Chương 7: Tăng ca
Bước vào phòng cô đã nhìn thấy anh ngồi yên vị trên bàn làm việc, chăm chú đọc hồ sơ. Cô không muốn làm phiền anh liền lặng lẽ đến bên chiếc bàn làm việc đặt ở một góc ngồi xuống, trên bàn đã có sẵn một chiếc laptop và một chồng hồ sơ.-
Đọc hết số đó rồi làm một bảng báo cáo, đưa sang đây cho tôi. Trước giờ mọi công việc trong phòng làm việc này đều cho nam giới đảm nhận...Cô tự nguyện làm thư ký cho tôi thì đừng hỏi vì sao lượng công việc lại nhiều
như
thế. Cô hiểu rồi chứ?
Mặt anh không hề rời khỏi hồ sơ, tay vẫn viết đều đều, anh chẳng thèm nhìn lấy cô một cái, phân công nhiệm vụ xong liền im lặng cả buổi. Không sao cả, chẳng phải cô đã cam đoan sẽ làm tốt công việc của mình hay sao, cô sẽ dùng thành quả làm việc để chứng minh cho anh thấy. Rồi sẽ có một ngày anh nhận ra thiếu vắng cô công việc của anh sẽ không suôn sẻ. Đợi đấy, Alan!
Hiệu suất làm việc của cô rất tốt, cô dùng một tiếng để đọc xong hồ sơ rồi lại ngồi sắp xếp lại từng bộ, làm một bảng báo cáo thật chi tiết. Làm xong cô chưa vội đưa sang cho anh. Cô mở cửa phòng bước ra ngoài, lát sao bưng vào một ly hồng trà, đặt lên bàn làm việc của anh.
-
Tôi không uống trà, pha một ly cà phê đem vào đây.
-
Anh đổi khẩu vị rồi?
Alan dời mắt khỏi laptop nhìn cô thâm thúy.
-
Làm sao cô biết tôi uống trà mà không phải là cà phê?
Cô mặt không đổi sắc trả lời. – Em là thư kí của anh thì tất cả mọi việc đều phải nắm rõ, không phải sao?
-
Không sai, vậy cô thông báo lịch làm việc chiều nay đi!
Thư kí trước của anh đột ngột bị tai nạn giao thông, mọi công tác không kịp bàn giao cho người mới, công việc của anh trong suốt một tháng đều tự anh sắp xếp.
Nếu
cô muốn tỏ ra hoàn hảo e rằng cũng hơi khó, chuyện uống trà này...chắc là Âu Dương Phàm nói cho cô.
-
Xin lỗi, lịch làm việc của anh em chưa nắm được vì thư kí cũ của anh chưa kịp bàn giao cho em.
Cô bình tĩnh trả lời, muốn làm khó cô, không dễ đâu.
-
Lịch làm việc sẽ gửi sang email cho cô, trở
về
bàn làm việc đi.
Ngoan ngoãn trở lại bàn, cô ngẩng người nhìn vào màn hình laptop, ba phút sau email được gửi tới. Hóa ra tối nay anh phải đến buổi dạ tiệc từ thiện của Tống thị. Bạn gái của anh sẽ là Diệp Cẩn Chi? Chắc là vậy rồi, cô
ta
là hôn thê của anh mà.
-
Tối nay cô theo tôi đến dạ tiệc, trang phục tự cô lo lấy.
Anh bất thình lình xuất hiện trước mặt cô, đặt thẻ tấm thẻ tín dụng lên bàn rồi đi ra ngoài.
-
Bảy giờ tối nay, nhắn địa chỉ, tôi sẽ đến đón cô!
Cô không có thời gian để mà suy nghĩ tại sao Diệp Cẩn Chi lại không đi chung với anh, não cô đâu bị úng nước. Khó khăn lắm mới có cơ hội ở gần anh mà. Đến Tống thị sao? Cô không dám chắc Tống Uy Long có nhận ra mình không, nhưng nhận ra thì đã sao? Ông
ta
có gan động vào cô? Không cần nghĩ nữa, chuyện quan trọng của cô lúc này là trang điểm thật đẹp, tối nay sẽ cho anh kinh hỉ.
Anh không hiểu tại sao lại đưa cô gái kia đi dự tiệc, trước giờ anh thường hiếm khi đưa bạn gái đến dự một buổi tiệc nào đó,
nếu
có chỉ là do Cẩn Chi yêu cầu.
