Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 46

Chương 46: Ve mùa hạ- nhị
Ve sầu nhỏ có vỏ ngoài cứng rắn, đôi cánh trong suốt, đỉnh đầu có hai cọng râu giống như tò mò thế giới này, lắc lư lắc lư thăm dò xung quanh. Nó từ thế giới bóng tối giãy giụa bò lên, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên là ánh mặt trời rạng rỡ.

Ấu thiền ở thời điểm ngày đêm giao nhau chui từ dưới đất lên, nghênh đón chúng nó chính là bầu trời đầy tinh quang.

— — Hạ chi đêm.

***

Sau khi vào mùa hè, sắc trời liền tối chậm.

Đã gần đến bảy giờ tối nhưng bầu trời vẫn còn sáng sủa, ánh tà dương ở phương tây tản ra nhiệt lượng thừa cuối cùng.

Trời nắng mấy ngày liền khiến trong rừng trở nên có chút oi bức, Hách Phúng ngồi ở trong sân cầm quạt hương bồ quạt khí thế, rất không có hình tượng kéo cổ áo ra, quạt vào bên trong.

Cậu có thể chất sợ nóng, mỗi khi đến mùa hè căn bản là ở trong phòng bật điều hòa làm tổ trong đó. Nhưng mà hiện tại đừng hy vọng nhà gỗ nơi rừng núi hoang vắng có loại đồ vật tên điều hòa này.

“Vì sao trên núi lại nóng như vậy?”

Ngay lúc cậu đang không ngừng oán hận, Lâm Thâm từ phía sau cầm theo một ly nước lạnh đi ra:”Tôi ngược lại cảm thấy kỳ quái, vì sao cậu nghĩ trên núi phải mát mẻ?”

“Chẵng lẽ không phải vậy sao? Từ bé đến lớn mọi người đều nói mùa hè nên lên núi nghỉ dưỡng.”

“Mọi người? Mọi người là ai?” Lâm Thâm nhìn cậu một cái.

“Cái này…Trên sách, trong TV? Tóm lại người xung quanh đều nói vậy, sẽ không đến mức sai đi.” Hách Phúng gãi đầu.

“Thật đáng tiếc, nhà của chúng ta trên núi này không phải loại khi đến mùa hè khí trời liền mát mẻ.” Lâm Thâm nói:”Chỗ này vốn gần nhiệt đới, hơn nữa lại là rừng rậm nguyên thủy kín gió, mỗi khi mùa hè đến thì so với nơi khác lại càng oi bức hơn. Nếu gặp phải mưa dầm liên tục, hơi nước không thoát ra được có thể làm nhiệt độ thấp xuống. Những người ở đây bị phong thấp đều nói gặp loại thời tiết này sẽ không thể xuống giường.”

Nhìn Hách Phúng từ từ trợn to mắt, Lâm Thâm lại bổ sung một câu.

“Cùng tưởng tượng núi rừng mát mẻ của cậu đúng là chênh lệch nhiều như vậy, thật xin lỗi a.” Chỉ có điều trong câu nói không nghe ra một chút thành ý nào, ngược lại có thêm một phần vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Hách Phúng qua một lúc lâu mới tiếp thu được hiện thực, cảm thụ oi bức xung quanh, cậu khóc không ra nước mắt. Vừa ngẩng đầu lên, càng thêm buồn bực khi thấy Lâm Thâm đang ngắm nghía điện thoại mới, răng rắc răng rắc ấn đến liên tục vang dội.

“Tôi đến tột cùng đem mình bán được cái gì ở chỗ rừng sâu núi thẳm này a….”

“Nhặt thi thể trong rừng sâu núi thẳm.” Lâm Thâm một bên nghịch điện thoại, một bên bổ sung.

Hách Phúng nhìn qua cảnh tượng này đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không nói được chỗ nào kỳ a! Giây tiếp theo, cậu hình như nghĩ tới điều gì, vỗ mạnh lên đùi nhảy dựng lên.

“Lâm Thâm! Anh được lắm!”

