Chương 22: Dùng thử trai bao
“Tan làm rồi.”* * *
“Reng reng reng…”
Chuông báo tan học vang lên, các phòng học ầm ĩ tiếng cười nói, trêu đùa. Thầy cô giáo sau một hồi “độc thoại” cuối cùng cũng có thể thu dọn giáo án, họ cũng muốn được hò hét, xả căng thẳng giống như sinh viên. Hồ Bất Động ngáp dài, ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ cái đầu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn của mình, đây chính là cái giá của việc “hoạt động đêm”. Đến bây giờ cô còn không nhớ mình bò ra khỏi giường như thế nào, rồi phóng xe đến trường ra sao nữa.
“Tí tách, tí tách.”
Trời đang mưa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết mưa từ khi nào? Đang ủ ê vì không thể lập tức phóng chiếc xe cà tàng của mình chạy thẳng về nhà thì trong hành lang vọng lại tiếng bước chân vội vã, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cửa phòng học bị đẩy tung, một cô gái lạ hoắc thò khuôn mặt đỏ lựng vào, giọng nói oang oang như hét vào mặt cô:
“Hồ Bất Động, bên ngoài có người tìm!”
Bên ngoài có người tìm? Thông thường khi nghe thấy câu này, bạn phải chuẩn bị sẵn sàng tiền tiêu vặt của mình để cung phụng cho gã Trác Duy Mặc ăn no dửng mỡ, tối ngày chỉ biết dọa nạt, “xin tiền” những học sinh ngoan hiền để lấy tiền mua thuốc hút, không, lấy tiền tự sát dần dần. Nhưng học ở đây mấy năm rồi, chuyện này chưa từng xảy ra với cô. Hay hôm qua, bị cô nhìn thấy chuyện anh ta bán thân chốn phong trần, nên hôm nay muốn gϊếŧ người diệt kh
“Hồ Bất Động, cậu trèo cửa sổ làm gì vậy?”
“Tôi tìm không thấy có đường nào chạy trốn tốt hơn cả…” Cô vắt một chân lên cửa sổ, nhìn cô gái báo tin đang ngây ra không hiểu vì sao cô lại kích động đến vậy. Cô ta hiếu kỳ nhìn cô lâm vào đường cùng chỉ còn nước nhảy lầu tự sát. Lẽ nào cô ta lại hứng thú với những vụ án gϊếŧ người diệt khẩu như vậy? Mặt cô ta đỏ ửng lên, có vẻ hơi ngượng ngùng… Này, này, này tuy cảnh tiếp theo khá hiếm gặp, nhưng là cảnh máu me be bét, không thích hợp với vẻ mặt như thấy bạch mã hoàng tử của cô ta đâu…
“Có một anh chàng tốt như vậy tìm cô, cô còn thời gian nhảy lầu sao? Nếu cô không nhanh chân lên, chắc chắn anh ta sẽ bị người khác hớt tay trên mất đó!” Cô nàng báo tin có vẻ còn sốt sắng hơn cả cô, chân luống cuống muốn chạy lại phía cô. Nhưng nghĩ mình chẳng quen thân gì với nhân vật nữ chính đang muốn nhảy lầu kia nên không dám lao tới kéo cô xuống, chỉ đành dùng lời lẽ để cảm hóa.
“Loại đàn ông đến trai bao cũng không làm nổi, mượn tiếng bán thân mà tống tiền người khác thì có gì tốt chứ? Chi bằng tôi sớm lên Tây Thiên, ít nhất cũng để lại tiếng thơm cho đời…” Cô vẫn chưa quên cái thảm cảnh bị Trác Duy Mặc ép vào tường trấn lột tối qua. Nếu không phải mụ tú bà đó kịp thời gọi điện thì bây giờ cô đã mất cả tiền lẫn thanh danh rồi…
“Làm sao anh ấy có thể trấn lột tiền của cô được chứ? Anh ấy nói đến đón cô về nhà mà! Anh ấy nói, cô không mang theo ô, nên đến đón cô!” Sự nhẫn nại của cô nữ sinh kia xem ra sắp quá giới hạn rồi, hai bàn tay cô ta nắm chặt thành quả đấm để trước ngực… Chỉ là đưa ô thôi mà, có cần cảm động đến thế không?
