Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 72

Chương 72: Hung thủ -cửu
Lá cây xoay một vòng, từ trên cao bay xuống, rơi trên mặt đất mặc cho người dẫm đạp, hoàn toàn không còn phong thái cao cao tại thượng ban đầu.

Như cảnh trên trời và dưới đất, không có chỗ nào giống như đã từng quen biết.

Đinh — —

Muỗng chạm vào tách, phát ra âm thanh thanh thúy êm tai. Nam nhân khuấy đều chất lỏng bên trong tách, một bên khẽ cười, nói:”Tôi chưa từng nghĩ, cậu vậy mà lại chủ động tìm tôi.”

“Tôi cũng không nghĩ tới, anh lại dám đến đây gặp tôi.”

Nghe câu này của anh, giống như cảm thấy buồn cười, Hách Dã hỏi lại:”Vì sao không dám? Ân, phải nói thế nào nhỉ, bây giờ rơi vào khốn cảnh là các cậu, mà không phải là tôi.”

Ngồi đối diện hắn, thần kinh Lâm Thâm buộc chặt một khắc cũng không buông, nghe thấy câu này của Hách Dã, tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, biểu hiện tâm tình giờ phút này của chủ nhân.

“Anh rất có lòng tin.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đối diện, vài năm không gặp, hắn vẫn giống như trong trí nhớ, mang theo nụ cười người khác nhìn không thấu, mà lúc này tươi cười không nắm được này càng làm cho người ta thêm phiền não:”Anh cho rằng mình đã thoải mái sao, Hách Dã?”

Đối với câu hỏi này của anh, Hách Dã chỉ cười cười, hỏi ngược lại:”Ít nhất là bây giờ phiền phức không ở chỗ tôi, vậy còn cậu, em trai yêu dấu của tôi đang trong hiểm cảnh, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ vào tù, lúc này cậu lại hẹn gặp tôi, thích hợp sao?”

Không để ý đến ngữ khí cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn, Lâm Thâm nói:”Em ấy rơi vào phiền phức, không phải đều là cái bẫy anh sắp đặt sao?”

“Ân, thoạt nhìn là vậy.” Hách Dã không để bụng cười:”Chẳng qua có thể rơi vào cái bẫy của tôi, có liên quan đến tính cách của cậu ta đi, tôi chỉ là giúp đỡ một chút.”

Hay cho từ giúp đỡ, trực tiếp đem người đẩy mạnh vào vực sâu đi. Lâm Thâm không có tâm tư cùng hắn nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề:”Mục đích của anh là gì, anh không cần nhắm vào em ấy, đến tột cùng là điều kiện gì mới có thể buông tha em ấy?”

“A, cậu đang hướng tôi cầu xin sao?”

Thấy Lâm Thâm không trả lời, Hách Dã cười khẽ, nói:”Chuyện cho tới bây giờ cũng không cần thiết phải giấu nữa. Ngay từ đầu tôi vốn không tính nhắm vào anh em đáng thương của mình, cậu cũng biết đi, lúc ban đầu tôi chỉ hứng thú đối với tử vong, mà đấu đá trong gia tộc gì đó….” Hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng, không có nói rõ.

“Nhưng mà về sau, một việc làm tôi thay đổi suy nghĩ.”

“Là gì?”

“Chính là cậu.” Hách Dã nhìn thẳng vào Lâm Thâm:”Là người đầu tiên, không, là đồng bạn đầu tiên cùng tôi tìm hiểu ý nghĩa của tử vong, sau đó cậu lại sống rất tốt, thậm chí đi lên con đường hoàn toàn trái ngược với tôi. Điều này không khỏi làm tôi hoang mang, đến tột cùng là tôi làm sai ở chỗ nào, thiếu thứ gì? Lúc này, Hách Phúng xông vào trong mắt tôi.”

“Ở trong mắt thế nhân, cậu ta cơm no áo ấm, không có thứ gì không có, nhưng ở trong mắt tôi, cậu ta lại giống tôi năm đó, chẳng qua là một con rối. Nhìn em mình sống những ngày như vậy, tôi không khỏi cảm thấy cậu ta thật là đáng thương, cho nên muốn đưa cậu ta một phần lễ vật.” Hách Dã nhớ lại cái gì đó, mỉm cười:”Thuận tiện thử nghiệm một chút, cậu ta có giống như cậu thoát khỏi mê hoặc của tôi hay không.”

“Vậy em ấy đi đến rừng Lục Hồ…”

“Một chút ám chỉ, cộng thêm một ít bố trí, cho hai người gặp nhau thật ra rất dễ dàng.”

Ngón tay Lâm Thâm hơi động, anh không nghĩ tới ngay cả cùng Hách Phúng gặp nhau đều nằm trong mưu tính của nam nhân này.

