Vàng gây cho Hội Con Bọ Cạp Vàng phiền phức, nhưng… nhưng ai sẽ sẵn lòng mạo hiểm thân thể tham dự trò chơi trí mạng này? Huống hồ, đường dây buôn bán ma túy này của Hội Con Bọ Cạp Vàng là thẻ đánh bạc mà Yamasan Sano dùng để đàm phán kinh doanh vũ khí, cậu ta không có lý do gì để hủy hoại nó tại đây, trong thời điểm này.

Thời gian không cho phép cậu tiếp tục phân tích người trước mặt, lên đạn khẩu Glock, JaeJoong lạnh lùng nói với Đạt Hi

“Xem trọng nòng súng của cậu, không ai vui lòng giữ cậu ở lại Hàn Quốc làm khách.”

JaeJoong quay đầu phân phó ChangMin

“Bé Min, gọi điện thoại để chiếc tàu được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh đến đây, tiếp viện cho bọn Đạt Hi rút lui bằng đường thủy.”

ChangMin lập tức gọi điện thoại. Đạt Hi không ngờ Kim JaeJoong lại có thể bố trí đường rút quân từ trước, hưng phấn vì được cứu vớt, nhưng xung quanh đã bị cảnh sát bao vây, hắn có chút thiếu niềm tin. Gọi điện thoại xong, ChangMin bình tĩnh nói

“Các anh từ phía sau thuyền trực tiếp nhảy lên ca nô, ở cửa khẩu hải quan có người tiếp ứng của chúng tôi, ra khỏi hải phận của Hàn Quốc, các anh đi thẳng hướng về phía Việt Nam.”

“Ở giữa không ngăn cản phiền phức sao?”

ChangMin nhíu mày

“Súng tiểu liên trong tay anh là đồ chơi phải không?”

Người cơ trí lạnh lùng như ChangMin, lúc nói ra những lời này mang theo sự giễu cợt nhàn nhạt, trong tiếng súng và tiếng còi xe cảnh sát giao thoa, có khí thế cùng sức kéo không sao kể xiết.

Những người tùy tùng phía sau di chuyển lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của cảnh sát thông qua loa phóng thanh, đơn độc mà nhàm chán

“Người ở bên trong nghe đây, bọn mày đã bị cảnh sát Hàn Quốc hoàn toàn bao vây…”

Lời nói máy móc bị đình chỉ, Kim HeeChul cực kỳ bực mình cướp lấy loa phóng thanh

“Trời ơi, cậu phiền chết đi được, nói những lời đó ai nghe hả!”

Giơ loa phóng thanh lên, thanh âm của Kim HeeChul mang theo sự đùa bỡn

“Kim JaeJoong ah, có hứng thú không? Theo tôi trở về cùng uống một tách cà phê?”

Nghe được giọng nói của HeeChul, JaeJoong lạnh lùng cười một chút, Đạt Hi đã nhảy lên ca nô đi ra ngoài, HeeChul phái người lái ca nô đuổi theo từ phía bên cạnh nhưng dường như không đặc biệt tăng thêm số lượng cảnh sát đi bắt Đạt Hi, đối với Kim HeeChul mà nói, ngày hôm nay bắt được người của Hội Con Bọ Cạp Vàng lại thu được tang vật, túm được Kim JaeJoong, hai việc này thú vị hơn rất nhiều so với việc bắt bớ tên Đạt Hi kia.

Kurai có chút căng thẳng, lúc này họ đang ở Hàn Quốc, đất khách quê người, cũng không phải được xã hội đen hợp lý chính đáng mời đến. Yamasan Sano sang Hàn Quốc là hành động lén lút, nếu xảy ra chuyện ở Hàn Quốc, xét về tình cũng như về lý, Hội Con Bọ Cạp Vàng không phải chịu bất kì trách nhiệm gì. Hay nói cách khác, cũng có khả năng, Kim JaeJoong sẵn lòng mượn cơ hội này, lợi dụng cảnh sát Hàn Quốc diệt trừ Yamasan Sano.

Cũng trong nháy mắt khi còi cảnh sát vang lên, con ngươi của Yamasan Sano tối tăm u ám, cậu ta cho rằng, cảnh sát là do Kim JaeJoong đưa đến. Cậu biết, khoản nợ Nepal ngày ấy, hoặc có thể nhiều khoản nợ trước đó nữa, ngày hôm nay, phải trả hết toàn bộ.

“Cậu không thể đi đường thủy trở về, phải theo tôi phá vòng vây đi đường bộ rồi.”