“Phiền cô nói với Trác Duy Mặc, người chết không biết nói chuyện, tôi sẽ ngậm chặt miệng. Cô bảo anh ta tha cho tôi nhé. Đừng ép tôi, nếu không thì… tôi thực sự sẽ nhảy xuống đó…” Cô “tỉnh lược” hết phần khóc lóc, tốt nhất cứ nói thẳng ra thì hơn.
“Anh Trác? Hôm nay, anh ấy không đi học mà.” Cô nữ sinh kia nghi ngờ chớp chớp mắt, thì ra hai người không nói về cùng một người. “Tôi đang nói đến người kia kìa, cái người đang cầm chiếc ô đợi ở cổng trường đó!” Cô ta thuận tay chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của Bất Động cũng theo đó nhìn ra phía cổng trường.
Hú vía! Bóng dáng đó, tư thế đó, cả vẻ đẹp trai đó nữa thật sự quen thuộc. Cô hít một hơi, bấy giờ mới hiểu ra mọi chuyện, liền lập tức thu cái chân đã vắt hẳn ra ngoài cửa sổ kia lại, không may trượt chân… “rầm bụp”, cô ôm cái chân đau lăn lộn trên mặt đất, lát sau mới lồm cồm bò dậy, lê lết về phía cổng trường. Mưa rơi lộp bộp trên đầu. Bóng người đó càng lúc càng gần, anh ta tay cầm chiếc ô, ung dung đứng đó, đôi giày da đen bóng thỉnh thoảng bị dính vài giọt nước mưa nhỏ. Cô cúi đầu định chui vào chiếc ô, nhưng mới hơi khom người nhìn lên thì đột nhiên cô sững sờ, miệng há càng lúc càng to, cằm sắp chạm cả xuống đất.
Trời, trời, trời, trời, trời ơi… Cô, cô, cô, cô, cô, cô nhìn thấy gì thế này? Thật, thật, thật, thật, thật, thật khủng khϊếp… Hạ, Hạ, Hạ, Hạ, Hạ, Hạ Thiên Lưu… anh, anh, anh, anh ta đang… mỉm cười?
Không phải cười lạnh lùng, không phải cười mỉa mai, càng không phải cười nham hiểm… mà là mỉm cười… Kiểu cười chỉ khẽ nhếch khóe miệng, dịu dàng, ấm áp và rất tự nhiên… Nhìn cô ngây ra tại chỗ, mặc cho nước mưa rớt đầy mặt, anh giữ nguyên nụ cười đó, cầm chiếc ô tiến về phía cô, vũng nước mưa bắn tung lên theo bước chân của anh. Cuối cùng cô đã hiểu ý nghĩa câu thơ “Hài văn lần bước dặm xanh, một vùng như thể cây quỳnh cành dao”… Một làn gió ấm lướt trên mặt cô. Té ra đây chính là nụ cười ấm áp mà trong tiểu thuyết vẫn hay miêu tả.
“Dáng vẻ mỉm cười của bố em rất đẹp, chị nhìn qua chưa?”
Phạn Đoàn quả nhiên không nói ngoa, hiện tượng nhân gian trăm năm hiếm gặp này quả nhiên khiến người ta động lòng. Chẳng trách nét mặt em gái kia lại thẹn thùng không nói lên lời, chỉ nhìn cô tiếc nuối…Nhưng… nhưng… sao bỗng nhiên anh ta lại rảnh rỗi chạy đến trường mỉm cười với cô? VIP mà nhàn rỗi thế sao?
Một chiếc ô đưa cô vào thế giới của anh. Thật ra cô đã ướt sũng nước mưa rồi, có cầm ô cũng chẳng ăn thua gì. Chỉ tại vẻ mặt của anh lúc cúi xuống nhìn cô thực sự khiến cô không thốt nổi câu từ chối, chỉ muốn thấm hết nước mưa trên người mình sang anh ta.
“Anh… anh… hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt.” Cô cười gượng, chợt nhận ra trước giờ, hình như mình chưa từng nói với anh ta câu nào lịch sự, dịu dàng như thế này. Đến cô cũng cảm thấy khó tin…
“Ừ.” Anh mỉm cười trả lời, đưa tay giúp cô lau nước mưa trên trán.