“Ân?” Lâm Thâm không hiểu ngẩng đầu lên.

“Anh biết dùng điện thoại đúng không! Tôi nhớ ra rồi, thời điểm lần đầu tiên gặp nhau anh đang gọi điện thoại, vài lần sau đó anh cũng dùng điện thoại gọi mấy người ở dưới núi lên đây. Tại sao lại đem thẻ sim bẻ gãy, anh cố ý phải không?!”

Lâm Thâm chớp mắt, vô tội nói:”Là ngoài ý muốn.”

“Quỷ mới tin! Anh lừa gạt tình cảm của tôi, anh nói phải bồi thường cho tôi thế nào đây!”

Nhìn bộ dáng Hách Phúng gào to, Lâm Thâm thở dài, đứng dậy trở về phòng, một lát sau cầm theo một vật đi ra ném cho Hách Phúng.

“Anh vứt cái gì đó?”

Hách Phúng thuận lợi tiếp nhận, cảm thấy trong tay trầm xuống, cúi đầu nhìn.

Thứ đồ chơi đang nằm trong tay cậu là một vật hình vuông, kiểu dáng so với điện thoại di động mới mua hôm qua còn muốn cũ hơn.

Kiểu dáng đơn giản thuộc về thời xưa, cái độ dày kinh điển này, thật làm cho người ta khó thể quên được loại có ăng ten thô ngắn thời đó.

“Đây là gia gia nhiều năm trước để lại, tôi vẫn dùng đến bây giờ.”

Lâm Thâm nói:”Tôi cảm thấy nó cùng điện thoại ngày nay các cậu sử dụng hoàn toàn là hai cái khác nhau.”

Hách Phúng ngây người:”Cái này còn có thể dùng?”

“Chắc là có thể đi.” Lâm Thâm nói:”Ít nhất trước kia tôi luôn dùng nó.”

Cho nên đối với kiểu dáng điện thoại mới được cải tiến càng ngày càng nhỏ hơn, Lâm Thâm là hoàn toàn không biết.

Hách Phúng càng vô lực:”Tôi luôn cảm thấy cùng một chỗ với anh, thời gian có phải hay không đã đảo ngược? Đồ vật cũ kĩ nào cũng chạy đến…”

Vừa mới nhất kinh nhất sạ, làm cho cậu tăng không ít nhiệt lượng.

(nhất kinh nhất sạ/一惊一乍: tinh thần quá căng thẳng hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ)

“Thật là lãng phí thời gian của tôi. A a a a nóng chết, nóng chết.” Giống như con chó lớn sợ nóng, Hách Phúng ngồi xổm trên mặt đất không ngừng kêu la. Còn thiếu le lưỡi ra giải nhiệt.

Lâm Thâm thật ra rất muốn nhắc nhở cậu, loại thời điểm này càng bực bội thì sẽ càng nóng, nhưng mà nghĩ lại liền cảm thấy Hách Phúng nhất định sẽ không nghe lọt.

Lâm Thâm đặt ly nước xuống, anh nói:”Cậu đi một chuyến xuống sườn núi, chính là con đường lên núi kia, đi theo dòng suối nhỏ bên trái đến cánh rừng.”

“Cái gì!” Hách Phúng quay đầu lại trừng mắt:”Tôi đã nóng muốn chảy thành nước rồi, anh còn muốn tôi giúp anh đi làm việc?”

Lâm Thâm không chút hoang mang nói:”Gần phiến rừng kia có một vườn dưa hấu.”

Ừng ực, hình như là âm thanh người nào đó nuốt nước miếng.

“Thời gian này dưa hấu hẳn đã chín. Nếu vận khí tốt còn có thể từ miệng dã thú hay sơn điểu nhặt được một ít dưa hấu còn dư lại…”

Còn chưa nói xong anh chỉ thấy bóng dáng Hách Phúng nhanh như chớp chạy ra ngoài. Hiển nhiên thời điểm nghe thấy hai từ dưa hấu này cậu đã rục rịch.

“Thật không có kiên nhẫn.”

