Người ta thường nói, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy bể, đại khái là ám chỉ kiểu nữ nhân khó hiểu, hay thay đổi, giống như vương thượng vậy. Hôm qua thì đặc biệt thân thiện, hòa nhã như nắng ấm mùa xuân, hôm nay trên đại điện thì gần giống như băng tuyết giữa trời đông giá rét, khiến người khác vừa nhìn đã khϊếp sợ, ngay cả trước đây cũng không lạnh lùng đến mức như thế. Hồi đó vương thượng tựa như sông Vong Xuyên, luôn luôn thâm trầm, tịch mịch không gợn sóng, dù cho có chuyện gì xảy ra cũng đều chỉ coi như hạt bụi, đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm, không gì có thể lay chuyển nổi hình tượng lạnh lùng kia… Mãi cho đến khi… đến khi Mạnh đại nhân xuất hiện — Một lính già trong Minh Giới nào đó kể.
Như hôm nay đây, Minh Vương Điện rộng lớn vẫn u ám trầm lặng như mọi ngày. Ánh lửa chập chờn, sắc đỏ lạnh lẽo.
Thế nhưng bầu không khí lại đặc biệt áp lực, dường như có gì đó không đúng.
Rất lâu sau, tiếng chuông âm u vang lên, nhóm Quỷ Sai quan lại cúi đầu, lần lượt ra khỏi cung điện. Trong lúc đi, không ai nói với ai câu nào, toàn bộ tự động giữ im lặng. Nhiều người đã đi được một đoạn khá xa mới dám nâng tay áo, lau vết mồ hôi lạnh trên trán, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng. Vừa nãy ở trong điện, bọn họ cũng cảm nhận được tâm trạng minh vương rất không tốt, khí tức lãnh đạm, khủng bố tới mức gần như chèn ép cả không khí xung quanh khiến họ cảm thấy khó thở. Vì vậy, quá trình thẩm phán những quỷ hồn mới trong ngày hôm nay như dài đằng đẵng, ai cũng dè dặt, căng thẳng đến run rẩy, rất sợ bản thân mà sơ suất một cái thì sẽ khiến phượng nhan thịnh nộ.
Vất vả lắm mới bước ra khỏi đại điện, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhao nhao, bắt đầu suy đoán nguyên nhân tại sao vương thượng trở nên khác thường.
"Lão Mã à, vương thượng bị gì vậy? Không phải hôm qua rất tốt sao?" Ngưu Đầu huých cùi chỏ vào người một nam nhân cạnh mình, dõng dạc hỏi: "Sao sáng nay nhìn như bị thua quá nhiều bạc thế?"
"Thôi đi! Ngươi tưởng vương thượng cũng giống ngươi chắc? Nhất định là gặp vấn đề gì đó nên khuôn mặt ngài ấy mới xanh mét như vậy." Mã Diện vẫy vẫy tóc mái che mắt mình, hung dữ lườm Ngưu Đầu.
Lâm chủ bộ đứng cạnh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu: "Ừm, có thể. Rõ ràng hôm qua vương thượng còn thân thiết hỏi công việc gần đây của ta như thế nào nữa."
Triệu Minh trầm mặc nghe mọi người đối thoại, gương mặt lộ vẻ rầu rĩ. Sau đó ngẫm nghĩ một lúc, hắn lắc đầu nói: "Kỳ thực, ta cảm giác vương thượng bị cái gì đó chọc tức thì đúng hơn."
"Hả?" Mọi người kinh ngạc. Triệu Minh thở dài, nặng nề mở miệng: "Ta nghe Tiểu Khê nói, lâu rồi Mạnh đại nhân vẫn chưa mang bữa tối cho vương thượng."
"… À." Mọi người tỉnh ngộ.
Đúng lúc này, một âm thanh dễ nghe của nam tử truyền ra từ phía sau: "Khụ khụ! Các ngươi… đang bàn tán chuyện gì thế?"
Không rõ thanh y Phán Quan cùng hắc bào Ty Mệnh đã xuất hiện ngay sau lưng từ lúc nào, nhóm Ngưu Đầu cứng người lại. "À, không có gì… không có gì… Chúng thần chỉ nói là thời tiết hôm nay không tệ… Ha hả…" Bọn chúng vội vàng xua tay, sau đó cười trừ, tản đi.
Phong Vô Nhai vừa bực vừa buồn cười, nàng bĩu môi, phe phẩy quạt giấy. Sau đó quay đầu nhìn Minh Vương Điện một lúc, không khỏi cảm thấy lo lắng. Nàng do dự, lại gần nữ tử bên cạnh, cau mày nói: "Này A Hàn. Ngươi nói có phải vương thượng…"
"Còn phải hỏi nữa sao?" Hắc bào nữ tử lạnh nhạt mở miệng. "Gần đây Minh Giới không xảy ra vấn đề gì, cho nên chỉ có một khả năng là chuyện này có liên quan đến Mạnh Vãn Yên thôi." Cũng chỉ có nữ tử kia mới có thể khiến minh vương bộc lộ cảm xúc ra mặt.