Cô nghe rõ cả hơi thở “phì phò” của mình. Người cô mềm nhũn tưởng chừng sắp ngã vật xuống. Đành cắn răng giữ vững đôi chân đang run lẩy bẩy của mình, cảm nhận được những ngón tay lành lạnh và ánh mắt dịu dàng của anh đang lướt trên mặt mình, vén mấy sợi tóc bị gió thổi, rối tung trên trán cài phía sau tai. Đột nhiên anh liếc xuống cổ cô, rồi một tay giữ lấy cằm, khẽ xoay nghiêng đầu cô, khom lưng, áp đôi môi mình lên đó, một làn hơi ấm quét lên chiếc cổ lạnh cứng của cô. “Có nước chảy trên cổ cô.”
“A…” Giữa ban ngày ban mặt, một tiếng rên đầy nữ tính bay ra từ miệng cô, mặt của cô bỗng chốc đỏ như gấc, ôm lấy cái cổ mẫn cảm vừa bị liếʍ, lao ra khỏi chiếc ô, nhìn anh như nhìn một sinh vật hoang dã… Chuyện, chuyện, chuyện gì vậy? Vùng nhạy cảm của cô, mẫu đàn ông cô thích, anh, anh, anh ta sao lại biết hết? Lẽ nào là… anh ta nhận vụ làm ăn của cô rồi? Không… không phải chứ? Cô thực sự bao một trai bao rồi sao? Lại còn là một trai bao VIP nữa chứ?
Một bàn tay thò ra khỏi chiếc ô, dừng lại trước mặt cô, chiếc ô đen hơi nghiêng nghiêng, nụ cười dịu dàng trên môi vẫn chưa tắt, anh khẽ mở miệng, giọng nói cũng không còn lạnh nhạt như thường ngày mà êm ái, cuốn hút“Tôi đến đón cô về nhà”.
“…” Cô cảm thấy hít thở khó khăn hơn, cúi đầu không dám nhìn anh, một đường nóng rực chạy từ tai đến cổ…
“Xoảng, xoảng, choang.” Cô nghe thấy tiếng ví tiền và trái tim nhỏ bé của mình vỡ vụn, nhưng quyết tâm chết không hối hận, coi cái chết nhẹ như lông hồng. Phạn Đoàn à Phạn Đoàn, chị thích bố em rồi đấy, đặc biệt thích nụ cười của anh ta. Hóa ra chuyện này cũng không khó như cô từng nghĩ, trái tim của cô thật chẳng ra gì… Mới vậy mà đã động lòng! Ông Trời sẽ không đánh cô chứ? Tội lỗi…
Tay cô xoa xoa vào ống quần. Phải tính toán một chút, rốt cuộc là nên thiên vị tay trái trước hay chiều chuộng tay phải trước. Cuối cùng, bên nào cũng tiếc, cô quyết định không nên lãng phí tiền của mình, giơ cả hai tay ra, giống như kiểu phạm nhân giơ tay tự thú, cam tâm tình nguyện bị bắt giải đến trước mặt anh. Anh cười càng tươi, không nắm tay nào hết mà tiến về phía trước, đưa tay kéo cô vào lòng, hướng ô về bên cô, nói: “Đi thôi?”.
“…” Trời ơi, hiểu sở thích của cô như lòng bàn tay. Đứng vững, đứng vững, bây giờ không phải lúc khuỵu xuống. Cô phải xài cho đã, không thể lãng phí “của Trời”!