Lâm Thâm giống như ông già, anh cầm ly nước lên uống, một lát sau chậm rãi đứng dậy trở về phòng.

Mà lúc này Hách Phúng đang hướng đến vườn dưa hấu, một bên chạy như bay một bên lẩm bẩm.

“Lâm Thâm này, biết trên núi có dưa hấu vì sao không sớm nói cho mình! Cố ý đến bây giờ mới khai ra, ngao ngao ngao ngao, nếu bị dã thú sơn điểu ăn hết thì mình phải làm sao a!! Đám súc sinh các ngươi mau buông dưa hấu ra!!”

Cậu lấy tốc độ cực nhanh phi xuống núi, hoàn toàn không để ý tới trong lúc sơ ý có thể lăn xuống. Bây giờ đại não cậu đã đóng lại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Dưa hấu, dưa hấu, ăn dưa hấu!

Dưa hấu dáng dấp ra sao, lá của dưa hấu hình dáng thế nào, nói thật, đối với Hách Phúng từ nhỏ đã sống trong thành phố, chỉ gặp qua dưa hấu đã hái xuống, hoàn toàn là khái niệm của hai thế giới khác nhau. Cho dù chưa từng nhìn thấy lá dưa hấu, chưa từng nhìn thấy thân dưa hấu, nhưng cũng không thể làm giảm bớt nhiệt tình đi tìm dưa hấu của cậu!

Tròn vo, xanh mượt, mập mập thơm ngon a!

Hách Phúng cảm giác mình trực tiếp chạy vào bên trong tìm, có khả năng sẽ tìm thấy một quả dưa!

Vọt vào trong rừng, cậu ngay cả đầu cũng chưa kịp ngẩng, chỉ lo tìm kiếm vật thể tròn trĩnh mang tên dưa hấu trên mặt đất.

“Dưa hấu dưa hấu dưa….Có!”

Phía trước có một vật hình cầu được giấu trong lá cây, thứ kia khẳng định là nó rồi. Cậu vui vẻ chạy tới, ôm lấy dưa hấu lớn muốn nâng lên.

“Ai u!”

Ân? Tại sao lại không động đậy?

“Ai ai, đừng nâng lên, đau chết tôi.”

Tiếng kêu đau hình như phát ra từ vật thể hình cầu trong tay, Hách Phúng ôm dưa hấu, mà dưa hấu oán giận khí lực cậu quá lớn?

“Dưa, dưa hấu nói chuyện?”

Hách Phúng cứng họng, lưỡi không duỗi thẳng được.

“Dưa hấu cái gì? Cậu nhìn kĩ một chút.”

Hình cầu trong tay lại phát ra tiếng, trong rừng ánh sáng lờ mờ, trước đó không có nhìn kĩ, Hách Phúng bây giờ mới cúi đầu tỉ mỉ ngắm nghía một phen.

Vừa mới cúi đầu liền vừa vặn đối diện với một cặp mắt trắng dã.

Trong tay cậu là một đầu người, đối với Hách Phúng lộ ra nụ cười bi thảm, buồn bã nói:”Thấy rõ chưa? Tôi không phải dưa hấu.”

Đầu người nọ nhếch miệng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, một đôi con ngươi đen kịt, phản chiếu tia sáng mỏng manh trong rừng.

“Tôi, tôi — — a a a a a a a a a a a a a a a, gặp quỷ!”

Sau khi kêu lên thảm thiết, Hách Phúng mắt trợn trắng lên đảo về phía sau, nằm thẳng trên mặt đất, không nhúc nhích.

Đầu người ban đầu được cậu cầm trong tay sợ hãi, vội vàng đứng lên. Đợi cho hắn từ lá cây đi ra, lúc này mới phát hiện chỗ này là chỗ nào? Rõ ràng là một cậu trai trẻ tuổi, chẵng qua là ở trong vườn dưa hấu nằm ngủ, nửa người bị lá cây che khuất chỉ để lại một cái đầu bên ngoài, vừa lúc gặp Hách Phúng đầu óc thiếu hụt cho là dưa hấu mà hái lên.

