Chương 21
Cảnh Trình Ngự sửng sốt,bản năng vươn tay đẩy bàn tay mềm kia,tuấn mi nhíu lại.Tô Lạc Hương bị hắn đẩy một cái,thiếu chút nữa là lảo đảo,vội vàng giải thích:“Thất vương gia,bên miệng ngài có chút ô uế,ta chỉ là muốn giúp ngài lau.” Đem thảo nhân đáng ghét Tôn Đạo Tiền chuốc say,nàng rốt cục có thể cùng hắn một mình ở chung,cơ hội tốt này nàng có thể nào bỏ qua.
Lại đưa tay hướng gần chút bên miệng,hắn biểu tình lạnh lùng trừng mắt nàng,“Trên mặt bổn vương có cái gì,bổn vương sẽ tự mình lau.”
Nàng ngượng ngùng thu hồi tay,nói sang chuyện khác,“Vương gia vừa mới suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Ngay cả Tôn lão cùng ngài nói chuyện cũng đều không có nghe thấy.”
Cảnh Trình Ngự không có trả lời nàng,thu dọn quân cờ rồi đứng dậy,xoay người rời đi.
“Vương gia……” Tô Lạc Hương một phen kéo lấy ống tay áo của hắn,biểu tình điềm đạm đáng yêu,đôi mắt to ngập nước đưa tình nhìn hắn,vẻ mặt này,mặc cho ai thấy cũng không cầm lòng được mà tâm sinh trìu mến,không đành lòng cự tuyệt nàng.
Cố tình Cảnh Trình Ngự là ngoại lệ,hắn không khách khí bỏ tay nàng ra,nhíu mày,“Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng đáng thương cắn cắn môi,ôn nhu nói:“Vương gia sao lại chán ghét ta,có phải hay không bởi vì nghĩa huynh ta là An Lăng vương Võ Tử Ưng?”
Lời này nói ra liền như một mũi tên hung hăng đâm vào ngực,biểu tình lạnh lùng của hắn nháy mắt trở nên vô cùng tàn nhẫn.
“Chuyện giữa huynh ta cùng Vương gia lúc trước ta có biết một chút,ta hiểu được năm đó chân Vương gia……” Nói tới đây,nàng mở lớn miệng. (thực ra giống há hốc mồm hơn! =..= cơ mà để thế thì hơi “ba chấm”! *che miệng cười gian*)
Hai năm trước,Thất vương gia phụng chỉ đến An Lăng xem xét tình hình thiên tai,Võ Tử Ưng cố ý phái sát thủ tập kích,giả trên danh nghĩa chính mình bị mưu sát,kì thực chính là muốn lấy mạng Thất vương gia.Việc này ở An Lăng là một bí mật công khai,tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa hai người từ đó càng chuyển biến xấu.
Khi đó nàng mới mười sáu tuổi,vô ý nghe lén cha nàng cùng An Lăng vương bí mật mưu đồ kế hoạch.Không bao lâu,chợt nghe nói Thất vương gia trên người bị trọng thương,tuy rằng giữ được mạng,lại bởi vì ngã vào vách núi mà chặt đứt một chân.
Lần này nhập kinh,nàng đặc biệt quan sát chân Cảnh Trình Ngự,hắn lúc đi đường xác thực có chút tật,tuy rằng không phải thực rõ ràng,nhưng đối với nam nhân mà nói tựa như một sự sỉ nhục,có lẽ nàng không nên nhắc tới.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Cảnh Trình Ngự không phủ nhận chính mình chán ghét nàng cùng Võ Tử Ưng có liên quan.
Tuy rằng nàng trên danh nghĩa là nghĩa muội của Võ Tử Ưng,lần này nhập kinh là vì hoàng thất kết thân,nhưng chỉ cần mọi người dùng chút đầu óc đều sẽ biết,nàng lần này vào kinh,căn bản chính là làm cơ sở ngầm cho Võ Tử Ưng,bởi vậy mặc kệ bề ngoài của nàng có bao nhiêu đẹp,đều không thể làm cho hắn đối với nàng sinh ra nửa phần hảo cảm.
“Thất vương gia,ta biết ngài cùng Hoàng Thượng đối với lần nhập kinh này của ta có chút hoài nghi cùng khúc mắc,tuy rằng nghĩa huynh xác thực muốn ta thâm nhập vào hoàng thất,nhưng……Xin ngài tin tưởng ta,ta chỉ là phận nữ nhi nhất giới nhược trí (hiểu đại loại như phận nữ nhi đầu óc hạn hẹp…ta cũng k chắc! =))),nếu Vương gia nguyện đối đãi thật tình,ta…..ta nhất định sẽ không phụ Vương gia.”
