Chương 4: Thần tượng của Lưu Ngạn
Lăng Vân Đoan bị ánh nắng buổi sáng làm cho chói mắt mới tỉnh dậy. Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đỉnh núi, càng lúc càng cao. Màn sương mờ buổi sớm dần dần biến mất, để lại trên quần áo một dấu vết mơ hồ.Y lắc lắc đầu, tựa vào bia mộ đứng lên. Nhưng mà sau một đêm nằm không đúng tư thế, cả người y mỏi rã rời, khiến y không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lăng Vân Đoan nhìn bốn phía, trong mắt là một mảnh mê mang hiếm thấy, một lúc sau mới dần thanh tỉnh.
Hiện tại y đang đứng ở một ngọn núi nhỏ, bên cạnh phần mộ của bà ngoại, y ngồi ở đây suốt cả đêm qua.
[a này và ngoại a chắc tình cảm rất tốt há, ngồi canh mộ cả đêm...]
Sáng sớm hôm qua, Lăng Vân Đoan rời khách sạn, đi giải quyết vấn đề điện nước cho căn nhà kia, lại về nhà thay một bộ quần áo mới, bắt đầu đi lang thang trên đường.
So với mười năm trước y rời đi, trấn nhỏ này không thay đổi nhiều, chỉ là người nhiều thêm một chút, nhà cao hơn một chút, đường rộng rãi hơn một chút.
Trên đường có thể thấy nhiều người mặc đồ ngủ đi dép lê, có người xách theo túi đồ ăn, có người vừa đi vừa cắn bánh bao, xe đạp xe ba bánh lao đi vun vυ't trên đường, một ngày mới bận rộn bắt đầu.
Cho dù y đã đổi một bộ quần áo bình thường, nhưng giữa những người này, y vẫn nổi bật.
Y càng đi càng xa trung tâm thị trấn, từ đường nhựa rộng rãi đến đường đá lổn nhổn, rồi đến một con đường mòn nho nhỏ, cuối cùng đến khi xung quanh không còn một ai, y đã đi tới chân núi. Ngọn núi này không hề xa lạ với y, đây là nơi bà ngoại y yên nghỉ.
Những bậc thang bằng đáđược xây uốn lượn lên đến tận đỉnh núi, Lăng Vân Đoan từng bước từng bậc đi lên, đôi khi trên đường cũng gặp gỡ một vài người nông dân.
Y giống như một lữ khách, vừa đi vừa ngắm cảnh, nhưng không vì cảnh sắc hai bên đường mà dừng lại.Cho tới khi phần mộ của bà ngoại hiện ra trước mắt, hắn đột nhiên có một cảm giác hoang đường dường như mình đã về nhà.
Y ngồi bên cạnh mộ phần, tinh thần suy sụp.
“Bà ngoại, cháu đã về rồi đây, sao bà không đón cháu?”
“Sao không có quy linh cao?Trời nóng như vậy, bà quên nấu cho cháu sao?
Cháu buôn bán rất tốt, mua rất nhiều nhà ở, căn nào cũng lớn hơn nhà mình, thoải mái hơn nhà mình.
Nhưng cháu chưa ở một gian nào.
…..
Cháu mệt mỏi quá.
Bọn họ bảo cháu về, bà bảo cháu có nên về không?
Vì sao ba mươi năm qua họ chẳng quan tâm đến cháu?
…….
Có lẽ họ mới là người một nhà, còn cháu thì không.
Cháu không có nhà.”
Y tựa vào bia mộ, giống như một kẻ điên lảm nhảm bên cạnh ngôi mộ, mãi đến khi màn đêm buông xuống cũng không dừng lại.
Lăng Vân Đoan ôm đầu cố gắng nhớ lại, cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi, có thể ở đây suốt một đêm.
Chờ đến khi chân tay có thể bình thường, y tựa vào tấm bia mộ đứng lên, một ngày một đêm ở nơi lạnh lẽo này, y đói đến mức ứa ra mồ hôi lạnh.
Y xoay người nhìn bia mộ, yên lặng một lúc lâu, sau đó cúi gập người chào.
“Bà à, cháu đi đây.” – Ngữ khí nhẹ nhàng như mỗi lần y tới trường, sau đó quay đầu chào tạm biệt bà ở cửa.
Nói xong câu đó, y thật sự bước đi, không hề quay đầu lại.
Y về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, cảm giác đói bụng cũng đã bị xua tan không ít, nhưng vẫn đói, hơn nữa chân tay y cảm giác vô lực, y không hề nghi ngờ mình có khả năng không xuống lầu mua đồ ăn được mà phải chịu chết đói ở đây không, đợi đến khi thân thể phân hủy, có mùi bốc lên, mới có người đến phá cửa vào, hàng xóm ở xung quanh nhòm xem.
Ý nghĩ này bật ra trong đầu khiến y phì cười, nếu y ở nơi này chết đi, liệu cha mẹ y có đến nhận xác y về không nghỉ.
