Chương 12: Ngài Lăng xấu hổ
Lưu Ngạn chạy thẳng xuống chỗ để xe ở dưới lầu, theo thói quen lau tay vào tạp dề nhưng lại không thấy tạp dề đâu. Giờ mới nhớ ra là tạp dề đã để ở trên lầu rồi. Anh ảo não vỗ vỗ trán, lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ vẫn còn ánh đèn kia, quyết định không nghĩ nhiều nữa, có việc gì thì mai nói sau, hiện tại phải nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.Ngày hôm sau là mùng hai tết, các nhà bắt đầu đi chúc tết. Vợ chồng Lưu Vĩ và Ôn Lệ Cầm dẫn Lưu Tư Bằng về bên ngoại, Lưu Tư Bách không có ai chơi cùng, liền quấn quýt quanh Lưu Ngạn đòi anh cho đi theo.
Lưu Ngạn vốn cũng không yên tâm khi để cậu nhóc ở nhà một mình, cho nên cũng vui vẻ đồng ý.
Hai bố con chuyển đồ ra xe, Lưu Tư Bách thấy Lưu Ngạn quấn một tấm áo cũ ở bên hông, ngạc nhiên hỏi: “Bố ơi, tạp dề của bố đâu?”
Lưu Ngạn dừng tay, không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ đến cái tạp dề vẫn để ở nhà Lăng Vân Đoan, trong lòng lại có chút xấu hổ. Nếu Lăng Vân Đoan mà cầm tạp dề đến tìm anh, thì nói gì mới được đây? Chuyện hôm qua tôi quên rồi? Tôi không thấy anh uống rượu khóc lóc om sòm? Bát vằn thắn kia không cần trả tiền, tôi tặng anh?
Lưu Ngạn càng nghĩ càng thấy rối rắm, liệu Lăng Vân Đoan có gϊếŧ người giệt khẩu để bảo vệ hình tượng bản thân không?
“Bố ơi?” – Lưu Tư Bách kéo kéo áo Lưu Ngạn đang ngẩn người.
“A?” – Lưu Ngạn hoàn hồn, thấy con trai đang nhìn mình, vội nói – “Tối hôm qua bố để ở chỗ kia, hôm nay đến lấy.”
Lưu Tư Bách gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Lưu Ngạn nhớ tới ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, anh lắc đầu, thầm nghĩ bản thân nên bớt xem phim truyền hinh đi, nếu không nhiều lúc sẽ ảo tưởng quá. Dù sao thì cũng chỉ là bộ dáng luống cuống thôi mà, Lăng Vân Đoan đâu phải là thần, nên đâu cần tự tạo cho bản thân một hình tượng hoàn mỹ không tì vết? Có gì to tát đâu, thấy thì thấy, nghĩ nhiều làm gì.
Sau khi củng cố tinh thần xong, Lưu Ngạn mới cảm thấy thoải mái hơn.
Lưu Tư Bách ngồi phía sau xe. Con đường đá lổn nhổn làm xe xóc nảy khiến cậu nhóc cũng lắc lư theo. Trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp một hai đứa trẻ chơi pháo, hai mắt cậu nhóc sáng ngời, liền lục lọi trong túi áo bông, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng hộp diêm. Lưu Tư Bằng đưa cái hộp này cho cậu nhóc lúc sang canh, cậu đút vào túi sau đó quên mất, giờ thấy người ta chơi mới nhớ ra.
Cậu nhóc lấy một quả pháo trong hộp ra, quẹt vào cạnh hộp, xèo một cái, quả pháo cháy. Lưu Tư Bách vội vàng quăng quả pháo ra sau xe.
Lưu Ngạn tập trung lái xe, đột nhiên thấy ba tiếng nổ lớn phía sau, tưởng lốp xe nổ liền vội vàng dừng lại xem xét. Thấy xe không việc gì, lại gặp vẻ mặt tinh nghịch của con trai, anh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể trừng mắt với cậu nhóc một cái, dặn dò: “Cẩn thận đừng để bị thương.”
Lưu Tư Bách le lưỡi, ngượng ngùng nói: “Con biết mà.”