Nếu
như
Âu Dương Hạo biết sẽ chỉ cho rằng anh tham luyến sắc đẹp của cô nhưng bản thân anh biết đó không phải lí do. Trong tiềm thức anh luôn luôn cảm thấy bản thân và cô ấy có một mối liên hệ nào đó. Nó thôi thúc anh đến gần cô, anh muốn biết rốt cuộc giữa anh và cô có quan hệ gì. Kể từ lúc nhìn thấy cô dưới chung cư anh đã biết cô cố ý tiếp cận anh. Trực tiếp đi hỏi cô, đó không phải tác phong của anh. Mọi chuyện anh muốn biết, những thứ anh muốn có, tất cả đều phải theo sự sắp xếp của anh. Anh biết bản thân mình có tính chiếm hữu rất cao nhưng trước giờ anh vốn giỏi che dấu, với Cẩn Chi đơn thuần chỉ là hoàn thành trách nhiệm, có lẽ tình cảm với em ấy giống
như
em gái hơn người yêu. Anh tự nhận mình không phải chính nhân quân tử nhưng tuyệt đối không phải loại đàn ông cặn bã,
nếu
như
không có sự xuất hiện của cô có lẽ đến một thời điểm thích hợp, anh sẽ cưới Cẩn Chi. Tuy nhiên sự xuất hiện của một Kami bí ẩn khiến anh thật sự không khống chế nổi tâm tình của mình.
L.A.N hôm nay đóng cửa sớm hơn mọi ngày, bà chủ tự mình dẫn đến một tiểu mỹ nhân, yêu cầu phải sửa sang cho cô ấy thành ngôi sao sáng nhất đêm nay. Các cô tuy tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tất cả đều cố gắng phục vụ cô gái kia thật chu đáo, đó là khách quý của bà chủ mà.
-
Bà chủ, kiểu tóc này
như
thế nào?
La Lan nhìn kiểu tóc trên catalogue lắc đầu, không được, quá già rồi.
-
Huân ở đâu, gọi nó
về
đây. Hôm nay lại trốn việc?
Ở L.A.N này có tiếng nói nhất là bà chủ, thứ hai chính là Huân, em trai bà chủ cũng chính là nhà tạo mẫu trẻ xuất sắc nhất hiện nay.
Vừa nhắc tên thì người nào đó đã xuất hiện, trong một bộ dạng không thể nhếch nhác hơn nữa, mái tóc bù xù
như
vừa chui ra từ chuồng gà, áo thung trắng rách nát, quần jean bạc màu, dép lê tùy ý. Ai có thể tưởng tưởng đây là Huân, nhà tạo mẫu thiên tài cơ chứ?
-
Chị gái, Kami, chào hai người!
Nhìn bộ dạng này của Huân, La Lan không biết nên khóc hay cười. Thành công quá sớm kiến cô lo sợ em trai sẽ hư hỏng nhưng quả thật tay nghề của nó thì ngày một nâng cao còn bề ngoài lại vô cùng tùy ý, lôi thôi, lếch thếch. Đã có không biết bao nhiều khách hàng của cô bỏ chạy vì bộ dạng này của nó rồi?
-
Huân, chị muốn tối này chị sẽ là người đẹp nhất trong buổi tiệc ở Tống thị. Em mau đến đây và thi triển phép màu đi. Làm tốt chị sẽ thưởng!
Cô vui vẻ ngoắc tay ra hiệu, bộ dạng lúc này hệt
như
một mụ phù thủy đang dụ dỗ trẻ nhỏ. Thế mà Huân lại có thể mắc bẫy thật, cái cậu muốn chính là một chữ thưởng phía sau của cô. Ai lại không biết lời nói của cô ở giới Hắc đạo lại có trọng lượng vô cùng, đúng lúc cậu có chuyện cần nhờ cô giúp đỡ. Khoan, cô vừa xưng “chị” với cậu? Thôi, bỏ qua một lần vậy.
-
Được, Kami, chúng
ta
chuẩn bị nhìn thấy phép màu nào.