Thế là, cô thu người trong l*иg ngực không có mùi nước hoa của bất kỳ cô gái nào ấy. Thầm xuýt xoa tinh thần hết mình làm việc thực sự khiến người khác cảm động của anh, chẳng trách Trác Duy Mặc không thể so sánh với anh. Té ra. Danh hiệu VIP của anh không phải hư danh. Cũng không uổng phí anh ta đọc nhiều truyện ngôn tình như vậy. Nhưng không biết những kỹ xảo trong phim A anh ta tiếp thu được đến đâu. Anh ta đơn giản chính là một viên ngọc thô, mặc cho người ta mài giũa, mặc cho người ta dạy hư, để rồi từ từ sa đọa. Đây chính là cám dỗ của hồng trần…
Cô lén ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, nhìn cái cằm cong cong đẹp đẽ, cái cổ trắng ngần, ăn mặc đầy phong cách cùng tư thế phóng khoáng của anh. Tại sao, tại sao, tại sao từ trước đến nay cô chưa từng thấy anh ta đẹp trai như vậy? Hóa ra, “hàng” cao cấp ngày nào cũng ở ngay bên cạnh mà cô còn ngốc nghếch ném tiền cho câu lạc bộ trai bao. Đ hoàn toàn, rõ ràng là không cần thiết. Cô trực tiếp hưởng thụ phục vụ ở nhà là được rồi, cô sung sướиɠ như bắt được ngọc cười gian trá trong lòng anh, thân thể bởi thế mà run run, anh hỏi han đầy quan tâm:
“Lạnh à?”
“Hả? Không phải đâu… không… tôi…”
“…” Anh không nói thêm gì, nhét cái ô vào tay cô, khẽ mím môi, cởi chiếc áo choàng ra khoác lên cho cô.
“…” Đột nhiên cô cảm động vô cùng trước hành động của anh, lại đang đứng gần thế này, lãng mạn như thế này, đến tư thế cũng sẵn sàng rồi, không “cắn môi” thì thật lãng phí. Hơn nữa cũng phải kiểm tra xem kỹ năng hôn của anh ta có xứng đáng là VIP không? Càng quan trọng hơn là, lần này là hàng miễn phí, sau này có lẽ sẽ chẳng có cơ hội nữa đâu. Hàng ngon thế này, không thể lãng phí được. Thế là, cô kiễng chân lên, tru môi ra trưng cái bộ dạng mặc kệ anh nếm thử…
“…” Nụ cười của anh vẫn không tắt, ngón tay đang cởi khuy áo ngoài dừng lại.
“…” Cô sợ anh không lý giải nổi hành động tự nguyện của mình liền chỉ tay vào miệng, như muốn mời anh không cần khách sáo, mau chóng kề làn môi nhỏ xinh, hồng hào của anh lên đó mà bắt nạt cô, xâm chiếm cô! Cô cũng sẽ hết sức hợp tác.
“…” Anh hết nhìn trái lại ngó phải, cuối cùng hai tay nắm lấy vai cô, hơi khom người xuống.
“…” Nhìn khuôn mặt điển trai của anh đang từ từ ghé sát xuống, cô phân vân không biết nên tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh đẹp bên ngoài hay tạo không khí cho nụ hôn… Cuối cùng, cô quyết định nhắm mắt lại để tăng phần nhưng kỳ thực vẫn lén ti hí… Hai tay còn nhiệt tình hơn nữa, vòng ra ôm lấy cái cổ nõn nà mà cô đã thèm thuồng từ lâu.
Bóng đen đang chầm chậm phủ xuống. Cô lâng lâng như bay giữa mây trời, đầu óc trống rỗng, thế giới như tràn ngập sắc hồng. Thậm chí, cô lên cả kế hoạch sau khi kết thúc nụ hôn, cô sẽ sung sướиɠ, e ấp mà xoa xuýt đôi môi mình thế nào. Đột nhiên, có tiếng “tít tít” vang lên phá tan bầu khung cảnh lãng mạn.
“…” Cô hụt hẫng thu miệng lại, hầm hừ oán trách: “Sau này đi làm không được mang điện thoại nữa!”. Thật mất hứng! Mới khen anh ta chuyên nghiệp, lập tức mắc sai lầm…
“Không phải điện thoại.” Anh ta lạnh nhạt trả lời, tức thì thả vai cô ra. “Mà là đồng hồ…”
“Là gì cũng được, bây giờ…” Cô lại tru miệng chờ đợi nhưng cái bóng đen kia đột nhiên tản ra, ngay đến cái cổ vừa rồi còn cúi xuống cũng ngẩng lên. Mũi chân cô kiễng cao quá mức, loạng choạng, đổ vào người anh. “Anh làm gì vậy?”
