“Không phải như em nghĩ đâu.” Anh định giữ tay tôi, nhưng tôi đã tránh qua một bên, né cánh tay anh.
“Tay đã chạm vào người khác thì đừng nắm tay em, miệng đã hôn người khác thì đừng nói chuyện với em, ánh mắt đã từng nhìn bóng dáng người khác thì cũng đừng nhìn em.” Tôi nói nhàn nhạt, “Điều đáng tiếc là em có thể không để ý mọi chuyện nhưng riêng chuyện này, em ngại dơ bẩn.”
Tay anh chựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Anh và cô ấy hoàn toàn không có gì…”
Tôi cười nhạt: “Hai người bên nhau nửa năm mà chỉ đơn thuần nắm tay nói chuyện tình cảm, loại chuyện cổ tích như vậy anh nghĩ em tin sao?” Nói ra câu này, ruột gan tôi như muốn đảo lộn. Lúc này tôi mới nhớ đến cảnh lúc Tần Mạch vừa về nước, vẻ mặt giật mình lúc vô tình gặp tôi của Dịch Tình khi đến sân bay đón anh và biểu hiện lãnh đạm khi gật nhẹ đầu chào tôi của Tần Mạch… chắc là e ngại sự có mặt của Dịch Tình.
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Đây là sự thật, em phải tin anh.”
“Tần tiên sinh.” Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, “Tình cảm là thứ mà em không đùa giỡn được, em không thể tiếp tục được nữa.”
Tôi xoay người định bỏ đi, quả nhiên anh cố sống cố chết giữ chặt tôi lại: “Anh chưa bao giờ đùa giỡn với em.” Anh nói rất nghiêm túc, ngón tay bấu chặt tôi, giống như chỉ cần lơi tay một chút tôi sẽ như làn khói nhẹ bay đi mất.
“Vậy là anh đùa giỡn với vị tổng giám xinh đẹp kia sao?’ tôi cười nhạo, “Tần tiên sinh, em nhớ lúc trước anh còn dẫn lời của bác Mao nói rằng yêu mà không đặt mục tiêu hôn nhân lên đầu thì rặt một phường lưu manh, mà anh là một quý ông, sẽ không làm trò lưu manh… ” Lúc trước nghe những lời này của anh, tuy ngoài mặt ra vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng thấy vô cùng ngọt ngào, còn giờ đây nghe thật chói tai, từng chữ như cứa vào tim. Tôi cười hỏi, “Tần tiên sinh, phải chăng anh đang giở trò lưu manh với vị tổng giám xinh đẹp?”
Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Anh và cô ấy đã chia tay rồi.”
Đã chia tay, đã từng ở bên nhau, đã từng ở bên kẻ lấy hôn nhân làm mục tiêu hàng đầu…
Tần Mạch vẫn kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức ngay cả một câu nói dối cũng không chịu nói với tôi. Sự thật đã rõ ràng ngay trước mắt, thì ra lúc ở cùng Dịch Tình anh thực sự đã từng muốn kết hôn với cô ta.
Giờ đây, lời nói đó lại không khiến tôi muốn nghe bằng câu này: Đúng vậy, là do anh thấy cô đơn lạnh lẽo, anh ở bên cô ta chỉ là muốn chơi đùa thôi.
Một kỳ vọng thật hão huyền.
Tôi thừa nhận, viêc anh thật lòng với người con gái khác chính là đòn chí mạng với tôi.
Họng tôi tắc nghẹn, hơi thở lạnh lẽo, tay chân cứng ngắc, bất giác cả người run rẩy. Tôi thấy mình giống như một tên hề khi làm hỏng vở diễn, cảm khái nói: “Em vốn định phạt anh ăn hết cái bánh kem này rồi sẽ tha thứ cho anh. Em thực sự mong muốn rằng em đã hiểu lầm hai người…”
Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình của anh.
