Chương 29: Nỗi buồn
Khai giảng năm học mới. Tôi bước vào năm thứ tư đại học. Tôi đã vạch cho mình một kế hoạch đồ sộ - hoàn thành chương trình C tiếng Anh, tìm học và thi lấy bằng lái xe, nhận được học bổng của kỳ cuối… vân vân và vân vân – dán trên tường. Lúc đầu tôi rất hào hứng, một ngày học thuộc hai trăm từ mới, thành tích tiếng Anh có bước đột phá, bắt đầu thấy mình thật vĩ đại, liền dung thỏi son của cô gái không quen biết nào đó viết lên cửa kính bài thơ ngắn mà tôi từng xoá – Lý do hoàn hảo - để khích lệ bản thân.
Lý do hoàn hảo
Bởi vì,
Tôi không biết tôi bây giờ
Ngoài cố gắng không biết làm gì!
Viết xong, với quyết tâm hừng hực, tôi tưởng như đã thấy tương lai rực rỡ hiện ra trước mặt. Vậy mà con bé An An lại nói như đinh đóng cột: "Đấy, rồi anh xem, kế hoạhc của anh sớm muộn cũng sụp đổ!"
Tôi không them để ý đến lời khích bác ác ý của nó.
Một tuần lễ sau, tôi không thể không khâm phục dự đoán của em gái: nhiều việc phải làm, không thực hiện được kế hoạch, tự cho rằng hôm qua đã không học được thì hôm nay cũng thôi… vậy là thôi luôn, và hai trăm từ đã học thuộc hôm trước nữa cũng quên sạch.
Tôi có lý do để buồn, nhưng lại chơi thoải mái. Con bé An An lại còn mỉa mai: "Anh ạ, thực ra trong mấy năm đại học, anh sẽ chẳng làm đựơc gì đâu!"
Tôi hỏi vì sao.
"Cứ nhìn bụng anh thì biết!" An An nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc ấy mới nhận ra bụng mình không biết từ lúc nào đã to phình như phụ nữ có thai. Đúng, trong bốn năm đại học, tôi không làm được điều gì. An An cười là rất có lý.
Cười xong lại thấy buồn, tâm trạng cực kỳ u ám.
Bốn năm đại học, không biết cả thời trai trẻ có được mấy lần bốn năm? Giờ này sang năm tôi đã phải đi ra xã hội, nghĩ mà thấy sợ, nhưng cũng chỉ buồn trong chốc lát.
Một tuần có vài giờ lên lớp; trên bục giảng thầy thao thao bất tuyệt; ngồi bên dưới thấy sao mà vô vị. Vô tình nhìn những hình vẽ trên bìa của cuốn giáo trình năm thứ tư, chợt thấy hoang mang.
Phía góc phải của bàn học có hai chữ "thiên tài" to tướng viết bằng bút máu. Đấy là những ngày mới vào trường, đầy nhiệt huyết, hoài bão, tin tưởng mình sẽ làm được tất cả, trước mắt là con đường trải đầy hoa. Đấy là những ngày tháng sôi động, đầy ước mơ. Tôi vẫn còn nhớ tâm trạng của mình khi viết hai chữ đó. Lúc ấy, tôi thành tâm biết mấy. Bây giờ, tất cả chỉ còn một mớ hỗn độn: kiến thức vớ vẩn, ý chí bạc nhược, niềm tin hao mòn, tương lai bất định…
Giữa bàn là những hang chữ viết bằng bút chí, nhỏ li ti, do được viết rất cẩn thận nen tuy mờ vẫn đọc được. Tôi còn nhớ đó là ngày đầu tiên của năm thứ hai, được báo sẽ có bài kiểm tra đầu tiên của năm học mới, chúng tôi nhịn ăn nhịn uống suốt nửa ngày trời để làm "công tác chuẩn bị". Ai cũng làm, cả lớp làm, chữ to chữ nhỏ, nội dung mỗi người một kiểu, nhưng đều dung bút chì, vì nét chữ bút chì rất đặc biệt, không phải ở góc nào cũng nhìn thấy. Nếu có ánh nắng chiếu vào thì nhìn rất rõ, ngược lại có thể chẳng thấy gì hết.
Sáng hôm sau, ai nấy đều vững dạ bước vào lớp. Tiểu Nhẫn xoa ngực, nói: "Ối trời, hôm qua về nhà, không kịp ôn, chẳng biết hôm nay làm ăn thế nào", liền được bạn bè an ủi: "Thì học tài thi phận! Tất cả nhờ trời!"