Cậu thanh niên ngồi xổm bên cạnh Hách Phúng, cầm một phiến lá lớn ra sức giúp cậu quạt quạt.

“Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, ai kêu cho rằng đầu tôi là dưa hấu, đau chết tôi. Nè, không có việc gì chứ, tiểu huynh đệ?”

Sắc trời không biết khi nào đã tối sầm, mặt trăng nhô lên bầu trời đêm từ phía đông.

Mấy trái dưa hấu nho nhỏ trên đất nhìn hết một màn nhầm lẫn này, trốn vào trong đám lá cười ha hả. Mà Hách Phúng nằm trên mặt đất, vừa mới lấy lại tinh thần sau một trận kinh hách.

Hái dứa hấu hái một hồi ra luôn nguyên cái đầu người nói chuyện, trận kinh hách này thiếu chút nữa làm cho cậu hồn phi phách tán.

Lúc này Lâm Thâm đang múc nước giếng, trái kéo phải kéo, chờ đến nỗi không còn kiên nhẫn nữa, Hách Phúng rốt cục mới theo ánh trăng trở về.

“Cậu tại sao….” Vốn đang định chất vấn thì lời đến miệng đành nuốt xuống, Lâm Thâm nhìn nam nhân đi theo Hách Phúng tiến vào sân liền nhíu mày:”Cậu ta là ai?”

Hách Phúng tay không vào sân, mà phía sau cậu, nam nhân trẻ tuổi hai tay đều ôm dưa hấu vừa đi vừa thở hổn hển.

“Tên này à?” Hách Phúng quay đầu lại nhìn nói:”Lúc tôi đi tìm dưa hấu thì nhặt được.”

“Tùy tiện đem người lạ vào nhà?” Lâm Thâm hình như có chút không vui.

“Người lạ cái gì?”

Hách Phúng chỉ trên mặt đất, người phía sau liền ngoan ngoãn đem dưa hấu cẩn thận đặt xuống, thấy thế, cậu hài lòng nói:”Ốc cô nương biết không? Tên này là do tôi nhặt được trong lúc tìm dưa hấu, dưa hấu cô nương…Anh cứ coi như có thêm một nhân viên làm công ngắn hạn là được, có việc gì nặng nhọc thì cứ việc sai khiến! Bảo đảm chất lượng, tuyệt đối không ý kiến!’

Lâm Thâm không thèm nghe Hách Phúng nói hươu nói vượn, quay đầu nhìn chằm chằm thanh niên xa lạ.

Giống như cũng nhận biết được trong hai người ai mới là nhất gia chi chủ, Lâm Thâm chắc rằng không thể lừa gạt được, cậu thanh niên mỉm cười:”Xin chào, thật xin lỗi. Bởi vì hành vi trước đó của tôi làm Hách tiên sinh hoảng sợ, cho nên tôi đặc biệt đến đây xin lỗi. Nếu cần hỗ trợ liền trực tiếp gọi tôi là được.”

“Tôi đã nói rồi mà, tùy ý sai khiến a! Là một người làm công ngắn hạn thật nghe lời, cũng không cần chúng ta trả tiền.”

Lâm Thâm thở dài, anh thật sự không biết nên mắng Hách Phúng quá dễ dàng tin tưởng người khác hay là nên nói người thanh niên xa lạ này cũng thật mất cảnh giác. Tùy tiện đi theo người lạ hoặc là dễ dàng để một người không quen biết đi vào nhà mình, đây là việc một người bình thường sẽ làm sao?

Bất luận là Hách Phúng hay cậu thanh niên trước mặt, hình như cả hai đều có chút thiếu não.

“Hách Phúng, tôi phải nhắc cậu một chuyện.” Lâm Thâm nói:”Ở thời gian này, tại nơi này, người trộm chạy lên núi, cậu cho rằng cậu ta định làm gì?”

“Ân, ách, a!?” Hách Phúng nửa ngày mới kịp phản ứng, lập tức tay run rẩy chỉ cậu thanh niên kia.