Tần Mạch nhất quyết không buông, ngón tay bấu chặt tới trắng bệch, tay tôi đau nhói. Dù tôi gỡ thế nào, anh cũng có cách siết lại thật chặt. Tôi cũng dùng hết sức mình, cào tay anh đến trầy da, rớm máu.
Anh cố chấp tới mức cứ trơ ra. Mà điều xấu hổ là tôi lại là người không nỡ nhẫn tâm tiếp tục ‘hạ độc thủ’.
Tôi không cười nổi, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Hà Tịch…” Anh trầm giọng gọi tên tôi rồi im luôn, dường như không biết tìm lời nào để giải thích. Mà cũng đúng thôi, chuyện này còn có gì mà giải thích nữa.
Rồi tôi bất ngờ khi anh đột nhiên đập chai rượu vang trên bàn xuống đất vỡ choang, tôi trân trối nhìn anh, tay còn lại vội thủ thế, nghiêm giọng nói: “Tần Mạch! Bây giờ là anh có lỗi với em trước nên em mới bỏ anh, nếu có mưu sát vì tình thì phải là em gϊếŧ anh mới đúng.”
Tần Mạch không thèm để ý đến tôi, một tay vẫn nắm chặt tôi, tay kia mò mẫm đống thủy tinh vỡ hòa lẫn với rượu vang trên sàn. Tôi nhìn chăm chăm bàn tay bị tôi cào rớm máu lại có thêm không ít vết thương, đến khi nhìn thấy thứ mà anh nhặt lên từ trên sàn nhà thì tôi chết sững, quên cả động tay động chân.
Dưới ánh đèn la phông ấm áp, chiếc nhẫn kim cương ướt đẫm rượu vang trong tay anh sáng lấp lánh đến mê người.
Tôi đã trấn tĩnh lại, cười lạnh lùng: “Anh có ý gì?”
“Hôm nay… vốn định dùng cách thật lãng mạn để… cho em”
Tôi gạt mạnh tay anh, anh không hề đề phòng nên chiếc nhẫn bay vuột khỏi tay, không biết rơi vào xó xỉnh nào.
Tôi nhìn chằm chằm Tần Mạch, sắc mặt anh trắng bệch, vô cùng khó.
“Em nói rồi, em ngại dơ bẩn.” Tôi nói tiếp, “Cho dù là tay, môi, ánh mắt hay là trái tim đã từng lạc lối, em đều sợ bẩn.”
Anh nhìn tôi rất lâu, yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, tận lực đè nén cảm xúc, cuối cùng nhẫn nhịn nói: “Nếu căn cứ theo tiêu chuẩn của em thì chỗ này vô cùng sạch sẽ” Anh mạnh mẽ kéo tay tôi đặt lên ngực mình “Chỉ có điều, Hà Tịch, em chưa từng tin anh.”
Tôi nhìn xuống, cười nhạt: “Tần Mạch, đừng bày ra bộ dạng thâm tình như vậy, em sợ đó.” Lần này, tôi dễ dàng rút tay mình khỏi tay anh.
“Anh với Dịch Tình đã không còn quan hệ gì nữa, đều là quá khứ rồi.” anh cụp mắt, siết chặt nắm tay “Hà Tịch, anh không bẩn.”
Vẻ mặt cố hết sức bình tĩnh của anh không giấu được tia nhìn yếu ớt thoáng quá, tôi tưởng chừng muốn mềm lòng, nhưng cuối cùng giữ vững sự cứng rắn. Có lẽ tôi giống chiếc bánh tôi đã làm kia, bề ngoài thoạt nhìn thuần khiết vô hại, ăn vào không mùi không vị, nhưng sâu trong cùng là một ruột đầy tiêu cay.
“Tần tiên sinh.” Tôi nói, “Anh quên rồi sao, chúng ta cũng đã không còn quan hệ gì. Những gì anh nhớ đều là quá khứ.”
Anh vẫn trấn tĩnh nhưng sắc mặt đã trắng bệch, yếu ớt như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Tôi cầm túi xách, lẳng lặng ra cửa.
