Chương 17: Bất thường
Kim HeeChul ngồi trong phòng làm việc ròng rã một buổi sáng.Có một số việc anh nghĩ không ra. Ví dụ như vốn là muốn bắt Hội Con Bọ Cạp Vàng hiện nguyên hình, nhưng lúc này bởi vì điều tra rõ nguồn gốc của chất gây nghiện mà khiến cho đối thủ không đội trời chung Sát Đường của Hội Con Bọ Cạp Vàng tổn thương không nhỏ. Ví dụ như ban đầu muốn dùng cơ hội này xác nhận thân phận của Kim JaeJoong nhưng sự việc lại không phát triển theo phương hướng mình dự đoán. Lẽ nào, mình nghĩ sai rồi? Kim JaeJoong thật sự chỉ là đơn thuần có giao tình với J, không có quan hệ với Hội Con Bọ Cạp Vàng?
Có chút lo lắng. Bỗng nhiên anh nhớ đến Jung YunHo đêm qua, bình tĩnh nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt. Còn có Kim JaeJoong, giọng điệu nhã nhặn cùng thái độ ngả ngớn, trước sau như một. Dường như chỉ có mình anh, bụng đầy tâm sự nhìn mọi việc trước mắt, có lẽ, thật sự là mình nghĩ quá nhiều rồi, biết đâu, Kim JaeJoong, Ánh Nắng Nửa Đêm, Hội Con Bọ Cạp Vàng, J, chỉ đơn giản là mối quan hệ trên bề mặt.
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của HeeChul
“Vào đi!”
Người đến đầu tiên ló đầu vào dò xét, khẳng định HeeChul không nổi giận, lúc này mới cười tít mắt bước đến
“Sếp…”
HeeChul thấy cậu như vậy cũng không phát cáu, cầm tách cà phê ở trên bàn lên uống ừng ực
“Chất gây nghiệm điều tra được đã được xét nghiệm rồi? Có cái gì bất thường không?”
Nhắc tới điều này, JunSu có vẻ rất chán nản
“Không có gì bất thường, đều là thuốc lắc, các loại thuốc mê thông thường, còn có ma túy độ tinh khiết thấp, nhưng cũng đều là của bên Sát Đường.”
HeeChul chạm khóe miệng
“Chỉ như vậy?”
JunSu gật đầu
“Chỉ thế thôi, à, đây là báo cáo xét nghiệm! Em cũng muốn họ điều ra ra được điều gì đó, nhưng sếp ơi, chúng ta điều tra mấy thứ này chỉ biết nó không liên quan đến Hội Con Bọ Cạp Vàng, xem ra lần này, cũng là không có kết quả cuối cùng, anh nói cái gì mà câu con cá lớn kia, cái gì mà bàn tay đen ở hậu trường, cái gì mà con bọ cạp hoàn mỹ, tóm lại là anh nói muốn bắt được người nào đó, có bắt được không?”
Âm thanh của JunSu rất vang dội, khóe môi của HeeChul hơi co giật
“Ồn chết đi được! Cậu đến là để cười nhạo tôi sao?!”
“Không có…”
“Được rồi được rồi! Gần đây Hội Con Bọ Cạp Vàng có động tĩnh gì không?”
“Hình như cũng không có, sau chuyện buôn lậu xì gà đường dây Đông Nam Á kia, hình như cũng chặt đứt rồi. Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba tàu chở hàng nhỏ, bên phía hải quan cũng không điều tra được gì.”
Thoáng suy nghĩ một chút, tạm thời HeeChul không tìm ra manh mối, xem ra, cần chuyển đổi tư duy một chút.... Sáng sớm lúc YunHo đến công ty, nhân viên còn chưa đến làm việc. Mấy người thư ký thấy YunHo đến sớm như vậy, có chút ngạc nhiên, các cô còn đang trang điểm cuống cuồng đứng dậy dọn dẹp hộp phấn trang điểm trong tay, vội vàng đứng lên chào hỏi
“Anh Jung.”
YunHo không tỏ thái độ gì, trước khi tiến vào phòng làm việc phân phó một câu
“Đưa tài liệu chi tiết của miếng đất ở phía nam thành phố ngày đó vào cho tôi.”
M.J có mua một mảnh đất ở phía nam thành phố, muốn xây dựng một khu phố kinh doanh ở đó. Để rút ngắn khoảng cách với tàu điện ngầm, về sau JaeJoong chỉ đơn giản là mua lại những tòa nhà cũ ở vùng đất lân cận tàu điện ngầm, rồi phá hủy những tòa nhà cũ này để thuận tiện cho việc giao thông liên lạc. Nhưng không ngờ lại gặp phải phiền phức, ở đó có một vài hộ gia đình không chịu di dời.
