Chương 11: Có những ngày như thế
Kami mười tuổi là cô bé hạnh phúc nhất nước Nhật, có cả một đại gia đình yêu thương. Cô luôn cho rằng thế giới xung quanh mình tất cả đều hồng phấn, hoàng tử rồi sẽ đến gặp công chúa, họ sẽ có những đứa con thật xinh xắn ngoan ngoãn. Mẹ là công chúa còn bố chính là hoàng tử của cô và mẹ. Nhưng trong lâu đài xinh đẹp ngày càng thiếu vắng tiếng cười, bố thường xuyên không ở nhà, mẹ không còn vui vẻnhư
trước. Bà nội nói bố mẹ chỉ đang giận
nhau
thôi, Kami ngoan ngoãn thì bố mẹ sẽ không cãi
nhau
nữa.
Bà nội lừa gạt Kami, ngày hôm đó là một ngày tuyết rơi, mẹ cô trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
Trước lúc ra đi bà chỉ nói với cô một câu:
- Khi con yêu ai đó, đừng dùng toàn bộ trái tim nhé con gái, bởi vì khi đánh mất trái tim con sẽ không còn gì cả!
Cô biết mẹ chưa từng hận bố, chưa từng. Do dù người đàn ông ấy không đến gặp bà lần cuối, do dù ngay sau ngày mẹ mất ông
ta
đã cưới con gái của Tống thị làm mẹ kế cho cô, mang cho cô thêm một người trai không cùng huyết thống. Cô không chấp nhận cái gia đình ấy, nó không còn là nhà của cô nữa rồi. Mười ba tuổi, Kami nếm trải mùi vị cay đắng của cuộc sống, tòa thành màu hồng mà bấy lâu nay cô tự huyễn hoặc bị chính tay cô đập vỡ. Ra đi khi trong tay chỉ có 100 yên, cô thang thang khắp mọi con phố, cô không dám đến những nơi quá đông người, người đàn ông ấy chắc chắn sẽ tìm thấy cô, không, cô không muốn trở
về. Một đứa nhỏ 13 tuổi lang thang mang lại sự thương hại rất lớn của mọi người, nhưng cô kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ, cô không cần họ, thứ cô cần mãi mãi đã không thể nào quay
về.
Cô ngất đi trong một con hẻm nhỏ, trước lúc hôn mê cô đã nhìn thấy anh, anh của những ngày còn niên thiếu.
-
Cô nhóc, em tỉnh rồi?
Cô lồm cồm bò dậy từ chiếc giường lớn, chăn nệm một màu đen. Cả cái căn phòng này cũng chẳng có lấy một chút ánh sáng mặt trời, vì vậy cô chỉ lờ mờ nhận ra có một chàng trai đang ngồi trên bệ cửa sổ.
-
Ai mượn anh lo chuyện bao đồng?
Cô bực dọc bước xuống giường, nhưng vì quá tối cô vấp phải chiếc ghế té chống vó xuống nền nhà lạnh băng. Trời ạ, giường King size vậy mà anh
ta
còn không thèm lót lấy một tấm thảm lông. Anh
takhông phải nghèo
như
thế chứ?
Nhìn dáng vẻ của cô đang nằm bò dưới nền nhà anh thoáng mỉm cười rồi chủ động đỡ cô ngồi lên ghế.
-
Anh chỉ nhận tiền mà làm việc thôi!
Nhận tiền làm việc? Là ai nhờ anh? Ông
ta? Bà nội? Hay kẻ thù của gia tộc? Anh tựa
như
một con sói cao ngạo, cô độc giữa đêm đen. Còn cô? Chú cừu bé nhỏ sẽ bị anh đem đi trao đổi ư? Cô cười trong đau đớn, cô còn mơ mộng cái gì? Anh sẽ là kỵ sĩ đến để bảo vệ nàng công chúa bất hạnh là cô sao?
-
Bà nội của em muốn anh chăm sóc em.