Sớm mùa xuân, làn sương mỏng vẫn còn lảng vảng trên đường, khi hai bố con lên đến trấn thì bắt đầu có mưa phùn. Mưa không lớn nhưng nếu để ngấm vào người sẽ lạnh đến thấu xương.
Trời mưa lại mang theo con trai, Lưu Ngạn không đi rong mà dựng xe ở ven đường, mắc tấm vải bạt lên chắn mưa, lại kéo Lưu Tư Bách đến bếp lò sưởi ấm, hỏi han: “Có muốn uống canh nóng không? Có đói không? Bố làm cho con bát mì nhé?”
“Không cần đâu bố ạ. Sáng con ăn vẫn còn no lắm, cũng không lạnh.”
Lưu Ngạn vẫn lo lắng. Trời mưa lạnh đến mức anh cũng run rẩy, trẻ con sao có thể chịu được: “Nếu không thì bố cho con tiền, con vào quán bên kia ăn gì đó?” – Anh chỉ quán bánh ngọt ở bên kia đường, đó là cửa hàng bánh ngọt duy nhất ở trấn, mấy đứa nhỏ đều thích ăn bánh ở đó.
Lưu Tư Bách vẫn không chịu: “Con ở đây sưởi ấm, con không đi đâu.”
Lưu Ngạn không có cách nào, đành tranh thủ lúc không có khách cầm lấy tay con trai ủ ấm trong tay mình, hi vọng cậu nhóc không bị lạnh.
Hai bố con nắm tay nhau sưởi ấm, chỉ khi nào có khách thì lại buông tay, làm đồ xong cho khách thì lại nắm lấy, thi thoảng nói chuyện gì đó, còn không thì ngồi ngắm mưa, nghe tiếng nước nhỏ xuống mặt đường.
Lăng Vân Đoan che ô đứng ở chỗ góc đường, nhìn quán nhỏ phía xa. Trong tay y là một gói to, bên trong là chiếc tạp dề gấp gọn gàng. Y vốn định sẽ tới trả lại thứ này, nhưng không hiểu sao y vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn hai bố con.
Tối hôm đó rời khỏi Lăng gia, y tùy tiện tìm một khách sạn ngủ một đêm, sáng hôm sau lái xe về trấn Bình Giang.
Nhưng cho dù là ở nhà chính Lăng gia hay căn nhà của bà nội y, trong mắt y đều lạnh lùng giống nhau. Trong khi người khác quây quần bên người thân đón năm mới ấm áp, thì
cho dù có ở đâu đi nữa, y cũng vẫn chỉ có một mình.
Y cứ nghĩ là chuyến đi tới Lăng gia sẽ không ảnh hưởng gì đến y, nhưng sự thực chứng minh là y đã đánh giá quá cao bản thân. Từ trước đến giờ y vẫn cô đơn như thế, y vẫn nghĩ là có thế hay hơn thế thì y vẫn chịu đựng được. Nhưng rồi cái cô đơn đó đã quay lại cắn y.
Y muốn có một gia đình. Nguyện vọng này vừa chân thật lại vừa buồn cười, đã thế nó còn ở tít xa, khiến cho y có cố gắng giãy dụa đuổi theo thế nào cũng không thể bắt được.
Y luôn cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, cho dù có uống rượu nhưng vẫn cố tỉnh táo. Nhưng không hiểu sao tối qua y lại làm thế, chỉ nghe thấy tiếng rao vằn thắn ngoài cửa sổ, cảm giác như người đang mơ màng bị hắt một chậu nước lạnh, y hưng phấn hẳn lên, làm ra những chuyện mà y cũng thấy vô cùng xấu hổ. Lăng Vân Đoan thực sự hi vọng sau giấc ngủ kia mọi chuyện đều quên hết, nhưng mà y không thể quên, hơn nữa còn nhớ rõ ràng rành mạch từng chi tiết.