“Chuyện sau đó thì các cậu đã biết, tôi không ngừng đem một đám vật thí nghiệm đến trước mặt các cậu, thử xem có thể lay động hay thay đổi thứ gì không. Kết quả, có hơi chút thất vọng.” Hách Dã nói đến đây, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lâm Thâm một cái:”Qua những món quà đó nhưng cậu ta vẫn không bị những tự sát giả đó ảnh hưởng. Chẳng lẽ em trai đáng thương của tôi cả đời này cũng không hiểu được sinh tử đích thật, vĩnh viễn sống trong hiện thực hư vọng sao?”

“Làm một anh trai, tôi thật sự không đành lòng để cậu ta rơi vào tuyệt cảnh như vậy.” Nụ cười của Hách Dã khuyếch đại:”Cho nên, tôi chỉ có thể xuất ra một chiêu cuối cùng, nếu sống chết của người khác không dao động được cậu ta, vậy người vô tội chết vì mình, có thể ảnh hưởng đến cậu ta hay không? Hiện tại xem ra, dường như hiệu quả rõ ràng.”

“Những người đó không có liên quan đến em ấy!” Nghe đến đó, Lâm Thâm không thể kiềm chế được:”Nếu không phải cái bẫy của anh và lời dụ dỗ, các nàng sẽ không đi vào con đường chết!”

“Phải không, vậy ý của cậu là em trai thân mến của tôi cùng chuyện hai cô gái đáng thương tử vong một chút quan hệ cũng không có? Cậu ta lạnh lùng, cậu ta không đếm xỉa, không có tạo thành đả kích với các nàng sao? Phải biết rằng lúc ấy tôi thiết kế cái bẫy cũng không có tuyệt đường, chỉ cần cậu ta nguyện ý dừng lại, lắng nghe tiếng lòng của những cô gái đó, nguyện ý chân chính lý giải các nàng thì sẽ không tạo thành kết quả như bây giờ.”

“….”

“Cho nên a.” Hách Dã vui sướиɠ mỉm cười, hai mắt cong thành một đường:”Sự thật chứng minh con người luôn ích kỷ, cậu ta cùng các người đều là hung thủ.”

“Hung thủ….” Lâm Thâm cúi đầu, nhìn mặt bàn một lúc lâu, dường như đang thấp giọng nỉ non cái gì đó.

“Cái gì?” Hách Dã kề sát vào nghe.

“Nếu nói tới hung thủ, anh chẳng lẽ không phải hung thủ sao!” Lâm Thâm ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Hách Dã:”Vương Hi tử vong, Lý Đông chui đầu vào lưới, Đồ Cao Cao còn có rất nhiều người khác, nếu không phải do anh ở phía sau giật dây, nếu không phải anh đối với bọn họ mê hoặc, lợi dụng lúc người khác khó khăn, bọn họ làm sao sẽ đi theo hướng diệt vong? Anh mới là người khởi xướng.”

“Không, tôi chỉ đem linh hồn dẫn chỉ dẫn đến chính đạo, làm cho bọn họ hiểu được tử vong mới là giải thoát tốt nhất.”

“Phải không, vậy sao anh không đi tự sát đi?”

“Tôi đã từng thử qua.” Hách Dã nhìn về phía Lâm Thâm, mỉm cười:”Nhưng tử thần từ chối nhận tôi, một khắc kia tôi mới hiểu được sứ mệnh của mình. Thượng thiên yêu cần tôi dẫn dắt mọi người thoát khỏi cuộc sống phức tạp, làm một người dẫn đường, tôi không thể chỉ lo cho sung sướиɠ khi hưởng thụ tử vong của bản thân, mà phải để cho nhiều người đều biết đến nó.”

Hắn nói đến đây, khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị, thoạt nhìn thậm chí có vài phần thần thánh.

“Nếu như nói Jesus là hành giả của Thượng đế tại thế gian thì tôi chính là sứ giả của tử thần, chúng tôi đều giống nhau, làm cho nhân loại hạnh phúc.”

Lâm Thâm âm thầm kinh hãi, anh nhìn Hách Dã thản nhiên nói ra câu này, cảm thấy bản thân căn bản không phải đang cùng một người bình thường nói chuyện. Người này trước mắt anh, nói là một người bình thường, không bằng nói là một người điên, một tên điên tinh thần hoàn toàn vặn vẹo.

Lâm Thâm không định cùng người này giải thích lại, cùng một người điên nói chuyện không hiểu được.

“Nhưng anh làm nhiều như vậy, liền cho là mình không để lại dấu vết?”

“Cậu muốn tố cáo tôi?” Hách Dã hơi kinh ngạc, mở to mắt:”Ha ha ha, lấy tội danh gì?”