Cô xoa xoa cái mũi vừa bị đυ.ng đau điếng của mình lùi lại, trừng mắt định trách móc anh. Nhưng khuôn mặt bảnh bao, dịu dàng, đằm thắm, ấm áp vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích. Trước mặt cô bây giờ lại là Hạ Thiên Lưu mà ngày ngày đi đi lại lại trong nhà cô, cùng nụ cười lạnh lùng, nham hiểm mà cô đã quá quen thuộc. Thiên đường sụp đổ trước mắt cô. Môi anh vẫn cong lên nhưng hơi ấm đầu xuân trong mắt anh đã biến thành cơn gió lạnh cắt da của mùa đông. Cô có cảm giác nhiệt độ xuống tới âm mấy chục độ.
“Anh… anh là ai?” Cô không bỏ cuộc. Người trước mặt với cô chẳng xa lạ gì, cũng không cần thiết làm quen…
“Hừ, cô nói đi!” Anh trừng mắt lừ cánh tay vẫn sống chết ôm chặt lấy cổ mình, cảnh cáo cô, tốt nhất nên lập tức buông tay ra, sau đó cách xa anh một mét, nếu không thì, anh không đảm bảo sẽ không hất cô ra
“Anh đem anh ấy của tôi giấu đi đâu rồi?” Cô run run, hạ mũi chân xuống, cánh tay cũng buông khỏi cổ anh. Nhưng không cam tâm, cô muốn vạch áo anh ra, kiểm tra một chút, có phải anh đã giấu mỹ nam kia vào trong áo khoác hay không.
“…” Anh lạnh lùng nhìn bàn tay đang lăm le động chạm bừa bãi vào người mình, nhìn đến mức cô cảm giác tóc gáy dựng ngược, đành ngậm ngùi thu tay về. Anh mặc lại chiếc áo khoác vừa rồi còn định cởi ra dịu dàng khoác cho cô, cài khuy chỉnh tề, lại giơ ô lên, phũ phàng bỏ đi, chẳng khác nào loại đàn ông ăn ốc xong lại không chịu đổ vỏ.
“Này! Sao đột nhiên anh lại trở mặt như vậy? Tôi vẫn chưa hài lòng mà!” Cô thật khó có thể tin rằng, đây chính là người đàn ông mới một phút trước thôi còn trêu đùa cái cổ vô tội của cô?
Anh ngoảnh lại, ánh mắt kkhinh khỉnh, giơ chiếc đồng hồ đeo thay lên, giải thích cụt ngủn: “Tan làm rồi”.
“…” Vào cái lúc này anh buộc phải tôn trọng nguyên tắc nghề nghiệp như vậy sao? Tuy bây giờ cô mới dùng thử thôi nhưng dù gì cũng phải được lợi chút chứ! Thật không hổ danh là VIP, trở mặt như trở bàn tay! Vừa rồi còn nói tới đón cô về nhà, thế mà chớp mắt đã bỏ mặc cô, mặc cho gió mưa xối vào mặt. Rốt cuộc cô cũng hoàn toàn hiểu thế nào gọi là “khách hàng là Thượng Đế”.
“Này! Dù gì cũng phải nhường ô tôi chứ!” Cô đuổi theo anh, muốn chui vào trong ô. Cho dù cô không phải là khách hàng nhưng chí ít cô cũng là chủ nhà của anh. Nể mặt chút không được sao?
Anh dừng lại, không phản đối việc cô chui vào ô, nhưng muốn sán vào lòng mình thì không được. Khôn ôm ấp gì nữa, anh lạnh lung cảnh cáo: “Đứng xa chút!”.
“…”> Xí! Sao thái độ lại thay đổi đến mức này? Cô thích Hạ Thiên Lưu vừa rồi, cô thích nụ cười tan chảy băng giá đó, cô lại muốn được anh ôm vào lòng. Còn kẻ ác ma ngu ngốc, lãnh cảm, đờ đẫn này là ai?
Bà chủ, coi như bà giỏi! Có thể dạy cái khúc gỗ này thành một tuyệt tác! Cô quyết định rồi! Ngày mai, ngày mai cô phải đi mua thời gian của anh ta!
Bất kể giá cả đắt thế nào!
Chỉ là bây giờ… có thể cho chiếc ô xích lại gần cô chút được không? Cô đang tắm mưa à?