Những tòa nhà cũ đó cũng không đáng giá, căn bản vì muốn giao thông thuận tiện mới mua, tiền có thể đền bù cho những hộ gia đình ấy cũng có hạn, cho nên những hộ gia đình đó không chịu di dời. Mấy lần đàm phán không có kết quả, bởi lẽ ngày đó xảy ra xung đột, YunHo mới bắt đầu chú trọng chuyện này. Hôm ấy việc YunHo vội vã làm đầu tiên là ngăn cản truyền thông, chuyện như thế này, nếu giới truyền thông tham gia, bất luận thế nào thì M.J cũng chịu bất lợi, sau đó tạm hoãn xung đột, cho người trấn an người ở đó.
Trường hợp này vẫn do ChangMin làm từ trước đến nay, hiện tại YunHo cảm thấy sự việc sẽ khá phiền phức, cho nên tự mình chuẩn bị tham gia giải quyết một chút.
Mở tài liệu ra, thấy ảnh chụp của những tòa nhà cũ đó, YunHo sửng sốt trong chốc lát. Ánh mắt trở nên hơi ngẩn ngơ hoảng hốt giống như đang rơi vào kí ức mờ nhạt. Ép buộc mình trấn tĩnh trở lại, con ngươi của YunHo dần trở nên rõ ràng, anh khôi phục vẻ lạnh lùng bình tĩnh, lật trang giấy đọc phần tài liệu.
Với tay lấy bút máy, va phải chồng tài liệu bên tay trái của mình, tài liệu rớt xuống mặt đất, YunHo khom lưng nhặt, lúc đứng dậy, ánh mắt lướt qua thùng đựng giấy vụn thì chợt dừng lại.
Vươn tay cầm hai vật khác biệt ra từ thùng giấy vụn.
Bút ghi âm bị cháy thành than cùng chiếc bật lửa nhãn hiệu Givenchy đắt tiền mà chủ nhân của nó không có chút nào tiếc rẻ vứt đi.
Nhìn chiếc bật lửa Givenchy tuyệt đẹp và vật đen như than, mơ hồ có thể nhận thấy chính là vật hôm đó JaeJoong dùng để ghi âm, YunHo nhớ đến nụ cười thong dong mà nghiền ngẫm của JaeJoong lúc ấy.
“Tôi chính là muốn Kim HeeChul biết, Jung YunHo anh không phải là người phía bên kia của anh ta, cho dù bị súng chĩa vào đầu, anh cũng ghét việc dính dáng đến cảnh sát, cho dù mạng sống bị nguy hiểm, Jung YunHo anh cũng đều đứng ở…” Giọng nói của JaeJoong chợt hiện lên rõ ràng trong đầu óc, Kim JaeJoong, thật sự là một người tự phụ, vững tin tôi là người đứng ở phía bên cậu như thế sao?
Ném bút ghi âm bị đốt cháy trở lại thùng đựng giấy vụn, YunHo ngắm nghía chiếc bật lửa Givenchy không tính là hoa lệ. Đẩy nắp bật lửa ra, YunHo phát hiện, nó không phát ra ngọn lửa. Đặt bật lửa vào ngăn kéo của mình lại liếc mắt nhìn bút ghi âm trong thùng giấy vụn, khóe miệng của YunHo nhàn nhạt kéo căng lên.
Lúc họp, vụ việc mảnh đất ở phía nam thành phố kia được triệt để nhắc đến, trở thành trọng điểm của cuộc hội nghị. Mấy người quản lý đều cho rằng, chỉ bởi vì thuận tiện giao thông mới mua nó, nếu như mấy hộ gia đình ấy tỏ ra cương quyết để tăng tiền bồi thường, có vẻ là quá bất hợp lý,
giấy tờ nhà đất đã nắm trong tay, quan trọng là dùng phương pháp gì để có thể nhanh chóng trục xuất những người đó.
Thái độ của JaeJoong rất tùy ý, tiền có thể nâng lên một mức thích hợp, cậu mong muốn sử dụng tiền để giải quyết hơn là dùng cách phiền phức khác, chỉ cần không quá mức là được, trong phạm vi đầu tư đều có thể chấp nhận. ChangMin đã theo vụ việc này từ ban đầu, nên khi nghiên cứu thảo luận kết thúc, cậu muốn gánh vác toàn bộ
“Như vậy, vụ việc này, tiếp tục giao toàn quyền phụ trách cho tôi. Chỉ là những hộ gia đình không chịu di dời mà thôi, có thể giải quyết rất nhanh.”