Kim JaeJoong quan sát tình huống bên ngoài thông qua kính thủy tinh trong ca-bin, nói với Yamasan Sano.

Trong cơ hội trả thù tuyệt hảo ở nơi đây, Kim JaeJoong lựa chọn cho Yamasan Sano một con đường sống.

“Anh JaeJoong…”

Yamasan Sano sửng sốt nhưng đồng thời cũng rất nghi hoặc, cậu hoàn toàn không tưởng tượng nổi trong lúc gặp phải phiền phức lớn như thế, Kim JaeJoong bằng lòng đưa cậu đi, đồng thời cũng xem như là đeo thêm phiền phức vào người.

Thật ra, cậu ta không biết, JaeJoong dành cho cậu ta một cái giống như điều kiện sinh tồn là vì muốn trả lại cậu ta một lời cám ơn. Khi ở Nepal, dù mưu mô như thế nào, cám ơn cậu ta đưa Jung YunHo lên sàn đấm bốc, cho JaeJoong một cơ hội cứu anh, cũng cám ơn cậu ta ngay từ đầu không gϊếŧ chết YunHo, nếu không, hối hận và đau khổ sẽ phá hủy Kim JaeJoong vì đã lựa chọn như thế.

JaeJoong không muốn nhiều lời với cậu ta, quay đầu nhìn ChangMin

“Gọi người nghĩ biện pháp lái một vài chiếc xe đột phá vòng vây, chúng ta phải có xe mới có thể giữa lúc bắn nhau mà chạy đi. Mặt khác, để người ở hai chiếc tàu đã chuẩn bị ở phía đông ấy trước tiên đi ra khoang thuyền, sẵn sàng nổ súng.”

“Hyung, muốn lấy cứng chọi cứng cùng cảnh sát?”

“Nếu đối phương là Kim HeeChul, không liều mạng, không ra được.”

Bắn nhau hết sức căng thẳng.

Kim HeeChul nhạy bén quan sát nhất cử nhất động của những chiếc thuyền trước mặt, vào lúc này vài chiếc xe của bọn Kim JaeJoong đã bắt đầu di chuyển, HeeChul hừ lạnh một tiếng, phân phó cho người ở bên cạnh

“Tìm người chặn mấy chiếc xe ấy, đừng để chúng đến gần con thuyền chủ.”

Kim JaeJoong, ra ca bin, chỉ cần cậu lên bờ, là vòng vây bốn phương của chúng tôi, tôi xem cậu trốn đi đâu.

Hai chiếc thuyền ở phía đông, có người bắt đầu lên bờ, đồng thời cũng gia tăng hỏa lực, giao chiến trong chớp mắt bùng cháy.

Hỏa lực tấn công của cảnh sát rất dữ dội, tùy tùng trong hai chiếc thuyền cũng không đúng thời gian mà mở một lối ra, ngược lại rơi vào trong cuộc giao chiến hỗn loạn, cũng may những chiếc hòm chất đống trên bến tàu rất nhiều, chỉ cần người có thể ra khỏi ca bin thì rất dễ dàng tìm được nơi ẩn nấp để đảm bảo an toàn.

“ChangMin, ném một quả bom khói nhỏ ra bên ngoài ca bin, chúng ta nhân cơ hội lên bờ trước, sau đó tự tìm chỗ che chắn.”

ChangMin làm theo lời JaeJoong, Yamasan Sano vô thức theo JaeJoong đi ra ngoài, nhưng Kurai mạnh mẽ kéo cậu lại, không có biểu cảm gì giống như lúc trước, tuy nhiên, hắn khẽ khàng lắc đầu. Kurai đi ở phía trước Yamasan Sano bảo vệ cậu ta, rời khỏi ca bin.

Bên ngoài là thế giới của đạn bay cùng thuốc súng.

Thấy JaeJoong cùng mấy người thò đầu ra, khóe miệng HeeChul cong lên, lập tức sờ mó khẩu súng đã lên đạn được treo chắc chắn ở bên hông, sau đó cướp lấy súng tự động của người thuộc đội biệt kích ở bên cạnh. Người bị cướp súng đờ ra, từ trước đến nay đội biệt kích độc lập tiếp nhận nhiệm vụ, không thuộc cùng bộ phận với Kim HeeChul, chỉ có nhiệm vụ trọng đại mới có thể đồng thời tham gia, người nọ căn bản không quen biết HeeChul, HeeChul cứ thoải mái ngang nhiên chộp lấy súng tự động của cậu ta như thế, đương nhiên cậu ta không chịu, muốn động thủ lấy lại súng tự động, nhưng lúc nhìn đến HeeChul nổ súng, tay treo ở không trung liều rụt trở về.