Y lại muốn, có nên lập một phần di chúc, ghi rõ ràng ai có thể đưa y đến mai táng tại ngọn núi nơi bà ngoại yên nghỉ kia, ai có thể kế thừa tài sản của y.
Có lẽ chờ đến khi tỉnh táo lại, y sẽ không do dự mà cười nhạo ý nghĩ ngu xuẩn này, nhưng hiện tại y thực sự muốn rời xa nơi này, đến một nơi không còn nguy hiểm, một nơi không ai biết y là ai, mãi đến khi dưới lầu vang lên thanh âm khiến y tỉnh táo lại.
“Vằn thắn — Canh thịt bò — cháo khoan —”
Thanh âm này đưa y quay về nhân gian, làm cho y ý thức được việc y cần làm là xuống lầu ăn cơm chứ không phải lập di chúc. Hơn nữa y còn nhớ ra là y thiếu chủ quán này hai tệ nữa.
“Hai phần vằn thắn.”
“Được, có ngay… A, là ngài sao?”- Lưu Ngạn nhìn người đàn ông trước mặt, tối hôm đó anh không nhìn rõ mặt người này, nhưng giọng nói thì anh nhớ kỹ.
“Là tôi,” – Lăng Vân Đoan cười nói – “Có thể để hai phần vào một bát không?”
“Đương nhiên là được, nhưng mà một mình ngài ăn sao? Nhiều như thế….”
“Đúng, một mình, tôi đói lắm.”
Lưu Ngạn vừa luộc vằn thắn vừa nói chuyện với y: “Ngài nên dậy sớm một chút, giờ cũng đã mười giờ rồi, đương nhiên là đói bụng.”
Lăng Vân Đoan cười khổ: “Hôm qua tôi không ăn cơm.”
“Cái gì?” – Lưu Ngạn dừng tay, bởi vì trong nhà có trẻ con, nên anh đặc biệt chú trọng đến vấn đềăn uống này, nhìn thấy có người vô tâm với chính bản thân mình như thế, tình phụ tử nổi lên, miệng không khống chếđược mà thuyết giáo – “Sao lại không ăn cơm, như thế rất hại dạ dày! Hơn nữa ngài lâu như vậy không ăn gì, giờ nên ăn thứ gì đó nhẹ một chút, cháo hoặc mỳđều được. Đúng rồi, tốt nhất là nên ăn mỳ, tôi vừa mới mua, thứ này tốt lắm, không hại dạ dày…”
Dong dài một hồi, Lưu Ngạn một tay cầm gói mỳ, một tay cầm muôi, nhìn người đối diện, đột nhiên nhớ ra đây là khách hàng chứ không phải con anh. Anh xấu hổ cười cười: “Ngại quá, để tôi làm vằn thắn cho ngài.”
Lăng Vân Đoan vội giữ tay anh lại, cười ấm áp: “Không, tôi không ngại, có thể nhờ anh giúp tôi làm một bát mỳ không, dạ dày của tôi quả thực có chút khó chịu.”
“A? Được rồi, ngài chờ một chút.”
Thả mỳ sợi vào nổi, Lưu Ngạn nghĩ nghĩ, liền múc một ít canh thịt bò, thêm một chút tảo biển thái nhỏ, anh ngẩng đầu ngượng ngùng cười cười: “Không có đồ ăn kèm phù hợp, ngài ăn tạm vậy.”
Lăng Vân Đoan lắc đầu: “Không cần khách khí, đây là yêu cầu của tôi mà. Đúng rồi, anh cũng đừng gọi tôi là ngài, có vẻ như tôi và anh cùng tuổi, tôi họ Lăng, Lăng Vân Đoan, anh tên gì?”
Lưu Ngạn chớp mắt mấy cái: “Tôi họ Lưu, Lưu Ngạn.”
“Ngạn, người có tài có đức, cha mẹ anh đặt tên rất hay.” – Lăng Vân Đoan nói, không biết là khách sáo hay thật tình.
“Đúng vậy.” – Lưu Ngạn đảo mỳ cho khỏi dính – “Chỉ là nguyện vọng của họ không thành.” – Nói xong liền đưa bát mỳ qua – “Ngài… Anh mau ăn đi, đừng để đói đến mức đau dạ dày.”
Lăng Vân Đoan cúi đầu, đưa tờ mười tệ ra: “Cả tiền hôm trước nữa, vốn định trả anh nhưng mà hôm qua tôi không ở đây, giờ mới đưa được.”
Lưu Ngạn trả lại sáu tệ cho y, vui đùa nói: “Bát mỳ này tính anh hai tệ, tôi lãi rồi.”
Lăng Vân Đoan phối hợp gật đầu: “Ừ, lãi to nữa ấy chứ.”
Hai người nhìn nhau cười cười sau đó một người dọn quán, một người lên lầu.
