Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 54

Chương 53
Mạch Nhiên không nhớ rõ mình được cứu ra ngoài thế nào. Chỉ biết lúc cô tỉnh lại mình đang nằm trên giường bệnh, ánh đèn mờ nhòa. Cô không thể mở mắt ra được. Đầu đau như búa bổ, cả người đều đau nhức.

"Cô tỉnh rồi!" một giọng nói truyền đến. Mạch Nhiên mơ hồ trông thấy mấy bóng người mặc áo trắng chạy đến gần, tiếng bước chân khiến cô hoảng sợ.

"Tránh ra! Đừng, đừng lại đây!" Mạch Nhiên cả người run lên, mồ hôi đẫm trán, điên cuồng đẩy các bác sĩ đang đè cô lại.

"Bệnh nhân tâm tình bất ổn, lập tức tiêm thuốc an thần." Một bác sĩ cầm kim tiêm đi đến, bỗng trong đầu Mạch Nhiên xuất hiện một hình ảnh quen thuộc.

Cô nhớ lại trước đây, khi Bạch Triết mới gặp tai nạn, tâm tình không tốt nên không thể khống chế được. Bác sĩ buộc phải tiêm thuốc an thần cho nó. Mỗi lần như vậy, Mạch Nhiên đứng bên ngoài đều có thể nghe thấy tiếng A Triết kêu la thảm thiết.

Hết la hét lại đến cầu xin, cuối cùng rốt cuộc im lặng, không còn tiếng nữa. Toàn bộ quá trình như vậy, Mạch Nhiên đứng ngoài chứng kiến đã cảm thấy đau lòng, không ngờ tự mình trải qua mới dằn vặt hơn. Cho nên, cô không muốn biến thành như vậy, cô phải sống thật tốt, dùng tài năng của mình kiếm thật nhiều tiền để chữa bệnh cho Bạch Triết.

Nước mắt không chịu yên phận cứ trào ra. Mạch Nhiên mở trừng mắt nhìn kim tiêm sắc bén, lúc mũi kim gần đâm vào tay, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

"Các người đang làm gì?"

Thẩm Lâm Kỳ xông vào, rất không khách khí mà đẩy vị bác sĩ kia ra, bảo vệ Mạch Nhiên đang nằm trên giường bệnh run rẩy.

Thân thể bị ôm lấy trong nháy mắt, một thứ cảm giác an toàn chưa bao giờ có bao phủ toàn bộ trái tim cô, cô nghe được giọng nói ấm áp của anh: "Đừng sợ, có anh ở đây!"

(yeah, cuối cùng anh chị cũng ngọt ngào)

Những lời này anh đã từng khất nợ cô, cuối cùng hôm này cũng nói ra khỏi miệng.

Mấy vị bác sĩ có vẻ rất bối rối: "Anh Thẩm, cô Bạch tâm tình rất không ổn định, nếu như không tiêm thuốc an thần, sợ rằng cô ấy sẽ quá kích động mà làm tổn thương bản thân."

Thẩm Lâm Kỳ không để ý đến bọn họ, anh chỉ nói một chữ: "Cút."

Mọi người ở đây đều giật mình, trong ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, do dự không dám tiến lên.

"Còn cần tôi lặp lại lần nữa sao?" Giọng anh trở lên lạnh như như băng, mang theo sự ra lệnh, khiến người sợ hãi.

Rốt cuộc bọn họ không dám khuyên Thẩm Lâm Kỳ nữa mà phải rời khỏi phòng bệnh.

"Không sao rồi." Anh vỗ về cô, ôm chặt lấy cô. Cảm giác này vô cùng chân thực, khiến Mạch Nhiên cuối cùng cũng ý thức được mọi chuyện hoàn toàn không phải ảo giác. Cô đã thực sự được cứu ra, chính là người đàn ông này, anh lại một lần nữa cứu cô.

Nhiều ngày sợ hãi và ấm ức khiến Mạch Nhiên tựa trong lòng anh bỗng nhiên bật khóc, vừa khóc lóc thảm thiết, vừa mắng mỏ: "Thẩm Lâm Kỳ, đồ đáng ghét! Vì sao không đến cứu em sớm? Anh có biết em sợ thế nào không? Có biết em nhớ anh thế nào không? Em còn tưởng rằng đời này không còn được gặp anh nữa... đáng ghét.... đáng ghét!"

(úi chà ^^)

Môi cô bị làn môn nóng bỏng của anh ngậm lấy. Anh hôn cô, đặt cô lên giường bệnh, lấy tay lau giọt lệ trên mặt cô, nhẹ nhàng liếʍ môi cô.

Tiếng khóc biến thành tiếng nức nở. Dưới sự dịu dàng của Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên dần dần bình tĩnh lại, chăm chú ôm lấy cổ anh, đem toàn bộ cái tôn nghiêm chó má trước kia vứt qua một bên, cầu xin: "Sau này đừng rời bỏ em, vĩnh viễn đừng."

Anh ôm cô vào lòng, lấy tay nâng sau gáy cô, hôn lên tóc cô, lại ở bên tai cô thì thầm trịnh trọng: "Tôi Thẩm Lâm Kỳ xin thề, từ nay về sau, vĩnh viễn không rời khỏi Bạch Mạch Nhiên."

(ơ...sao chap này ta lại mún khóc T___T không! Ta mún cười cơ >_