ChangMin vô cùng tự tin, trong quá trình xây dựng, loại chuyện này không hiếm gặp, cho dù cậu không có bất kỳ quan hệ ràng buộc khăng khít nào với Hội Con Bọ Cạp Vàng, thậm chí nếu không có liên hệ đến xã hội đen, tùy tiện tìm mấy tên côn đồ, hù dọa mấy hộ gia đình kia thì mảnh đất ấy cũng dễ dàng thu hồi.
Điều khiến JaeJoong để ý là thái độ của Jung YunHo. Suốt từ đầu đến cuối cuộc họp không nói một lời. JaeJoong thậm chí nghĩ anh chưa nghe được câu nào về nội dung cuộc họp. Lúc tan họp, JaeJoong cười cười ngăn cản YunHo
“Một câu cũng không nói, vụ việc này xử lý như vậy, có ý kiến gì không?”
Giọng nói của YunHo rất bình thản
“Không phải giao cho ChangMin xử lý rồi sao? Không có vấn đề gì.”
Không dừng lại, YunHo đi đến cửa nhưng vẫn chưa rời khỏi, bất chợt anh dừng bước quay người nhìn ChangMin, bình tĩnh nói
“Tôi mặc kệ cậu dùng cách nào để trục xuất những người đó, nhưng xin chú ý chừng mực.”
JaeJoong khẽ nhíu mày. ChangMin có chút không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn cứ gật đầu đồng ý.
Thấy JaeJoong hơi sững người, ChangMin gọi cậu một tiếng
“Hyung, làm sao vậy?”
“Bé Minnie, em có nghĩ Jung YunHo là người sẽ để bụng những chuyện như thế này không?”
ChangMin nhìn thoáng qua phương hướng YunHo đi ra ngoài cửa, thanh âm cũng lộ vẻ nghi hoặc
“Quả thực là có chút kỳ quái, sao anh ta lại quan tâm đến cách em thu hồi đất, anh ta hẳn là phải biết xử lý loại chuyện như thế này không nên dây dưa, phương phát tiêu cực cũng không thành vấn đề.”
JaeJoong trầm lặng một chút
“Bé Min, đem tư liệu chi tiết đã chuẩn bị về mảnh đất đó cho anh.”
“Vâng, em biết rồi.”
Nhìn tài liệu rất lâu nhưng không phát hiện được điều gì đặc biệt, JaeJoong thở dài, nhắm mắt lại, lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng nhưng lại phát hiện không tìm thấy bật lửa. Có chút chán nản quăng thuốc lá đi, mới nhớ đến lúc đó mình thuận tay ném cả bút ghi âm và bật lửa Givenchy vào thùng giấy vụn trong phòng làm việc của Jung YunHo. Chiếc bật lửa phiên bản giới hạn, lúc này nghĩ mới thấy tiếc.
Có điện thoại nội bộ của thư ký, JaeJoong tiện tay ấn nút nghe
“Sao vậy?”
“Có một người tên là Park YooChun nói là bạn của anh, muốn gặp anh, nhưng không có hẹn trước.”
“Park YooChun?”
“Vâng ạ.”
“Để cậu ấy vào.”
JaeJoong nhìn Park YooChun tùy tiện đi đến ngồi xuống phía đối diện mình, sau đó đứng dậy pha cho hắn một tách cà phê
“Thư ký Chloe của tớ nổi tiếng nghiêm túc trong công ty, khách không có hẹn trước đến tìm tớ, từ trước đến nay cô ấy đều từ chối thẳng thừng, xem ra sức hấp dẫn của cậu đối với những người phụ nữ giỏi giang cũng hiệu quả như nhau.”
“Đương nhiên rồi.”
“Thế nào, tìm tớ có việc gì?”
“Đi ngang quay đây, muốn đến xem cuộc sống ưu việt của cậu là như thế nào?”
“Để ChangMin nghe được, tớ dám khẳng định, nó sẽ trói cậu trực tiếp vào công ty làm việc.”
YooChun cười cười, sau đó giọng điệu có chút nghiêm túc
“Chuyện của Ánh Nắng Nửa Đêm giải quyết xong rồi?”
JaeJoong nhún vai, từ chối cho ý kiến, cảnh sát điều tra khẳng định là do Sát Đường làm, Hội Con Bọ Cạp Vàng không có việc gì, M.J càng không có việc gì. Nhưng nhìn vẻ mặt của YooChun, JaeJoong hỏi
“Sao vậy, còn có cảnh sát đến gây phiền phức?”
“Không… Tùy tiện hỏi thôi.”
Sau đó YooChun ngước mắt nhìn JaeJoong
“Gần đây, cậu có thường đến Hội Con Bọ Cạp Vàng không?”
JaeJoong lắc đầu
“Không, gần đây M.J rất nhiều việc, hơn nữa bên kia có J rồi, không cần tớ phải tự mình xử lý chuyện gì.”