Khi mở cửa, tôi nghe giọng anh lẫn trong tiếng gió đêm lạnh lẽo bên ngoài: “Hà Tịch, nếu anh vẫn không trở về, em sẽ lấy người khác sao?”
Tôi không hiểu anh hỏi câu đó lúc này là ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Sẽ. Cho dù bây giờ anh đã trở lại.”
Anh không nói nữa, tôi dứt khoát đóng cửa bỏ đi.
Đêm đó, tôi lang thang trên đường quốc lộ dài thăm thẳm, từ ngoại ô vào trong thành phố, từ đêm khuya cho tới sáng tinh mơ, sương sớm trên đường đọng kín mi mắt, tôi về nhà trên đôi chân bị ngược đãi.
Công nhân vệ sinh đường sáng sớm đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.
Chỉ có tôi biết, tôi giống như một người điên, đầu tóc rối bời lang thang trên đường suốt một đêm, nhưng lại muốn xem người kia có đuổi theo hay không, thấy tôi thế này có áy náy, đau lòng hay không, có vừa thành khẩn nhận lỗi vừa tìm cách an ủi tôi không.
Tần Mạch không bao giờ biết được rằng, tôi rất dễ mềm lòng với anh.
Cho nên, con đường này chỉ có một mình tôi đơn độc đi hết.
Để cuối cùng dứt khoát hồi phục.
Về nhà, rửa mặt chải đầu qua loa, bỏ qua trang điểm, tôi vác nguyên bộ mặt mộc đầy hốc hác đến công ty.
Đồng nghiệp thấy tôi đều vô cùng lo lắng, túm tụm lại hỏi thăm vài câu, tiếp đó tôi đem bộ dạng mắc bệnh nan y đó đi gặp Tạ Bất Đình. Ông ta cũng mới đến, đang treo áo khoác lên móc, vừa quay đầu thấy tôi, cái bụng phệ của ông ta nhảy dựng lên, nhẹ giọng hỏi: “Cô không khỏe chỗ nào? Tuy công việc rất quan trọng nhưng cũng không thể coi thường sức khỏe được, thanh niên bây giờ…”
“Tạ tổng” Tôi nói, “Thần Venus báo rằng, nếu tôi không phép mấy ngày thì tháng sau sẽ bị mất tích vô cùng thần bí.”
Lần này Tạ Bất Đình không mắng tôi, chỉ nhìn tôi đánh giá một lượt rồi nói: “Ừ, hôm nay cô sắp xếp, bàn giao công việc đi. Tôi thấy mấy nhân viên thực tập của cô cũng không tệ lắm, cô cứ an tâm nghỉ dưỡng bệnh, giao công việc lại cho bọn họ xem như rèn luyện thêm.”
Tôi cảm ơn, quay người bước ra cửa, đột nhiên Tạ Bất Đình gọi tôi lại hỏi: “Tiểu Hà, cô… lại thất tình nữa hả?”
Tôi khựng lại: “Người tôi định kết hôn… Anh ta đã chết.”
Tạ Bất Đình hoảng hồn, lung búng ồ ờ hồi lâu không nói được tiếng nào,. Cuối cùng tôi đẩy cửa bước ra.
Bàn giao công việc xong xuôi, về nhà việc đầu tiên là tôi lôi cuốn sổ tiết kiệm ra, nhìn dãy số trên sổ tôi ngửa đầu cười ha ha. Cuối cùng tôi quyết định, kỳ nghỉ phép năm này tôi sẽ đi du lịch, đó là Tam Á – biển xanh nắng vàng!
Cứ như thế, tôi chẳng cần chuẩn bị gì, lao đi mua vé máy bay, bay thẳng đến Tam Á. Tôi nghĩ, đời người phụ nữ phải có vài lần điên cuồng, đặc biệt là khi thất bại trong tình yêu.