Trước khi vào kinh,nghĩa huynh không ngừng nhắc nhở nàng,trừ bỏ muốn nàng lấy gương đồng trong tay Thất vương gia,còn muốn nàng làm tốt người nằm vùng,tùy thời điểm báo cáo cho hắn.Mà nàng không muốn làm quân cờ bị lợi dụng,cha nàng có thể không cần hạnh phúc của nàng,nàng cũng không muốn chính mình khi còn sống bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nàng chính là một nữ nhân,đơn thuần muốn tìm một phu quân có thể dựa vào,nếu có người có thể đạt thành nguyện vọng của nàng,nàng tình nguyện phản bội nghĩa huynh cùng phụ thân,lưu lại lâu dài tại kinh thành.
Cảnh Trình Ngự mặt nhăn mày cau,tức giận trừng mắt liếc nàng một cái.“Ngươi có phải lầm không? Đầu tháng sau ngươi sẽ gả cho hoàng đế làm phi,cho dù muốn tìm một nam tử thật tình đối đãi ngươi,kia cũng nên tìm hoàng đế,không phải bổn vương.” Cho dù hắn có đần độn,giờ phút này cũng rốt cục nhìn ra Tô Lạc Hương đối với mình sinh ra ý tưởng không nên.
Tô Lạc Hương nghĩ đến hắn kiêng kị hoàng đế,vì thế liều lĩnh nhào vào trong lòng hắn,gắt gao ôm lấy hắn.“Vương gia,có lẽ ngài không tin,nhưng ta còn muốn nói,từ lần đầu tiên gặp mặt ngài,tâm của ta đã vì ngài mà rung động.Ta không muốn gả cho hoàng đế làm phi,người trong lòng ta,từ đầu tới cuối đều chỉ có một người là Vương gia.”
“Ngươi điên rồi?” Cảnh Trình Ngự không nghĩ tới nữ nhân này cư nhiên lại lớn mật như thế,trong lúc nhất thời vì kinh ngạc đã quên đẩy nàng ra.
“Ta không điên,ta chỉ là nói ra ý nghĩ nội tâm chân thực nhất của ta mà thôi.”
Tô Lạc Hương từ nhỏ liền can đảm cẩn trọng,làm việc cũng đều là suy nghĩ cho bản thân,sau khi nhận rõ tâm tư mình,liền phái người hỏi thăm tương quan tình báo về Cảnh Trình Ngự,biết người này là Thất vương gia thích làm theo ý mình,được tiên hoàng ban cho đặc quyền,lại chịu sự sủng ái của đương kim hoàng thượng,dung túng hắn muốn làm gì thì làm.
Nói cách khác,cho dù Thất vương gia mở miệng muốn nàng,nàng tin tưởng hoàng đế cũng sẽ không trách phạt hắn.
“Hậu cung phi tử như mây,ta cũng không muốn chung chồng với nhiều nữ nhân như vậy,tuy rằng ta biết Vương gia đã có Vương phi,đối với ngài ta không ngại làm sườn phi…..”
Không chờ nàng nói cho hết lời,hắn đã không khách khí đem nàng đẩy ra,“Ngươi đang nằm mơ!”
“Chẳng lẽ ngài cam tâm tình nguyện giữ nữ nhân vừa béo vừa ngu kia cả đời sao?” Bị hắn đẩy ra,nàng buồn bực hỏi.
“Vừa béo vừa ngu?” Nghe nữ nhân kia hình dung như vậy về nương tử nhà mình,hắn đột nhiên cười lạnh.“Ở trong mắt bổn vương,Ninh Nhi các phương diện đều thắng ngươi vô số lần.Tô Lạc Hương,ngươi có lẽ có một dung mạo tuyệt sắc,nhưng hành vi của ngươi lại làm cho bổn vương cảm thấy phi thường ghê tởm.” Dừng một chút,hắn lại nói:“Nếu ngươi còn muốn ở kinh thành làm tốt cơ sở ngầm cho Võ Tử Ưng,liền bảo vệ tốt bổn phận của ngươi,đừng ở trước mặt bổn vương gây sóng gió.”
Tô Lạc Hương mặt đỏ tai hồng,này đại khái là lời khó nghe nhất từ nhỏ đến lớn nàng từng nghe qua.Mà điều làm nàng không thể chịu đựng được,là những lời này lại xuất phát từ trong miệng nam nhân mà nàng đem lòng yêu thương đã lâu.
Trong lúc nhất thời,bi phẫn,ảo não,oán hận,ghen tị…….Đủ loại cảm xúc cùng nhau nảy lên trong lòng,nàng bất cứ giá nào bổ nhào vào trong lòng Cảnh Trình Ngự,hôn lên đôi môi hắn.
Đột nhiên,bức rèm che vang lên một tiếng rầm,ngay sau đó một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới trong tai hai người – –
“Các ngươi đang làm cái gì?”