Đúng vậy, hắn quả thật có thể thản nhiên như vậy, bởi vì là Vương Hi hay chuyện của những người khác. Hách Dã đều thoát khỏi sạch sẽ, không để lại chứng cứ, cho dù khiến cho người ta nghi ngờ nhưng dưới tình huống không có chứng cứ xác thực thì không ai có thể nói là do hắn làm ra. Nếu muốn tố cáo hắn, trừ phi…

“Anh có đúng hay không đã quên mất một người?” Lâm Thâm nói:”Có thể đủ để tố cáo anh, có thể chứng minh ý đồ gây rối của anh, người có thể đem âm mưu của anh vạch trần, thế nhưng vẫn tồn tại.”

Khóe môi Hách Dã không còn giương lên nữa, hắn nhìn Lâm Thâm một lúc lâu, giống như đang quan sát một vật khó có thể tin được.

“….Ý cậu là gì?”

“Tuy rằng anh cẩn thận kĩ càng, nhưng mà vẫn để lại đầy đủ chứng cứ, cho dù những chứng cứ đó không đủ để chứng minh ý đồ của anh. Lúc này, chỉ cần có một người ý thức thanh tỉnh, có đầy đủ sức thuyết phục để chứng minh, năm đó là do anh bức bách hắn tự sát, anh nghĩ rằng cho tới bây giờ anh còn có thể chạy khỏi trừng phạt sao?”

Lần đầu tiên, Lâm Thâm lộ ra nụ cười.

“Thật khéo, người kia bây giờ đang ngồi trước mặt anh.”

Lần đầu tiên Hách Dã và Lâm Thâm gặp mặt, dụ dỗ Lâm Thâm tự sát, bởi vì không có kế hoạch trước nên để lại rất nhiều sơ hở. Tỷ như ghi chép lúc đó hắn ở lại trên trấn, một ít hành động của hắn, quan trọng nhất là lời khai của Lâm Thâm, chỉ cần có những thứ này cũng đủ để chứng minh tội danh ‘Người giật dây tự sát’ của Hách Dã, ở một ý nghĩa nào đó, cho dù tội danh của hắn không thành lập nhưng Hách Dã cũng sẽ được ‘Đặc biệt chú ý’.

Chẳng qua là như vậy, Lâm Thâm đóng bụi đã lâu sẽ phải xuất hiện trước mặt nhiều người. Người thủ lâm thế nhưng đã từng có ý định tự sát, bản thân trước mặt quan tòa sẽ giống như tội phạm gϊếŧ người, việc này không thể nghi ngờ sẽ trở thành một vết nhơ, anh sẽ phải gặp nhiều áp lực và chỉ trích.

“Cậu tình nguyện vạch ra vết thương của mình cũng phải bảo vệ Hách Phúng?!” Hách Dã hơi ngạc nhiên:”Thà đem quá khứ bản thân không dám nhìn thẳng mà phơi bày trước mặt mọi người, cũng muốn bảo vệ cậu ta? Tôi thật sự đã xem thường cậu…..Không, xem thường mị lực của em trai thân mến của tôi.”

“Đầu tiên là hai nữ nhân vì cậu ta mà chết, bây giờ cậu lại nguyện ý hy sinh vì cậu ta, cậu ta luôn có thể dễ dàng chiếm được yêu thương của người khác….”

“Không.” Lâm Thâm nói thẳng:”Tôi một chút cũng không cho rằng hai nữ nhân kia yêu em ấy, các nàng chỉ là ích kỳ muốn độc chiếm em ấy.”

“Cậu không muốn độc chiếm em trai thân mến của tôi sao?”

“Đương nhiên muốn.” Lâm Thâm không chút phủ nhận ý nghĩ của mình:”Nhưng mà tôi muốn Hách Phúng tự do, cam tâm tình nguyện thuộc về tôi, mà không phải dùng phương pháp khác đi khống chế em ấy.”

“Ha hả, cậu vẫn giống như trước đây, luôn tự ý làm theo ý mình.”

Hách Dã giống như tỉnh táo lại một chút:”Nhưng mà làm như vậy đáng giá sao? Vì hoa hoa công tử kia?”

“Có đáng giá hay không là do tôi.”

Nhìn bộ dáng Lâm Thâm nghĩa vô phản cố, quang mang trong đôi mắt Hách Dã nhoáng lên, một lúc sau, hắn nhẹ giọng nói:”Vậy à, xem ra cậu nguyện ý hy sinh vì cậu ta. Nhưng còn cậu ra thì sao, em trai ích kỷ kia của tôi, cậu ta nguyện ý vì ngươi làm những gì.”

“Cậu ta căn bản không yêu cậu, cũng không yêu bất cứ kẻ nào.”

“Vì một người như vậy hy sinh mình, cậu thật sự sẽ không hối hận?”

Lâm Thâm không trả lời, Hách Dã thấy thế liền mỉm cười, bỏ xuống câu cuối cùng.

“Không bằng tôi và cậu đánh cược một phen, một ván bài cuối cùng.”

Hắn nói:“Vậy thử xem em trai thân mến của tôi, có nguyện ý vì cậu làm một bước kia không.”