Vậy mà không ngờ khi ra khỏi phòng thi, ai nấy đều thở dài ngao ngán; thì ra hôm đó xúi quẩy gặp ông giám thị quá nghiêm, vừa bước vào lớp ông ta đã tuyên bố: "Tổ một và tổ hai đổi chỗ cho nhau, tổ ba và tổ bốn đổi chỗ cho nhau, bàn ghế vẫn để nguyên vị trí." Mọi người ngơ ngác, mặt dài thuỗn. bao nhiêu "công sức" chuẩn bị chiều hôm trước vậy là đi tong, tệ hơn nữa, ông thầy còn yêu cầu để tất cả tài liệu bên ngoài lớp, mọi ngăn bàn đều được kiểm tra, đến khi trong lớp không còn bất kỳ tài liệu nào mới bắt đầu kiểm tra. Kết quả thực không ngoài dự đoán: quá nửa lớp trượt. Tiểu Nhẫn phải thi lại, nhưng gã nhìn chúng tôi, nháy mắt cười ranh mãnh: "Mất công phí sức phải không các ông anh?" Năm đó, Tiểu Nhẫn bị lưu ban, một phần là do gia đình muốn câu ta đi Thâm Quyến làm them. Còn nhớ, hôm rời lớp, cậu ta rơm rớm nước mắt khiến những gã trai vốn "không tin vào những giọt nước mắt" cũng không khỏi bùi ngùi.
Bây giờ không biêt Tiểu Nhẫn ở đâu, không biết gã có còn nhớ những tháng ngày trong trường đại học, những giờ làm bài căng thẳn, những nỗi hồi hộp lo lắng khi quay cóp? Ở góc trái bàn học là chữ "Khả" do chính tay tôi dung dao líp khắc. Trên lớp, tôi thường gục đầu lên bàn ngủ ngon lành. Đó là vào những giờ học môn đại cương, hang trăm con người ngồi trong một hội trường lớn, làm sao chúng tôi có thể tự giác nghe giảng? Tình trạng này diễn ra trong suốt bốn năm liền. Lỗ Tấn từng khắc một chữ "tảo" (sớm) trên bàn học, quả nhiên sau này ông ta sớm trưởng thành, sớm trở thành nhà văn nổi tiếng.
Tôi đã khắc rất nhiều chữ lên bàn, ngoài tội phá hoại của công, tôi cũng hy vọng mình sớm thành tài.
Trùng khánh được coi là "chảo lửa". Tôi ngồi trong lớp học vào giữa tháng mười, ôm cái bàn có khắc tên Hồ Khả, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài nhưng vẫn không thấy dễ chịu hơn.
Hôm qua, lúc chạng vạng, trời âm u, mây nhiều, bầu trời như thấp hẳn xuống, mới qua năm giờ chiều mà đã tối sẫm, sấm chớp ầm ầm, rạch những đường sang chói lên nền trời đen thẫm, rồi cơn mữa sầm sập đổ xuống. Có lẽ mưa to sẽ làm nhiệt độ không khí hạ nhanh. Tôi nhớ lời mẹ dạy: "Con là anh, phải chăm sóc hai em." Vậy là dưới sự chỉ đạo của tôi, ba an hem mở hòm lục tủ tìm quầ áo ấm để chuẩn bị đón mùa thu Trùng khánh đa sự. Ít phút sau mưa tạnh, trời sáng trở lại. Tôi có cảm giác như vừa thức dậy vào buổi sang sớm.
Nhưng nhiệt độ lại không hạ. Không còn bụi bặm, không khí thật trong lành. Tôi vẫn mặc áo sơ mi, cảm tưởng như vẫn đang là mùa hè.
Tuy nhiên, thấp thoáng đâu đó cũng có những dấu hiệu của mùa thu. Trời bắt đầu tối nhanh hơn. Tiếng ve sầu đã không còn râm ran. Và nhất là trong mùa thu, có sự nôn nóng của
Hồ Khả càng nở nang, cân đối hơn trước, do vậy lại càng xinh đẹp. Nàng thường phàn nàn rằng tại tôi ép nàng ăn nhiều làm nàng béo ra, rồi lien mồm lẩm bẩm phải giảm cân thôi. Khi tôi mua kem cho ăn thì nàng lại vừa mυ'ŧ kem một cách ngon lành vừa nói thầm: Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ giảm béo.