Phong Vô Nhai nghĩ ngợi một hồi, chợt nàng nhếch miệng: "Thế nhưng… vậy cũng không tệ." Nhìn thấy ánh mắt Trì Hàn hơi khó hiểu, Phong Vô Nhai gian xảo chớp chớp mắt, vẻ mặt cũng trở nên mờ ám: "Một khuôn mặt nhiều cảm xúc còn tốt hơn một khuôn mặt luôn ẩn giấu đủ loại hỉ nộ ái ố sau mặt nạ, khiến người khác khó dò."
Trì Hàn giật mình, nàng nhìn Phong Vô Nhai, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Làm sao nàng không nhận ra ẩn ý trong câu nói kia được chứ, tuy nhiên hiện giờ có vài thứ nàng không muốn đυ.ng tới. Trì Hàn trầm mặc một hồi, cuối cùng nàng quay mặt, như thể không nghe thấy câu nói kia, lạnh lùng xoay người…
Lúc này trong Minh Vương điện, người ngồi trên ngai vàng cao cao đang nửa nằm lên bàn dài, một tay nàng che trán, xoa xoa mi tâm, khuôn mặt bực bội lộ vẻ mệt mỏi. Sự tình đã qua từ đêm hôm trước, thế nhưng lúc nghĩ đến cảnh Mạnh Vãn Yên chất vấn mình, Diêm U hận đến mức ước gì nàng có thể đày cái tên nam nhân kia xuống đao binh địa ngục, hành hạ hắn một phen.
Nữ nhân chết bầm này, không làm cơm cho bản vương thì thôi… lại còn…
Diêm U hít sâu một hơi, cố gắng trấn định tinh thần, sau đó lại dùng sức xoa xoa mi tâm. Toàn bộ sự tình này phải bắt đầu từ chạng vạng đêm hôm qua, lúc Mạnh Vãn Yên nhìn thấy kiếp sau của Lưu Minh Cẩm.
Nam nhân tên Hứa Tử Hàn kia có tố chất thông minh, vừa chịu khó vừa hiếu học, người người đều tin tương lai hắn sẽ thành nhân tài. Năm nay hắn chuẩn bị lên Đế Đô tham gia thi cử, nhưng lại gặp chuyện trên đường đi. Vận khí hắn xui xẻo, nửa đường đυ.ng phải thổ phỉ, lúc chạy trốn thì ngã xuống núi, một mình cầm cự bên kênh rạch dưới sườn núi suốt mấy ngày nhưng vẫn không ai tìm ra, cuối cùng là chết vì đói. Sau đó… Mạnh Vãn Yên trên cầu Nại Hà kinh ngạc nhìn thấy người thương gầy đét trơ cả xương, bộ dạng chật vật như thể đã chết trong thời kì mất mùa, hoặc tị nạn vì chiến loạn nào đó…
Vậy sao, đúng là thê thảm thật… Nhưng sao có thể trách bản vương được? Mệnh đồ của hắn vốn đang rất tốt, ai biết mệnh quỹ biến đổi thành như vậy… Chẳng lẽ phải bắt bản vương ngày đêm nhìn hắn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng phải cải mệnh cho hắn chắc?! Minh Vương điện hạ tức giận đập bàn, lập tức âm thanh vang vọng khắp đại điện trống trải.
"Diêm U, ta không ngờ ngươi vẫn đối xử với chàng như vậy! Không phải ngươi nói số mệnh kiếp này của chàng rất tốt sao?" Đêm hôm qua, bạch y nữ tử đột ngột đến tẩm cung của nàng, ngay tại thời điểm nàng đang vô cùng kinh ngạc mừng rỡ liền lên giọng chất vấn.
Thanh âm lạnh như băng, thần sắc giận dữ, giọng điệu uất hận tựa như kim châm. Vì vậy mà tốc độ tim đập tăng nhanh vì Mạnh Vãn Yên đến trong lòng Diêm U dừng lại chỉ trong nháy mắt. Sau khi định thần, những lời định giải thích bên mép lại hóa thành điệu cười khinh khỉnh.
Suýt chút nữa thì quên… Nàng ấy lại gặp cái tên nam nhân kia rồi.
Cứ tưởng hình bóng gã đó đã dần phai nhạt, mình gần như tiếp cận được nàng ấy rồi. Nực cười làm sao!
Ý nàng là vẫn còn nghi ngờ ta gây bất lợi cho cái gã nam nhân kia chứ gì? Vẫn xem ta như một tên bất trị, không chịu tin tưởng ta sao…. Cơn ác mộng chết tiệt này còn định lặp lại đến bao giờ nữa đây?
Diêm U chậm rãi đứng dậy, động tác này khiến nàng cảm giác như phải tiêu tốn rất nhiều sức lực. Nàng bước đến trước mặt Mạnh Vãn Yên, tà ác cười: "A, bản vương là quân chủ Minh Giới, muốn hắn sống thì sống, muốn hắn chết thì chết, có gì mà không thể?"