Y nhớ ông chủ nhỏ cuống lên vì y như thế nào, vất vả dỗ dành để kéo y khỏi cửa sổ như thế nào, dọn dẹp phòng khách, quét tước gọn gàng, tức giận y nhưng vẫn phải xuống lầu làm vằn thắn cho y như thế nào, giúp y trải giường chiếu… còn rửa mặt rửa chân cho y nữa.
Nhưng bên cạnh cảm giác xấu hổ, y còn cảm nhận được một thứ cảm xúc gì đó đang nhen nhóm trong lòng y, chính thứ cảm xúc không biết tên đó khiến y đứng im ở chỗ này từ nãy tới giờ, do dự không thể bước lên.
[cái này người ta kêu là rung động ông ơi, có vậy cũng ko biết là gì]
Sáng sớm khi tỉnh lại, y cầm tạp dề chờ bên cửa sổ, do dự không biết nên trả lại chiếc tạp dề này như thế nào? Đợi lúc cậu ấy đi ngang qua thì gọi? Nhưng y đợi tới chín giờ mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, lý trí nói cho y rằng điều này rất bình thường, có lẽ hôm nay trên đường lên trấn y bán đắt hàng, nên mới chậm trễ. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng y lại tìm ô, thay quần áo ra ngoài.
Hiện tại y không thể hiểu nổi bản thân mình, y đứng ở đây nhìn hai bố con cậu ấy, y muốn gì chứ?
Trong lòng có gì đó không ngừng nhảy nhót, lại là thứ cảm xúc xa lạ đó.
Hôm nay buôn bán không được tốt lắm, trời lạnh lại thêm mưa phùn nên có ít người dậy sớm. Đến hơn mười giờ mà cũng không bán được nhiều lắm, Lưu Ngạn nhìn vành tai đỏ ửng của con trai, cũng không định bán thêm nữa, chuẩn bị thu dọn ra về.
Lưu Tư Bách giúp anh thu dọn đồ đạc, đột nhiên quay lại hỏi: “Bố ơi, bố để tạp dề ở đâu thế? Giờ mình có đi lấy không?”
“À…” – Lưu Ngạn không tự giác ngẩng đầu hơi liếc về phía nhà Lăng Vân Đoan – “Giờ đang mưa, không tiện qua đó, để tối qua lấy cũng được. Người đó con cũng biết đấy, chính là cái chú cho con ảnh chụp đấy. Tối hôm qua chú ấy uống rượu, bố làm vằn thắn mang lên cho chú ấy, nên để quên tạp dề ở đó.”
“Vậy ạ.” – Lưu Tư Bách gật đầu, lại hỏi tiếp – “Chú ấy đã đi rồi mà? Sao tự dưng lại quay về thế hả bố? Nhà chú ấy không có ai ạ? Sao lại để cho chú ấy uống rượu một mình?”
Mấy chuyện đó Lưu Ngạn đâu có biết, đành phải nói bừa: “Chú ấy… chú ấy về chúc Tết, có lẽ là người nhà chú ấy không về cùng.”
Lưu Tư Bách còn định hỏi tiếp, nhưng bị Lưu Ngạn cắt ngang: “Nhanh lên nào, không thấy có cơn mưa sao? Nhanh về nhà không mưa to quá lại không về được.”
Sự chú ý của Lưu Tư Bách chuyển sang cơn mưa sắp tới. Cậu nhóc ngồi sau xe, nhìn đám mây đen kịt trên bầu trời nói thầm: “Anh Tiểu Bằng có mang ô không? Về có bị ướt không?”
Lưu Ngạn cười nói: “Nếu mưa thì nhà bác con có thể ở lại bên ngoại, con không lo cho bố con mình đi, nếu không chạy kịp người ướt là bố con mình đấy.”
Lưu Tư Bách nghe vậy liền đứng lên, hai tay vòng qua cổ Lưu Ngạn, miệng hô: “Giá – chạy mau chạy mau!”
Lưu Ngạn cũng phối hợp nhiệt tình, chiếc xe ba bánh tăng hết tốc độ chạy vèo vèo trên đường, mấy vũng nước nhỏ bị bánh xe chạy qua tạo thành vô vàn đợt sóng, rất nhanh cũng tĩnh lặng trở lại.