Anh thản nhiên nói ra tên của người thuê mình, anh, một con người không hề bị qui tắc ràng buộc. Đó là nhận định đầu tiên của cô đối với anh. Ừ, có lẽ đó là lí do vì sao anh có thể chấp nhận để một con bé mười ba tuổi xỏ mũi dắt đi, còn đem lòng yêu thương tiểu bướng bỉnh ấy.
Bụng cô kêu lên kháng nghị, anh và cô cùng phì cười. Cô được anh bế khỏi căn phòng “hắc ám” kia, đặt cô lên xe, anh lái nhanh đến một nhà hàng món Trung. Cô tròn xoe mắt trước một bàn thức ăn lớn toàn những món cô chưa bao giờ nếm thử, món ăn Trung Quốc, vùng đất của mẹ. Nghĩ đến những ngày đói no lúc trước, cô vô thức rơi nước mắt. Tại sao cô phải chịu khổ
như
thế cơ chứ? Cô là con gái duy nhất của ông
ta, tất cả mọi thứ của người đàn ông đó đều là của cô, cô là công chúa cơ mà?
-
Ăn đi, thẩn thờ gì nữa?
Cô ngoan ngoãn cắm đầu vào bát cơm, yên lặng càn quét hết bàn tiệc. Đến lúc cô nhận ra mình no cũng là lúc trên bàn không còn món nào nguyên vẹn.
-
Ăn xong chưa?
Cô ngoan ngoãn gật đầu theo chân anh đến một trung tâm thương mại. Anh bắt cô cắt đi mái tóc dài yêu quý,
cô sống chết không chịu, mẹ nói thích cô để tóc dài mà.
-
Cắt đi! Em muốn gì tôi cũng đồng ý.
-
Em không muốn cắt tóc!
Cô bướng bỉnh lắc đầu.
Lần này anh cưỡng chế cô ngồi trên ghế, ra lệnh cho thợ cắt tóc cắt đi mái tóc dài yêu quý của cô. Cô khóc nức nở, anh là kẻ xấu, là kẻ đang ghét nhất trên đời này. Không những cắt đi mái tóc của cô anh còn bắt cô mặc lên bộ đồ lượm thượm, quê mua không chút thời trang nào. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Một lát sau anh cũng trở nên kì lạ không khác gì cô, từ một đại ca hắc bang anh trở thành tay chơi với đầy đủ hình xăm, tóc nhuộm hightlight. Trời ạ, còn buồn nôn hơn dáng vẻ của cô lúc này. Mặt mày cô nhắn nhó bị anh đẩy lên máy bay, cho đến lúc an vị trên khoang phổ thông chật chội, ọm èm anh mới chậm rãi giải thích cho cô.
-
Trong nước hiện tại không an toàn, bà nội muốn đưa em sang nước ngoài một thời gian.
Nếu
không cắt tóc, em sẽ không thể nào lên máy bay được.
Cô biết sau khi mẹ mất cậu đã giận dữ
như
thế nào, họ đồng loạt rút vốn, tập đoàn không có sự trở giúp của nhà ngoại cô thì phải gặp nhiều rắc rối, đây là chuyện dễ suy đoán. Một người thông minh
nhưông
ta
lại không đoán được cục diện ngày hôm nay? Người phụ nữ đó đáng giá để ông
ta
từ bỏ gia đình này? Cơ nghiệp ông
ta
vất vả gầy dựng?
Ngừng một lúc lâu anh mới nói một vài chữ: - Nuôi tóc đi!
Khốn nạn chưa kìa, kẻ nào cưỡng chế cắt phăng mái tóc cô vất vả nuôi nhiều năm, giờ lại bắt cô nuôi lại? Anh nghĩ anh là ai?
-
Được,
nếu
nuôi tóc dài, anh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc nó?
Cô nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua lời nói bộc phát không suy nghĩ của cô, nhưng không, anh gật đầu.
-
Chỉ cần anh còn ở cạnh em, cả người em do anh phụ trách!
Cô đỏ mặt, lời nói gì mờ ám thế này? Nó giống hệt trong truyện tranh, anh liệu...? Kami, mày ngu à, mày đang trên đường bỏ trốn đấy, đừng có mà suy nghĩ viễn vông.
-
Chúng
ta
đi đâu?