HeeChul giơ hai khẩu súng, không chút do dự nổ súng, tùy tùng của đối phương ngã xuống mấy người, trên tuyến đường bọn JaeJoong đang chạy qua, bởi vì thùng đựng hàng đã bị trúng mấy phát súng nên đáy không chịu nổi lực của bước chân, lần lượt sụp đổ.

Người của đội biệt kích nhìn Kim HeeChul nâng thẳng súng, rồi anh cau mày di chuyển về phía trước, cậu ta vô thức đi theo sau, khi đó cậu ta nghĩ, có người kỹ thuật bắn súng hào nhoáng trống rỗng, có người kỹ thuật bắn súng vô cùng cũ rích, nhưng người ở trước mắt này có kỹ thuật bắn súng tráng lệ chuẩn xác, đến tột cùng là đến từ nơi nào…

Kim JaeJoong biết lần này cậu và Kim HeeChul trực tiếp giao chiến, sẽ không dễ dàng xong việc. Cậu biết Kim HeeChul giống Jung YunHo, kỹ thuật bắn súng, tư duy chiến đấu, đều kế thừa từ Jung Taek Ui – huyền thoại trong giới cảnh sát năm đó, tuy nhiên, cậu không ngờ, Kim HeeChul có thực lực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với sự phô trương thanh thế của anh ta.

Muốn xuyên thủng màn mưa bom bão đạn ở trước mắt mà đi ra ngoài, thật sự rất khó, ngay cả ChangMin bình thường luôn luôn bình tĩnh và lạnh lùng cũng có chút căng thẳng, hiện tại, trở ngại lớn nhất là không có chiếc xe nào có thể đến để tiếp ứng.

Những chiếc xe captive họ mong ngóng, mỗi một chiếc dường như đều trở thành mục tiêu bắn tỉa của cảnh sát, mấy người tùy tùng chịu trách nhiệm lái xe thậm chí không thể leo lên vị trí lái xe, họ đều xuống xe, nấp ở phía sau xe rồi tiến hành bắn nhau với cảnh sát.

“Anh JaeJoong, xe của chúng em ở sau chỗ rẽ phía tây, em nghĩ cảnh sát vẫn chưa phát hiện, chúng ta nghĩ biện pháp qua bên kia.”

Xe của bọn JaeJoong đã trở thành mục tiêu chính của cảnh sát, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp viện, xem ra chỉ có thể dựa vào xe của Yamasan Sano mà rời đi, tuy nhiên, quá xa, chỗ rẽ phía tây… Dựa theo áp lực hỏa lực hiện tại của Kim HeeChul, sang được đến bên kia quả thật là vô cùng khó khăn.

“Hyung, em tìm người tiếp ứng, họ đã lên đường rồi, Park YooChun bên kia dường như tàm tạm, họ ở ngoài vòng vây, thoát hiểm hẳn là không có vấn đề.”

Nét mặt JaeJoong cứng lại

“Không thể chậm trễ nữa, Kim HeeChul đã thu nhỏ vòng vây, nếu tiếp tục như vậy, chúng ta không thể đợi đến khi hết đạn, bị động như thế chỉ có thể khoanh tay chịu trói.”

“Em yểm trợ, anh chạy đến chỗ xe đậu ở phía tây.”

“Không! Bé Min! Anh yểm trợ, em chạy!”

“Hyung!”

“Không có thời gian cho các cậu tranh cãi, các cậu đều đi, mang theo cậu chủ của chúng tôi! Tôi yểm trợ!”

Người vừa nói tên là Kurai, trong tình huống khẩn cấp nhưng hắn nói chuyện vẫn lạnh lùng và kiên quyết như cũ.

“Kurai!”

Yamasan Sano nắm cánh tay của hắn

“Tôi không thể bỏ mặc anh!”

Yamasan Sano bụng đầy âm mưu, giả dối nham hiểm, vào lúc này, ánh mắt chân thành tha thiết chưa từng có, cậu gắt gao lôi kéo người tùy tùng luôn lặng lẽ canh giữ bên người cậu kể từ khi cậu bắt đầu làm chủ quản, không hề muốn buông ra, cậu cảm thấy cậu hiểu Kurai rất rõ, nếu lúc này cậu buông lỏng tay, như vậy Kurai sẽ dùng tính mạng của anh ta đổi lấy đường sống cho họ.

Nhưng Kurai không hề liếc mắt nhìn Yamasan Sano, hắn nhìn chằm chằm vào JaeJoong, không rời mắt dù chỉ một chút.