Tối hôm sau, thái hậu gọi điện, thông báo thứ bảy tuần sau có buổi xem mặt, kêu tôi sắp xếp thời gian đi gặp người ta. Lúc này tôi đang nằm thảnh thơi trong khách sạn gặm mớ trái cây mới mua ở siêu thị, vừa ăn vừa ậm ừ, mẹ già lại lầu bầu nhắc nhở tôi phải thể hiện cho thật tốt, còn không quên khen người này rất tốt, gì mà khó khăn lắm mới tìm được anh ta. Mãi mới ngắt được điện thoại thì lại đến Trình Thần gọi.
Tôi nghĩ, mấy người này cũng lạ thiệt, người nào cũng nhằm lúc tôi đi du lịch mà gọi. Tôi miễn cưỡng nghe máy, thì ra hôm nay Trình Thần đi khám bệnh mới biết mình đã có em bé.
Chị và Thẩm Hi Nhiên cưới nhau đã hai năm, mong một đứa con nhưng đợi hoài mà vẫn chưa thấy tin mừng. Tuy cả hai ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng nôn nóng vô cùng. Bây giờ chị đã có thai, xem như đã hoàn thành một tâm nguyện lớn.
Tôi chúc mừng chị rồi tán gẫu vài câu, đến lúc gần cúp máy, đột nhiên chị nói: “Tịch Tịch, hôm nay chị gặp Tần Mạch ở bệnh viện.”
Lòng tôi trùng xuống, nhưng ngoài miệng chỉ ừ nhẹ một tiếng.
“Hình như anh ta bị bệnh, có vẻ rất nặng.”
“Ừ, thì sao?”
“Hả… Không có gì, nói vậy thôi”
Tắt điện thoại, tôi nhìn đĩa măng cụt đang ăn dở, sự hào hứng đã bay đâu hết.
Mấy ngày tiếp theo, tôi lê la từ nơi có hai tảng đá dựa vào nhau có tên là Thiên Nhai Hải Giác đến vịnh Á Long nổi tiếng, nằm ườn phơi nắng ngắm nam thanh nữ tú qua lại, leo núi Năm Ngón, xem phong tục tập quán của người dân tộc thiểu số, cuối cùng khi đến Khu văn hóa Nam Sơn (*), đứng trước bức tượng Nam Hải Quan Âm cao 108m thì tôi đã thực sự muốn quay về rồi.
(*) Khu văn hóa Nam Sơn:
Chuyến đi này hoàn toàn là ngẫu hứng nên lúc về hành lý tương đối gọn nhẹ. Tôi gom những đặc sản mua trong mấy ngày ở đây cho vào túi rồi xuống lễ tân trả phòng. Không ngờ ở nơi này lại gặp phải người không muốn gặp.
“Cô Hà.”
Tôi quay đầu lại, thoáng chốc cả người cứng đờ. Dịch Tình buông tay người đàn ông nước ngoài bên cạnh, bước phăm phăm về phía tôi.
Tôi chớp mắt, nhìn Dịch Tình hồi lâu rồi ánh mắt chuyển đến người đàn ông nước ngoài phía sau nhìn cũng lâu không kém, Dịch Tình cười chào tôi: “Chào cô, đã lâu không gặp, tôi là Dịch Tình, đây là vị hôn phu của tôi. Cô có nhớ tôi không?”
Mới thấy cô mấy hôm trước đó thôi…
Tôi cười lịch sự: “Chào cô, dĩ nhiên là nhớ chứ.”
“Tôi vẫn nhớ như in màn chia tay ở sân bay hai năm trước, sau đó ở Mỹ, Eric cũng thường xuyên nhắc đến cô, không ngờ lại gặp được cô ở đây.”
Tôi cười cứng ngắc: “Tôi cũng bất ngờ.”
Cô ta nhìn nhìn sắc mặt tôi rồi nói: “Cô Hà à, chúng ta có thể nói chuyện không?”