-
Trung Quốc!
Cô im lặng trùm kín cả người, tựa vào vai anh ngủ thϊếp đi, anh là kỵ sĩ của cô cơ mà.
Trung Quốc là quê hương của mẹ cô, là giấc mơ cả đời của mẹ, ấy vậy mà khi mất đi mẹ vẫn không thể nào đặt chân vào mảnh đất thân yêu này. Bởi vì mẹ đã kết hôn với cha, mặc dù ông ngoại không cấm cậu hợp tác với người đàn ông đó nhưng ông ngoại đã từ bỏ đứa con gái mà ông thương nhất, ông không cho mẹ trở
về
nữa.
Đứng ở sân bay, cảm nhận gió mát lướt nhẹ qua làn da, hương vị cổ xưa này...
Mẹ ơi! Con gái mẹ đang ở Trung Quốc, mẹ có vui không?
-
Đi thôi cô bé!
Qủa thật cô đã cùng anh sống ở thị trấn này hơn một năm rưỡi, mỗi ngày cô sẽ cùng anh ra bờ sông câu cá, cô sẽ học làm một vài món đơn giản, buổi tối anh sẽ dạy cô tiếng Trung. Cuộc sống bình lặng mà ngập tràn tiếng cười của cô và cả của anh. Cô không biết liệu cô đã thay đổi anh hay anh là người sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô. Không cần biết, cô và anh chỉ cần sống những ngày
như
thế này là được.
-
Anh, mau lên, cá cắn câu rồi kia!
Cô quăng mạnh cần câu của mình sang một bên, nhảy bổ vào lòng anh cốt để giành lấy được chiếc cần câu có cá của anh. Biết cô chơi xấu anh liền thản nhiên buông cần nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy cô không cho cô nhúc nhích, cô cũng không muốn trở
về
chỗ ngồi nữa, có đệm lưng êm
như
thế này dại gì cô từ chối.
-
Tối anh anh nấy canh cá nhé!
Anh xoa đầu cô sủng nịnh:
- Chỉ cần em câu được nhiều cá thì các bụng nhỏ của em tối nay sẽ vô cùng hạnh phúc.
Cô lập tức chú tâm vào cần câu, cô nhất định phải câu được một thùng đầy cá, có
như
thế anh mới không giở trò.
Anh chở cô trên xe đạp chạy băng băng
về
nhà. Anh dừng lại ở hàng rau của Bác Lý, bác ấy cười hỏi:
-
Hai anh em lại đi câu cá à?
-
Vâng ạ, bác cho cháu một cân hành lá, nửa cân cà chua, một ít ớt, tỏi nửa nhé!
-
Được, có ngay!
Trong gian bếp nhỏ, anh làm cá, cô đảm nhận nhiệm vụ giã gia vị, dưới ngọn đèn dây tóc hắt ánh sáng vàng nhạt lên gương mặt của anh và cô, đẹp tựa
như
một bức tranh, bức tranh gia đình hạnh phúc.
Sau đó cô và anh cùng trở
về
Nhật, cô đã rất tức giận khi biết anh đồng ý làm việc cho ông
ta, cô kiên quyết không nói chuyện với anh suốt một tuần nhưng rồi không thể ngăn nỗi nhớ nhung, cô chủ động gọi điện cho anh.
-
Anh...
Ở đầu dây bên kia anh cũng đang điên cuồng nhớ cô bé của anh, anh biết quyết định của mình làm cô thất vọng...nhưng để bảo vệ cô, anh buộc phải làm vậy, anh cần phải mạnh mẽ hơn nữa.
-
Ngoan ngoãn học bài, ăn thật nhiều vào....Anh sẽ thường xuyên đến thăm em.
Người con gái bên đầu dây bên kia rơi lệ:
- Anh..phải nhớ...hức...lời anh nói...hức...Anh phải an toàn.
Anh hận mình không thể mọc cánh để bay từ Osaka
về
bên cô, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt công chúa nhỏ, cô là công chúa, phải luôn luôn mỉm cười. Vì nụ cười của cô, anh cảm thấy mọi trả giá của mình không là gì cả.