Câu nói tràn ngập phẫn nộ. Mạnh Vãn Yên nhớ đến ký ức tương tự cũng xảy ra từ rất lâu, nàng cắn môi, vành mắt đỏ bừng: "Lẽ nào ngươi không hề biết cảm thông là gì sao?"
"Nàng không thấy buồn cười khi hỏi câu này à?" Diêm U khoanh tay, nhìn xuống Mạnh Vãn Yên, vừa lạnh lùng vừa xa lạ: "Nàng nói xem, bản vương nên cảm thông như thế nào, hả? Bá tánh khắp thiên hạ, sinh tử mỗi người tùy thuộc vào số mệnh. Đối với bản vương thì cái chết của bọn họ cũng chỉ như một loại sinh mệnh mới. Lục đạo luân hồi, luôn luôn là như vậy."
"Hay… hay cho câu lục đạo luân hồi, sinh tử do mệnh…" Cho nên ngay từ đầu ngươi có thể dễ dàng kéo ta xuống nơi này, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của ta! Diêm U à, rốt cục ngươi vẫn chỉ là một quân chủ kiêu ngạo, một tên máu lạnh vô tình chỉ biết nắm quyền sinh sát mà thôi.
Bạch y mỹ nhân rưng rưng nước mắt, nàng che miệng lùi lại vài bước, đẩy cửa ra ngoài. Trong tẩm cung truyền ra âm thanh gốm sứ bị đập vỡ…
Một tiếng thở dài vang lên, quanh quẩn khắp đại điện vắng vẻ không người.
Trên ngai, Minh Vương điện hạ ngồi dậy, đạp lên thảm trải sàn đỏ sậm, chậm rãi bước xuống thềm đá. Những tiếng cãi vã vẫn văng vẳng bên tai nàng, tựa như lời nguyền vậy.
Đến bên tượng Bệ Ngạn bằng đồng, Diêm U liền dừng bước, cơ thể có chút loạng choạng. Nàng vịn một tay lên thân tượng, cơn giận tích tụ càng lúc càng nặng, nhưng lại không biết xả đi đâu. Chợt Diêm U nghiêng đầu, nhìn thấy Bệ Ngạn đồng thau với khuôn mặt dữ tợn cạnh mình, nàng trơ mắt nhìn nó một lúc — sau đó hung hăng chọc tay vào, dập tắt đốm lửa ma trơi màu xanh lam trong miệng nó.
Bùng lên, dập tắt, lại bùng lên, lại dập…
Đại điện lúc sáng lúc tối.
…
Tại một nơi sâu thẳm cách vương cung không xa, dưới gốc cây hòe lớn, cạnh một khu vườn nhỏ.
Mặt ao lát đá cẩm thạch lóe lên một tia sáng nhạt, sau đó lại biến mất, không ai phát hiện. Khu vườn nhỏ tĩnh mịch trống trải, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi lướt qua.
Dưới mặt nước tĩnh lặng, một màn ảnh nhỏ bí mật xuất hiện dưới đáy ao. Con cá chép màu xanh tuyết lẳng lặng đứng trước màn ảnh, quẫy nhẹ chiếc đuôi.
Bên trong màn ảnh truyền ra một âm thanh dịu dàng động lòng người: "Cẩm nhi à, ngươi có thực sự nguyện ý làm bất cứ việc gì vì ta không?"
Trong màn ảnh sáng là một hồng y mỹ nhân diêm dúa lẳиɠ ɭơ đang nằm nghiêng, tấm bình phong bên cạnh vẽ đầy hình Mạn Châu Sa Hoa đỏ tươi quỷ dị, trên bàn đựng một đĩa nho tím lấp lánh, mỹ nhân nằm trên nệm êm, dáng vẻ lười biếng, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng vào màn ảnh.
Con cá im lặng, trong mắt như có cái gì vừa xẹt qua. Một lúc lâu sau, nó nhẹ gật đầu, không trực tiếp trả lời, nhưng vẫn lộ rõ thành ý: "Mệnh của Cẩm Nhi là do chủ nhân ban tặng."
Thanh âm từ tốn chậm rãi, hệt như suối chảy.
Mỹ nhân cười khẽ, nàng nhẹ nhàng dựng một ngón tay lên bờ môi đỏ tự nhiên không qua son phấn của mình, ôn nhu nói: "…Suỵt, bây giờ chủ nhân của ngươi không phải là ta, mà là Diêm U…"
…
——————————————————————————————————
Cơ Lan: Tỷ tỷ, ta lại về rồi đây. (∩0∩)/~ ah ha ha ha
Mạnh Vãn Yên: (#∩_∩)~—- Ừ hử? 'Lại' là sao?
Cơ Lan: (#–)凸 — Nếu bản nương nương đã về rồi, vậy thì vị trí đứng đầu trong hậu cung…
Diêm U: (⊙_⊙) Ế?! Các ngươi đang nói về gì vậy? Sao bản vương chẳng hiểu gì cả?
Mạnh Vãn Yên: (#-A-)—- Nữ nhân đang đối thoại thì đừng chõ mũi vào!!
Diêm U: (⊙﹏⊙)! ! !
Lan Cẩm: …(>///