“Lúc rảnh rỗi cũng nên đi đến Hội Con Bọ Cạp Vàng nhiều một chút, cậu không có trách nhiệm như thế, J gánh vác rất cực nhọc.”
JaeJoong nở nụ cười, sau đó đột nhiên có chút tò mò nhìn YooChun
“Cậu bình thường đều không quan tâm đến việc này, trước kia để cậu vào Hội Con Bọ Cạp Vàng, cậu hoàn toàn không vui, hôm nay làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra rồi?”
YooChun đứng lên đi về phía cánh cửa
“Được rồi, đừng đem thói quen đa nghi của cậu trên thương trường sử dụng trên người tớ, tớ mặc kệ chuyện của các cậu, tớ đi đây, có hẹn với gái đẹp.”
Nhìn YooChun rời đi, vẻ mặt của JaeJoong không được tốt lắm. Vì hôm nay Jung YunHo có chút kỳ quái, cũng vì sự quái lạ của Park YooChun.
Hội Con Bọ Cạp Vàng.
YooChun từ trong xe đi ra, trực tiếp đi vào phòng lớn, có người chào hỏi, YooChun chỉ nhàn nhạt nói một câu
“Tôi muốn gặp hội trưởng của các cậu, J.”
J đang họp với mấy người đường chủ, nghe thuộc hạ báo có YooChun tới, ra hiệu cho hắn chờ một lát, YooChun cũng không vội, ngồi ngắm nhìn phòng sách của J. Lúc J mang theo hai thuộc hạ đến, ha ha cười hai tiếng
“Hôm nay thật sự là đáng kinh ngạc, sao cậu lại rảnh rỗi vậy, bình thường mời cũng không đến.”
YooChun cười
“Có mấy câu muốn nói.”
Sau đó YooChun liếc mắt nhìn hai người tùy tùng ở phía sau J, J có chút bất ngờ nhưng vẫn cứ vẫy tay để họ đi ra ngoài, trong phòng sách chỉ có hai người họ, J mở miệng
“Cậu nghiêm túc như thế, tôi không quen, vẫn muốn đến Ánh Nắng Nửa Đêm để tìm cậu uống rượu.”
YooChun thu lại nụ cười, giọng điệu bình ổn nhưng phảng phất lộ ra sự lạnh lùng
“Lúc cảnh sát lục soát Ánh Nắng Nửa Đêm, tôi phát hiện chút đồ vật, lấy thay cậu.”
YooChun móc ra hai bọc đồ ném lên trên bàn, sắc mặt J trầm xuống
“Ma túy? A, trước kia kết oán với Sát Đường, chỉ là thủ đoạn nhỏ của bọn chúng mà thôi.”
“Thật không?”
YooChun nhìn J
“Ý của cậu là hai gói thuốc phiện này là của Sát Đường?”
J cũng không né tránh ánh mắt của YooChun, hắn thâm trầm nhìn chằm chằm YooChun
“Nếu không thì sao?”
YooChun nở nụ cười
“J, hình như cậu đã quên tôi quen biết Kim JaeJoong như thế nào rồi. Cần tôi nhắc nhở cậu sao?”
J liếc mắt sang một bên
“Tôi không hiểu ý cậu.”
“Không hiểu ý tôi? Thế thì tôi nói cho cậu nghe.”
YooChun đứng lên, nhìn J, sau đó cầm lấy một gói thuốc phiện trên bàn
“Loại thuốc phiện tỷ lệ này, toàn bộ Seoul, thậm chí toàn bộ Hàn Quốc, chỉ có Hội Con Bọ Cạp Vàng mới có thể pha chế được, bởi vì cách pha chế là tôi đưa cho Kim JaeJoong.”
Sắc mặt J xám xịt, sau đó YooChun không hề ngừng mà nói tiếp
“Tôi nghe JaeJoong nói qua, gầy đây các cậu đã chặt đứt tuyến buôn lậu thuốc phiện qua Đông Nam Á rồi mà, như vậy mấy thứ này là từ đâu đến? Cậu giấu JaeJoong buôn bán ma túy có phải không? Hơn nữa lại có thể lưu lạc trôi nổi đến quán bar dưới quyền của M.J, J, có phải JaeJoong quá tín nhiệm cậu rồi không? Cậu hãy nói cho tôi, những việc này, cậu ấy có biết không?”
“Park YooChun, chuyện của Hội Con Bọ Cạp Vàng, không có vấn đề gì với cậu chứ? Năm đó JaeJoong để cậu vào Hội, phụ trách ma túy, cậu không tham gia, bây giờ lại nhúng tay vào, có phải có phần quản lý quá nhiều rồi không?”