“Cậu Kim, tôi tin cậu một lần, cậu bảo vệ an toàn của cậu chủ chúng tôi, tôi yểm trợ các cậu đi.”

Lấy mạng đổi mạng, giao dịch công bằng.

Kim JaeJoong đã từng thấy có người mất đi khoản tiền rất lớn ở nơi đánh bạc, sau đó phải đền bù bằng mạng sống của mình, lúc đó, Kim JaeJoong cảm thấy rất bình thường, không hề tàn nhẫn chút nào hết, con người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, nhưng vào lúc này, trong khói súng cuồn cuộn, giữa mưa bom bão đạn, nghe Kurai nói lấy mạng đổi mạng, cậu cảm thấy trái tim mình cực độ căng thẳng.

“Không! Kurai! Tôi không đồng ý!”

Yamasan Sano siết lấy cánh tay Kurai, càng ngày càng chặt, cậu trừng thật to con mắt, sự chống cự cùng khí thế tuyệt đối không cho phép trong đôi mắt đó khiến Kurai lộ vẻ xúc động, quay đầu qua, Kurai – người trước nay luôn luôn lạnh lùng kiên định vậy mà cũng nhẹ nhàng mỉm cười

“Cậu chủ, cậu phải an toàn!”

Nhanh chóng rút cánh tay khỏi tay của Yamasan Sano, sau đó nắm lấy hai quả lựu đạn nhỏ, Kurai ngay lập tức xông ra ngoài, Yamasan Sano không kéo hắn, muốn đi theo hắn nhưng bị JaeJoong túm lấy cánh tay

“Đi theo tôi, cậu đừng để cậu ta hi sinh vô ích!”

“Tôi không thể để anh ấy đổi mạng cho tôi!”

“Vậy cậu theo cậu ta để cùng chết với nhau, xem cậu ta có thể an tâm hay không!”

Một câu nói lại có thể làm cho hốc mắt của Yamasan Sano đỏ lên, trong khoảnh khắc này Kim JaeJoong mới cảm thấy, Yamasan Sano là một đứa trẻ mười tám tuổi, cũng chỉ là một đứa bé mười tám tuổi mà thôi. Thân phận chủ quản của bang hội khiến cậu ta phải học hết những thứ mà rất nhiều đứa bé bằng tuổi cậu ta không nên học, sự thông minh, ác độc, nham hiểm hay giả dối của cậu ta, thậm chí có hiểu biết được đến đâu, đối mặt với sống chết, cũng dần dần không bọc nổi tâm hồn có chút trẻ thơ yếu đuối của một đứa bé.

Ánh lửa ngút tận trời xanh, nhìn dáng vẻ Kurai giơ súng trong ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt giống A Tu La [1] đẫm máu, JaeJoong nhắm mắt một chút, rồi lại mở ra, tóm lấy Yamasan Sano, chạy không ngừng nghỉ.

JaeJoong, ChangMin và Yamasan Sano di chuyển đến gần hướng tây. Ánh mắt ChangMin sáng lên, thấy một chiếc captive vừa rồi không biết có người tùy tùng nào đó lái đến, nhưng thật đáng tiếc, người không thể sống sót, ChangMin căn chuẩn thời gian, xông lên vị trí lái xe, quay đầu xe lại, gọi JaeJoong và Yamasan Sano

“Hyung, nhanh lên xe!”

JaeJoong áp thân thể của Yamasan Sano xuống thấp mà chạy về phía chiếc xe, bởi vì rất vội vã nên đã quên mất Kim HeeChul mang theo ba thành viên của đội biệt kích lao đến.

HeeChul hơi nheo con mắt lại, chấn chỉnh súng nhắm vào hướng JaeJoong và Yamasan Sano. Tuy nhiên, có một đội viên đội biệt kích dường như hơi sốt ruột, tự nhiên đi đầu bắn phá, đạn bắn vào trên mặt đường mà JaeJoong và Yamasan Sano đi qua khiến cho JaeJoong chú ý. Phát hiện nòng súng của bọn HeeChul, trong lòng JaeJoong kinh sợ, không thể thay đổi đường đi hướng về chiếc xe, nhưng cậu cũng dồn hết tâm trí tìm kiếm vật che chắn tạm thời. Trong bụng HeeChul tràn đầy tức giận, tên ngốc nào nổ súng không biết. Ngón trỏ của anh khẽ nhúc nhích, đạn trong hai chiếc súng bắn vọt tới chân của JaeJoong và Yamasan Sano.