“Tôi biết rồi! Thì ra là thế, tại sao lại không sớm nghĩ ra? Cậu ta nhất định là — — “

Lâm Thâm nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không đến mức quá ngốc.

“— — Nhất định là tới trộm dưa hấu! Cho nên mới lén chạy lên núi! ” Hách Phúng một hơi nói xong, trừng cậu thanh niên:”Tốt lắm, còn không khai ra! Là từ khi nào bắt đầu lập kế hoạch, đã trộm bao nhiêu quả dưa hấu rồi! Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”

“….”

“….”

Cậu thanh niên cùng Lâm Thâm liếc mắt nhìn nhau, giờ phút này, hai người không quen nhau vậy mà kỳ quái lại cảm nhận một loại đồng cảm — — đối với cái tên trong đầu chỉ nhét toàn dưa hấu này đều cảm thấy tràn đầy vô lực cùng thất bại.

“Làm sao vậy? Hách Phúng nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm lạ lạ: “Tôi nói sai sao? Chẵng lẽ cậu ta không đến trộm dưa hấu?A! Lâm Thâm, anh từ chỗ nào lấy nước giếng thế!”

Ánh mắt đột nhiên nhìn đến thùng nước giếng lạnh buốt trên mặt đất, Hách Phúng mừng rỡ:”Là để tôi ướp dưa hấu hả? Đúng không, đúng không! Anh thật chu đáo mà!”

Hách Phúng vui vẻ vỗ lưng Lâm Thâm, ba ba ba, khí lực lớn đến mức khiến Lâm Thâm vốn đang buồn bực sắp nội thương hộc máu.

Lâm Thâm bị cậu vỗ đến lảo đảo, nhìn Hách Phúng lúc này đầu óc chỉ toàn dưa hấu, những thứ khác cái gì cũng không lọt vào, im lặng không còn lời nào để nói. Hách Phúng hai mắt tỏa sáng, bộ dáng hận không thể đại khoái đóa di ngay.

( đại khoái đóa di/大快朵颐: ý chỉ hành động ăn uống như vũ bão)

“Ha ha ha, ha ha …”

Một tràng tiếng cười vui vẻ vang lên, đem ánh mắt hai người hấp dẫn.

Hách Phúng cùng Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy cậu thanh niên kia ôm bụng mình, khom lưng cười kịch liệt.

“Thật xin lỗi, thật sự là không nhịn được. Ha ha — — khụ, khụ khụ khụ!”

Cười đến nỗi đau bụng, thật vất vả mới ngừng lại được, hắn lau nước mắt ở khóe mắt.

“Đã lâu chưa nhìn thấy người nào thú vị như hai vị, nhất thời thất lễ, thật sự xin lỗi.”

Cậu thanh niên đứng thẳng dậy, khóe miệng còn lưu lại ý cười. Đôi mắt hắn cong thành hình trăng khuyết, nhìn hai người kiểm lâm trước mặt.

“Đã quấy rầy, còn chưa kịp giới thiệu.”

Cậu thanh niên vươn tay, nho nhã lễ phép:”Tôi tên Hạ Thế Ly, là một người yêu thích côn trùng, hiện tại đang trên đường đi du lịch, làm một ít nghiên cứu.”

Trong gió đêm, thanh âm của Hạ Thế Ly truyền đi xa.

“Nhân tiện bổ sung, côn trùng tôi thích nhất là ve sầu.”

Như làm nổi bật những lời này của hắn, tức thì xung quanh khu rừng đều vang lên tiếng ve kêu to, một tiếng còn hơn một tiếng, giống như âm thanh của sáo.

Người đàn ông lẳng lặng mỉm cười, hòa cùng tiếng ve kêu thấp.

Biết, biết.

Ngươi có biết?

Ve sầu chỉ có thể nở rộ vào một mùa hạ duy nhất, rồi sinh mệnh nho nhỏ sẽ theo gió biến mất.

===============================

Tiểu Phúng càng ngày càng moe chết người mà

cái đoạn Hạ Thế Ly cùng anh Lâm bó tay cũng thật me mừ