Buổi chiều, tôi nắm tay nàng đi dạo phố, không khí nóng nực khiến cho mùi kem chống nắng của nàng càng nồng. Hồ Khả từ chối mọi sự đυ.ng chạm. Nàng nói hồ mùa thu thật đáng sợ. Tôi không hiểu thế nào là hồ mùa thu. Hồ Khả nhẫn nại giải thích: đó là cái nóng mùa thu.
……..
Vẫn không hiểu.
Hồ Khả không nói nữa, nàng trợn mắt lườm tôi, không trả lời. Đúng là thời tiết nóng nực khiến con người ta them nóng tính.
Tôi không hiểu vì sao hồ mùa thu lại có nghĩa là trời rất nóng. Tôi chỉ căm ghét cái nóng ác nghiệt đến ngột thở của mùa hè Trùng khánh. Tôi tưởng tượng bầu trời như một cái l*иg hấp ngùn ngụt khói.
Muốn làm đẹp long nàng, tôi bảo Hồ Kha,r chúng mình lên xe buýt điều hoà nhé. Chiêu này thật linh, thời tiết cũng ủng hộ, nàng vui vẻ đồng ý.
Tôi kéo nàng lên xe buýt có điều hoà đi một vòng thành phố. Không khí trong xe mát dịu, tôi ngồi sát Hồ Khả, khoan khoái tận hưởng mùi hương thiếu nữ, mừng thầm là cuối cùng nàng đã không nổi nóng. Sự dũng cảm phi thường của ta đáng được khâm phục!
Mùa hè, Hồ Khả giống như hổ cái, rất dễ nổi cáu; hổ đực mà muốn giao phối phải mạo hiểm mạng sống của mình, không cẩn thận sẽ bị nó cắn chết. Tôi bỗng nhận ra sự dũng cảm của các loài động vật giống đực trong thế giới tự nhiên thật đáng trân trọng. Chúng đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp duy trì nòi giống, trong khi giống cái lại kiêu ngạo và vô trách nhiệm.
Không khí trong xe mát lạnh những dẫu sao vẫn đến lúc phải xuống. Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi xe, làn khí nóng như lửa ập đến như reo lên với chúng tôi: "Hoan nghênh! Hoan nghênh!", rồi nồng nhiệt hôn lên da thịt chúng tôi. Tôi không thể chịu nổi, liền đề nghị về nhà tôi.
Cô nàng kiêu ngạo đang nhược người vì nóng gật đầu lia lịa.
Vừa đi Hồ Khả vừa thách thức ông trời: "Ông đắc ý không lâu nữa đâu, thu sắp đến rùi!" "Chết tiệt!" Tôi cười nói với nàng, "trong nhà chỗ nào cũng có mặt trời."
"Sao thế?"
"Em gái vẽ, nó thích nhất mặt trời." Tôi nói, nghĩ tới cảnh Mai Mai muốn níu kéo ánh mặt trời đã ngồi vẽ cả buổi chiều dưới nắng hè. Nhưng Mai Mai không bắt nắng, nó vẫn trắng trẻo, tinh khôi như bầu trời sau cơn mưa.
"Em gái anh là quái nhân!" Hồ Khả lắc đầu không hiểu.
Mở cửa vào phòng, thật ngạc nhiên vì hôm nay An An cũng ở nhà. Nó đang ngồi trên đi văng chăm chú xem ti vi, mồm gặm cánh gà. Tôi muốn khoe với Hồ KHả uy lực của mình trong cái nhà này, cố ý nói to: "Về rồi đây!" để An An biết ý đưa dép đi trong nhà cho tôi.
….
Không có động tĩnh gì ngoài tiếng cười của đôi tình nhân trong ti vi.
Tôi và Hồ Khả chân trần đứng ngoài cửa, nàng nhìn tôi, rồi tự chạy đi lấy dép.
Lúc nãy, khi gần về đến nhà, tôi đã hãnh diện khoe với Hồ Khả, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân tôi về là các cô em tranh nhau lấy dép cho tôi. Bây giờ hơi bẽ mặt, tôi hô lên lần nữa: "Anh đã về", cầu cho Mai Mai nghe thấy. Nhưng thất bại! Con nhỏ An An đang mải dán mắt vào ti vi.
Đang bực mình, nhìn thấy con mèo Sbin của An An chạy lại dụi đầu vào chân, cất tiếng meo meo, tôi giẫm mạnh vào đuôi nó một cái, Sbin gào lên: "meo". Lúc đó An An mới bừng tỉnh, như từ trên trời rơi xuống. Nó vội chạy đến, ôm lấy con mèo, xót xa: "Anh xấu lắm, sao lại bắt nạt Sbin của em?"
