Chương 1-2: Cơn đói
*Alexandra GraceTôi có thói quen viết nhật ký. Việc này ảnh hưởng từ mẹ tôi rất nhiều, vì hàng ngày bà cũng viết nhật ký. Những trang nhật ký của tôi đơn thuần chỉ là ghi lại sự việc xảy ra hằng ngày. Có hôm tôi viết rất dài, nhưng cũng có hôm tôi chỉ viết hai câu. Ví dụ như hôm nay, tôi đã viết: Tôi đói! Rất đói! Nhưng tôi không thể ăn gì. Tôi chỉ muốn nhai và nuốt chửng một cánh tay người thôi.
Không hiểu tại sao tôi lại thèm thứ đó.
Mẹ tôi đã biến mất được hai tuần rồi. Tôi không hiểu tại sao nữa. Bà thường hay đi khỏi nhà vào ban đêm, và lần nào trở về cơ thể bà cũng có mùi máu tanh tưởi một cách kinh khủng. Rất nhiều lần bà bỏ đi vào những lúc tôi chập chờn ngủ, tôi biết bà đi, nhưng không bao giờ lên tiếng. Suốt mười bốn năm, bà đều rời khỏi nhà vào ban đêm. Đến khi trời tờ mờ sáng tôi mới thấy bà trở về, trông bà có vẻ mệt mỏi. Bà thường ôm lấy tôi sau khi bà tắm rửa cho cơ thể bớt mùi, và chưa bao giờ, chưa một lần nào bà để tôi thức dậy mà không có vòng tay lạnh lẽo của bà. Tôi không biết bà đi đâu, cũng không biết để làm gì. Nhưng tôi chỉ ước cuộc sống cứ tiếp tục như thế.
Mẹ chưa bao giờ kể cho tôi nghe về quá khứ của bà ấy. Tất cả những gì tôi biết về mẹ mình là, bà tên Emma, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ lâu và có thói quen viết nhật ký. Tôi thậm chí không biết bà bao nhiêu tuổi, vì mỗi lần tôi hỏi, bà lại lảng tránh. Tôi cũng nhiều lần hỏi bà về quá khứ trước đây, lúc đó, bà chỉ mỉm cười quay đi. Tôi chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra nữa. Dường như bà đã có một quá khứ tồi tệ. Tôi chưa bao giờ biết mặt bố tôi. Tôi cũng chỉ biết ông từng là bác sĩ cho một bệnh viện đa khoa, tên ông là Ivan Jones, và ông bỏ rơi mẹ con tôi từ khi tôi ra đời.
Tôi cũng đi học như bao đứa trẻ khác, dù hoàn cảnh có đôi chút khó khăn. Có điều, tôi không hiểu tại sao mình lại bị cô lập. Tôi luôn cố gắng hòa đồng, nhưng vô vọng. Ai cũng xa lánh tôi. Dần dần, tôi cũng chẳng còn thiết tha bạn bè. Cứ để họ xa lánh tôi đi. Vậy cũng tốt. Cuộc sống một mình như vậy, thật ra rất tuyệt. Tôi tự do, không bị gò bó. Tôi đến thư viện mỗi giờ giải lao. Sau khi tan học, tôi mua một cái hamburger lớn, khoai tây chiên và hai li nước. Tôi cầm đống đồ ăn đó tới siêu thị nơi mẹ tôi làm việc. Và chúng tôi vừa đi về vừa ăn.
Mẹ con tôi cùng nhau sống trong một căn hộ cho thuê nhỏ. Mẹ tôi là một nhân viên cho một siêu thị lớn. Bằng một phép màu nào đó, tôi và mẹ vẫn sống bình yên dù lương của bà rất thấp. Tôi nghĩ bà ăn không nhiều, vì mỗi lần ăn trưa chúng tôi chỉ gọi một phần hamburger lớn với một phần khoai tây chiên, mà tôi ăn hơn một nửa. Mẹ tôi chỉ ăn vài miếng, rất ít, dường như bà không bao giờ đói.
Tôi từng có một vài giả thuyết điên rồ lý giải cho việc bà hay đi đêm. Tôi từng cho rằng bà là một nhân viên quán bar. Hoặc kinh khủng hơn nữa, tôi từng nghĩ bà là điếm. Bởi bà ăn ít để giữ vóc dáng đẫy đà của mình. Và bà rất trông rất trẻ đẹp. Từng đường nét đều có vẻ rất gợi cảm, bí ẩn. Nhưng tôi không dám tin vào giả thuyết của chính mình. Tôi tin mẹ sẽ không bao giờ làm thế.
Một năm trở lại đây, tôi bị biếng ăn. Ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Càng lúc những triệu chứng càng nặng hơn. Chiếc bánh hamburger cũng ăn không hết. Thậm chí còn nôn oẹ thường xuyên. Vì ăn không được nên cơ thể bắt đầu gầy đi, lúc nào cũng xanh xao yếu đuối. Sau đó mẹ đổi thực đơn cho tôi. Bà cho tôi ăn một thứ bánh bằng bột, vị rất lạ, nhưng quả thật rất vừa khẩu vị với tôi. Tôi không biết bà mua thứ bánh ấy ở đâu. Nhưng tôi thích nó. Có điều, tôi chỉ ăn thứ bánh đó được hai tháng thì mẹ tôi biến mất.
Hiện tại... tôi đã không thể ăn gì. Cơ thể tôi gần như không tiếp nhận đồ ăn. Thứ duy nhất tôi thèm khát lúc này chính là thứ bánh ấy. Hoặc một cánh tay béo ngậy chăng?
Tại sao tôi lại thèm nó chứ?
Mũi tôi luôn phảng phất mùi thịt tươi. Ở đâu vậy? Tôi từng đi theo mùi hương đó ra đường lớn. Càng tới nơi đông người, tôi càng nghe thấy mùi hương đó rõ hơn. Nó dẫn dắt tôi đến nơi náo nhiệt, mà tôi chỉ vô thức đi theo. Tôi cũng chẳng đến trường học. Chủ nhà đến đòi tiền và tôi chỉ bảo mẹ cháu không có nhà. Cuộc sống thiếu mẹ quả thực khó khăn.
Hai tuần nay... kể từ khi mẹ biến mất, tôi không ăn gì cả. Nhưng tôi vẫn sống, chỉ kiệt quệ một chút. Tôi chỉ biết nằm dài trên giường từ sáng đến khuya. Nước miếng chảy tôi cũng chẳng thèm lau. Môi tôi khô và nhợt nhạt. Tóc tôi dần chuyển màu bạc.
Trong thời gian này tôi thường mơ thấy những thứ vô cùng kỳ lạ. Đầu tiên là mẹ tôi với một quả tim đập thình thịch, tiếp đến tôi thấy mình hét lên, rất lớn... rồi mẹ nằm bất động, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó, tôi tiến tới ôm mẹ, nhưng nhìn thấy thân xác mẹ bất động ở đó, tôi rất sợ. Rồi có một giọng nói vang vảng gần đó, nói tôi hãy ăn đi. Ăn cái gì? Ăn mẹ ư? Không đời nào... không đời nào tôi ăn mẹ mình... Lí trí liên tục chống lại, nhưng bàn tay vô thức nắm lấy tay mẹ đưa đến trước miệng. Rồi... tôi tỉnh giấc. Giấc mơ đó liên tục lặp lại. Và... khi tỉnh dậy, tôi thấy mình khóc...