Kim JaeJoong biết Kim HeeChul muốn bắt sống cậu cùng Yamasan Sano.

Càng đến gần vị trí chiếc xe, đạn của Kim HeeChul càng mạnh mẽ, khiến cho JaeJoong và Yamasan Sano đang trốn ở phía sau một chiếc thùng đựng hàng hoàn toàn không thể ra được, đạn bắt phá đều có chu kì cùng thời cơ, JaeJoong nhắm đúng thời điểm, tóm lấy Yamasan Sano đẩy về hướng chiếc xe của ChangMin. Yamasan Sano dựa vào lực đẩy của JaeJoong mà lăn đến bên cạnh xe ChangMin.

JaeJoong muốn theo sát sau đó nhưng do sơ sẩy, cậu bị Kim HeeChul bắn một phát vào bả vai trái, trong phút chốc cậu ôm vai khụy gối xuống đất.

“Hyung!!”

“Anh JaeJoong!!”

ChangMin muốn xuống xe, Yamasan Sano cũng bước lên một bước nhưng đạn bắn phá ở bên ngoài căn bản không cho phép hai người đến gần JaeJoong, chiếc thùng rỗng ở bên phải bị đạn bắn nát rơi tung tóe xuống mặt đất, thoáng chốc, vị trí của JaeJoong trở thành một nơi cô lập.

“ChangMin!”

JaeJoong gọi tên ChangMin

“Các em đi nhanh!!”

“Hyung! Em không thể bỏ lại anh!”

“Đi nhanh!”

Nhìn HeeChul lại tiếp tục tiếp cận, JaeJoong nổ súng bảo vệ ChangMin. Mục tiêu chủ yếu của Kim HeeChul là cậu, điều này làm cho JaeJoong thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, bọn ChangMin có cơ hội rời đi.

“Các em đi nhanh! Shim ChangMin! Em đi cho anh!”

HeeChul cười lạnh lùng dưới đáy lòng, vậy thì bắt một mình cậu cũng được, Kim JaeJoong.

HeeChul cùng mấy người đội viên đội biệt kích áp đến gần phía JaeJoong, như vậy trong nháy mắt, JaeJoong chợt muốn cười.

Lamborghini, Murcielago.

Thân xe màu đen tinh khiết, dáng thuôn. Yamasan Sano nhìn chiếc Murcielago với dáng dấp mềm mại lướt trên mặt đất tạo thành đường cong đẹp đẽ. Đó là xe của Yamasan Sano, đậu ở chỗ rẽ phía tây. Tất cả người của họ hẳn là đều đã lên thuyền, như vậy lúc này, ai đang lái chiếc Murcielago ấy?

Đường vòng cung giống như một vết dao lóe sáng, ngăn cản bước chân của bọn Kim HeeChul, người trong xe cau mày mở cửa ở chỗ ngồi dành cho phụ lái, nhìn Kim JaeJoong vai chảy máu không ngừng ở trên mặt đất, nói ra hai chữ

“Lên xe!”

Tất cả nỗi khϊếp sợ đều bị động tác tiềm thức thay thế, JaeJoong không chút suy nghĩ ngồi lên vị trí phụ lái. Xe cũng không lưu lại trong màn đạn mà liều lĩnh chạy đi, tất cả phát sinh quá nhanh, đạn của mấy đội viên đội biệt kích cũng không tạo được bất kì hiệu quả gì để ngăn cản chiếc xe Murcielago màu đen ấy.

Những người đến gần JaeJoong, không ngăn cản chiếc xe Murcielago đó còn có một nguyên nhân, bởi lẽ Kim HeeChul – người có kỹ thuật bắn súng tốt nhất không hề nổ súng.

Anh cầm súng, dùng vài giây để tiêu hóa người anh thấy trong chiếc xe.

Vì thế… Hầu như chỉ vài giây sau lúc đó, Kim HeeChul xoay người chạy về phía một chiếc xe gần anh nhất, anh bất chấp không thèm quan tâm đó là xe của bên địch hay của đội cảnh sát, anh bất chấp chiếc xe này có phải là đối thủ của chiếc Murcielago kia không.

Nắm chặt tay lái, giẫm mạnh chân ga, HeeChul vọt ra ngoài chạy như bay theo chiếc Murcielago đó! Trong xe, Kim HeeChul không hề cười, xe nổ đoàng đoàng, đèn xi nhan của chiếc Murcielago màu đen ấy khiến con mắt của Kim HeeChul đỏ rực lên

“Jung YunHo! Thằng khốn nhà em!”