Bảy giờ tối, Alan đã có mặt ại L.A.N, nhưng cô thư kí của anh lại chưa thấy mặt. An tĩnh ngồi trên ghế sofa, lúc này đây Alan đẹp
như
một bức tượng cổ, khí thể vương giả tỏa ra khiến các nữ nhân viên sợ hãi không dám tiến lại gần.
-
Anh đến rồi à?
Không biết vì đâu giọng nói của cô khi lọt vào tai anh lúc này lại trở nên mềm mại và đáng yêu hơn bao giờ hết. Cô đã không còn dáng vẻ nữ thư kí kiêu ngạo những ngây thơ ban sáng. Quyến rũ, mỹ lệ là những từ ngữ đơn giản nhất có thể diễn tả cô lúc này. Tóc nâu đỏ đánh rối, búi thấp, đầm dạ hội đuôi cúp ngực, thắt nơ eo để lộ vòng eo thon gọn. Làn da trắng nõn, khuôn ngực đầy đặn dễ khiến người
tadễ nảy sinh ý định không tốt với cô. Anh chỉ biết anh không mong muốn bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ “yêu nghiệt”
này của cô. Anh không biết trong giây phút ngẩn người của mình cô đã vui sướиɠ đến nỗi muốn rơi lệ. Cuối cùng cô đã có thể đi vào tầm nhìn của anh rồi, anh sẽ không thể nào coi cô là không khí mỗi khi xuất hiện nữa, ít nhất, cô có thể đường hoàng nói chuyện với anh.
-
Thay bộ khác! Anh ra lệnh.
Cô cao mày, lắc đầu, cô mất cả buổi chiều để biến mình trở nên xinh đẹp cho anh ngắm, thế mà anh lại bảo cô thay nó ra? Không đời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ sống chết cũng không chịu cởi này của cô khiến anh hơi bất lực, Cẩn Chi rất ngoan, những gì anh nói con bé chưa bao giờ dám trái lời.
-
Em mất cả buổi chiều để trang điểm, thay lễ phục, làm tóc. Không thể vì lời nói của anh mà thay đổi được.
Nếu
không em sẽ không đi dự buổi tiệc này đâu!
Anh cười nhạt, giọng nặng nề: - Em không đi?
Ban sáng là ai sống chết muốn anh nhận vào làm việc, là ai ngang tàng tuyên bố mình rất có đạo đức nghề nghiệp?
Dường
như
đọc được ý tứ chế nhạo trong mắt anh, cô ỉu xìu, anh vẫn
như
thế, vẫn bá đạo và không coi ai ra gì. Ai nói anh thân sĩ, lễ độ cơ chứ? Rõ ràng anh là một con hồ ly già xảo trá mà.
-
Em sẽ choàng khăn, đó là
nhượng bộ tối đa của em rồi.
Nếukhông thích, mời tìm thư kí mới!
Không nói thêm lời nào, anh chủ động nhận lấy chiếc khăn choàng lông trắng khoác lên cho cô, không quên dặn dò: - Tối nay không được bỏ nó ra, còn nữa, quan sát Tống Uy Long thật kĩ cho tôi!
Nhìn thấy đã đến giờ, cả hai rời khỏi L.A.N, điểm đến kế tiếp là dinh thự riêng của Tống Lão gia.
Màn tranh cãi nhỏ vừa rồi đã lọt vào tầm mắt của hai kẻ nhiều chuyện. Huân vui vẻ cầm lấy tờ 100 đô từ tay chị, vuốt thẳng.
-
Em đã nói mà, người thỏa hiệp sẽ là chị ấy. Chỉ là em hơi tiếc cho tác phẩm nghệ thuật của mình, rõ ràng đêm nay chị ấy có thể trở thành nữ hoàng. Lúc này lại chỉ có thể trở thành công chúa mà thôi!
La Lan cốc đầu em trai một cái rõ đau: - Công chúa với nữ hoàng cái gì, mau, thay đồ, theo chị đến Tống gia xem kịch!
Huân nhảy từ ghế xuống , hai mắt không dấu được sự kinh ngạc.
-
Chúng
ta
đến Tống gia làm gì?
-
Đương nhiên là đến xem trò vui của nhà họ rồi! Sẵn tiện bảo vệ tiểu Kami của chị nữa chứ! La Lan lấy trong túi xách ra một thỏi son, dậm lên lớp son hơi phai đi vì rượu.
Đêm nay, lại là một đêm dài.