Tôi bảo: "Anh đâu cố ý", nhưng lại cười thầm, cố ý đấy!
An AN nhận ra Hồ Khả phía sau lưng tôi, nó vui mừng reo lên: "Chị đến chơi!"
"Em xem phim à?" Hồ Khả hỏi.
"Vâng, Tình trong biển tình, đĩa em mới thuê đấy", An An giới thiệu.
Tôi trợn mắt đang định chỉnh cho nó một trận, không chịu khó học, chỉ phí thời giờ vào những trò vớ vẩn, vô bổ, nhưng chưa kịp mở miệng, Hồ Khả đã reo lên: "Phim có diễn viên Tô Hữu Bằng phải không?"
"Đúng rồi!"
"Ồ, chị cũng rất thích xem! Ở trường chỉ được xem thời sự, chị đã nghe bọn bạn nói về phim này, rất hay, chị cũng đang muốn xem."
….
Sau đó AN An kéo tay Hồ Khả ngồi xuống đi văng, cả hai chúi đầu xem phim, để tôi đứng ngây một mình.
Tôi nhìn hai cô gái ngốc ngếch, thầm nghĩ lẽ nào đây chính là "một nửa thế giới"?
Hai cô, một là em gái, một là bạn gái, lại vứt tôi chơ vơ một mình. Sbin tỏ ra độ lượn không tính toán với tôi, lại chạy đến dụi đầu vào chân tôi. Tôi thầm nghĩ ít nhất vẫn có một con Sbin nghĩ tới mình.
Vừa đi vài bước bỗng bị An An gọi giật lại: "Anh!"
"Gì?" Tôi tưởng nó đã nhận ra sự tồn tại của tôi, với thái độ nghiêm túc như một quân nhân, phấn khởi chờ nó hỏi tiếp.
"Anh nấu cơm đi!" An An nói, ngả đầu vào vai Hồ Khả trên đi văng, cười khúc khích.
Tôi tuyệt vọng, thiểu não đi vào bếp, hình ảnh uy phong của người đàn ông trưởng thành, trụ cột gia đình cũng tiêu tan. Tôi thấy mình đúng như cô Lọ Lem bị dì ghẻ ngược đãi bắt ngồi một góc nhà nhặt đỗ.
"Meo!" Con Sbin lại quấn chân tôi, theo tôi vào bếp. Tôi nghĩ nuôi phụ nữ không bằng nuôi mèo, chí ít Sbin cũng không đến nỗi bỏ mặc tôi chỉ vì gã diễn viên điển trai.
Có lẽ Sbin cảm thấy trong bếp chẳng có gì đáng chơi nên năm phút sau lại chạy đi. Tôi thấy mình như một cô dâu bị ruồng bỏ. Tôi trút nỗi ấm ức vào những đồ vô tri vô giác. Tôi hành hạ bó cải trắng. ông trời rồi cũng có mắt, mấy phút sau, tôi lại có dịp rạng rỡ mặt mày.
Hồ Khả yêu kiều bước vào, chìa ngón tay trắng muốt của nàng ra trước mặt tôi tố cáo con Sbin cào nàng. Tôi nhìn vết xước rướm máu trên mu bàn tay, nghĩ bụng thật "tội" cho nàng, đã phải bỏ bạn trai để xem bộ phim yêu thích mà cuối cùng lại bị phá rối. Tôi đắc ý cười phá lên.
Khi nhìn thấy nhữung giọt nước mắt như hạt ngọc trai từ khoé mắt nàng sắp lăn ra, tôi mềm long không cười nữa. Người đẹp Hồ Khả với bàn tay xây xước đứng cạnh tôi, vẻ mặt tội nghiệp đáng yêu, nước mắt chảy ròng ròng, miệng làu bàu. Tôi kinh ngạc nghĩ sao nàng lại yếu đuối thế trước mặt đàn ông? Thì ra đây chính là sứ mệnh vĩ đại của đàn ông - bảo vệ phụ nữ.
Hồ Khả là người đàn bà của tôi, tôi phải bảo vệ nàng.
Tôi vội vàng nâng bàn tay nàng, thổi nhẹ vào chỗ đau, dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc, chồng em thổi cho em, một lát hết đau ngay!"
Đang vui đùa bỗng im bặt, có một cô gái đứng ngoài cửa bếp nhìn vào, ánh mắt như đêm đen.