Hồi còn đi học, Lưu Ngạn là không phải học sinh giỏi, cũng không phải là kiểu học sinh nghịch ngợm khiến thầy giáo đau đầu, anh học hành bình thường, diện mạo bình thường, điều kiện gia đình càng bình thường, ở trong lớp cũng không khác người tàng hình là mấy. Anh sống bình thường, khi thi đại học cũng chọn một trường bình thường, nhưng anh không học. Sau đóđược người khác giới thiệu, anh vào xí nghiệp làm một công nhân bình thường, khi đó người ngoài nhìn vào, thấy đây quả là một công việc ổn định, biết bao nhiêu người hâm mộ, mà Lưu Ngạn cũng rất vừa lòng.
Đến năm hai mươi tuổi được người khác mai mối, làm quen với một cô gái cùng phân xưởng, năm hai hai tuổi thì kết hôn, hai ba tuổi sinh con, một cuộc sống thường thường tự nhiên, tuy không giàu có, nhưng cũng khá thoải mái.
Nếu không phải do xí nghiệp kinh doanh xảy ra vấn đề, dẫn đến cắt giảm lao động, anh vừa không bằng cấp lại không quen biết, bị sa thải là điều không tránh khỏi.
Thất nghiệp rồi, cuộc sống sẽ không còn bình ổn nữa.
Đầu tiên là vợ anh, cô không thể chấp nhận chuyện chồng mình đang công ăn việc làm ổn định đột nhiên trở thành kẻ thất nghiệp, hơn nữa cơn lũ cắt giảm lao động không ảnh hưởng đến cô, cho nên cô càng thêm khinh thường Lưu Ngạn.
Ban đầu chỉ là xích mích nhỏ, biến thành chuyện lớn, sau đó là cãi nhau to, từ đầu đến cuối Lưu Ngạn vẫn trầm mặc.
Cuối cùng vợ anh thu dọn tài sản, về nhà mẹ đẻ, không lâu sau có tin đồn cô ấy kết hôn với chủ nhiệm phân xưởng, trở thành bà quan.
Nhớ lại những ngày đó, Lưu Ngạn cũng cảm thấy không quá khó khăn, mấy năm nay anh sống cùng con trai, lại được cha mẹ và anh trai giúp đỡ, nên cuộc sống cũng ổn định.
Chỉ là đôi lúc anh cũng nghĩ, nếu như anh không phải là một người bình thường như vậy, liệu mọi chuyện có như thế không?
Từ rất lâu rồi, anh đã hâm mộ một người.
Người nọ học tập tốt, ngoại hình ổn, nghe nói gia thế cũng rất tốt, ngoại trừ tính tình lạnh lùng không quan tâm tới ai thì người đó hoàn toàn không có khuyết điểm.
Lưu Ngạn học cùng trung học cơ sở với người kia, lên trung học phổ thông lại cùng lớp. Mỗi lần có cuộc thi, Lưu Ngạn sẽ so sánh thành tích của mình với người đứng đầu bảng, sau đó vừa hâm mộ vừa ghen tị. Về sau này chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, vì thành tích của người kia so với anh quả là tốt hơn nhiều lắm, mà Lưu Ngạn cũng thấy không có gì phải ghen tị cả.
Gần đây anh có gặp một người bạn cũ, hai người nói chuyện linh tinh một hồi, lại nhắc chuyện cũ, không khỏi nhắc đến cái người luôn luôn đứng đầu lớp kia.
Anh bạn cũ thần bí giơ năm ngón tay, nói: “Tài sản của cậu ta ít nhất là từng này.”
Lưu Ngạn nhìn năm ngón tay vừa thô vừa ngắn trước mặt mình, thầm nghĩ: Đây là bao nhiêu? Năm mươi vạn? Năm trăm vạn? Năm trăm ngàn? Năm triệu? Hay là…. Anh không dám nghĩ.
Anh bạn cũ còn nói tiếp: “Biết gì không, năm kia, cậu ta còn thu mua một xí nghiệp quốc hữu.”
Lưu Ngạn kinh hãi, không thể tin được: “Không thể nào, xí nghiệp quốc hữu không phải của nhà nước sao?”
Bạn cũ lắc lắc ngón tay: “Cái này ông không biết đâu, từ mười năm nay chế độ tư hữu kinh tế không còn xa lạ nữa rồi. Mà ông cũng biết đấy, Lăng Vân Đoan không phải là người bình thường, tôi nghe người ta nói cha mẹ cậu ta làm to lắm.” – Ông bạn giơ ngón tay chỉ chỉ lên trời – “Thị trưởng của chúng ta thấy họ cũng phải cho người mở cửa xe đấy! Ông nói xem, gia cảnh như vậy, còn có gì là không thể chứ?”
Lúc đấy Lưu Ngạn chỉ biết trầm mặc.
Hiện tại ngẫm lại, ông bạn kia chắc nói đúng, từ trước tới giờ Lăng Vân Đoan đã không phải là người bình thường. Chính là hôm nay thấy tính tình anh ta cũng tốt lên đấy chứ, luôn cười mỉm, hồi trước thì không khác gì tảng băng.