Chương 24
Nhưng sau khi xuống xe, Vương An An chợt nhớ tới Uông Uông, cô vội cúi đầu hỏi Thời Cẩn ngồi trong xe: “Vậy Uông Uông thì sao?”Thật ra cô vốn không cần hỏi. Chuyện này là do một tay Cố Ngôn Chi bày ra, Uông Uông nhất định đã bị anh ta áp chế rồi.
Quả nhiên Thời Cẩn áy náy nhìn cô.
Vương An An hít sâu một hơi, biết rõ trong chuyện này cô và Uông Uông đều bị lợi dụng xong rồi đá nhưng lại không thể oán trách Cố Ngôn Chi, chỉ có thể trách mình ngu ngốc!
Khi về đến nhà, trong lòng cô vẫn rất rối rắm khó chịu, chỉ sợ mẹ cô hỏi có chuyện gì.
Huống chi hành lý cô mang theo đã mất hết, nếu để mẹ cô biết, nhất định sẽ mắng chết cô.
Cô liền nhân lúc mẹ không có nhà, vội vàng vào nhà tắm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Đến lúc ra ngoài thì mẹ cô cũng đã mua đồ ăn trở về.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô bà lại sợ hết hồn. Gương mặt con gái bảo bối của bà sưng phù lên như cái bánh bao vậy.
Lúc Vương An An soi gương cũng giật mình, cô đành phải giải thích là lúc về đi qua một vũng nước, không cẩn thận trượt chân té ngã.
Mẹ cô không hỏi nữa, chỉ nhắc nhở vài câu, rồi bắt đầu buôn dưa lê mấy chuyện xảy ra gần đây.
Hơn nữa còn là về Tống Vi Vi.
Nhà Tống Vi Vi hiện giờ coi như mất hết mặt mùi rồi, bị người ta lừa cưới, trước đó còn khoe khoang con rể mở công ty, hoá ra là một lên lừa đảo.
Hiện tại thì hay rồi, cả nhà Tống Vi Vi đều bị lừa, hơn nữa thiệp cưới nhà họ Tống cũng đã phát ra, kết quả gần đến ngày kết hôn lại không tìm thấy vị hôn phu đâu. Lúc này nhà họ Tống mới phát hiện có điều không ổn, sau khi nghe ngóng mới biết hoàn toàn không có ai tên vậy, công ty kia cũng không tồn tại.
Tuy nói không bị lừa tiền, nhưng hắn và Tống Vi Vi không biết đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, lần nay coi như bị lừa một vố to.
Mẹ cô say sưa kể về nhà Tống Vi Vi mất mặt như thế nào, hàng xóm láng giềng bàn tán xôn xao về chuyện này ra sao, còn nói nhà Tống Vi Vi định bán cái nhà cũ đi, chủ yếu là sợ mất mặt. Có lẽ sau lần này, nhất định sẽ trốn càng xa càng tốt.
Vương An An nghe tai này ra tai kia.
Trong lòng cô đang rối hết cả lên, bây giờ cho dù Tống Vi Vi có biến thành người sói thì cô cũng chẳng quan tâm.
Trong đầu cô lúc thì nhớ tới tên Cố Ngôn Chi đáng ghét kia, lúc thì lo lắng cho Uông Uông….
Lúc nghĩ tới Uông Uông, cô liền chạy tới ôm chú gấu bông bảo bối. Lúc nghĩ tới Cố Ngôn Chi, cô liền cầm gấu bông lên trút giận, đấm đá mấy cái, cảm giác giống như mình đang chà đạp tên Cố Ngôn Chi không biết xấu hổ kia vậy.
Nhưng ngay sau đó, cô lại áy náy vuốt ve con gấu, vuốt vuốt cánh tay tròn vo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em là quà Uông Uông tặng chị… Đáng ra chị không nên đạp em…. Nhưng mà chị rất là tức….”
Thật ra cô càng giận mình hơn….
Nhưng cô cũng không phải kẻ hồ đồ, chỉ sau vài ngày, cơn tức cũng tiêu hết. Trong lòng cô đã ngộ ra vài chuyện, mặc dù cô ghét Cố Ngôn Chi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Cố Ngôn Chi mà chỉ có hai kẻ ngốc là cô và Uông Uông thì chắc chắn đã bị người phụ nữ xấu xa Lưu Ngọc Đình kia hành hạ chết đi sống lại rồi.
Nghĩ vậy thì thấy cũng không thể trách tội Cố Ngôn Chi được….
Haiz, chỉ có thể trách mình không có đầu óc.
Sau khi về nhà, cô buồn bực một thời gian dài. Cô không dám liên lạc với Uông Uông, nghĩ tới Cố Ngôn Chi cô vẫn thấy xấu hổ. Nhiều đêm không ngủ được, nghĩ tới mấy chuyện mất mặt mà mình làm, cô lại tức giận muốn lật giường, hận không thể cầm dao tới mà chém Cố Ngôn Chi.
Nhưng trong lòng cô cũng biết, nếu thật sự gặp Cố Ngôn Chi đừng nói là chém một dao, ngay cả nói một câu cô cũng không dám, chỉ có thể cắm mặt chạy trối chết.
Câu nào của Cố Ngôn Chi mà chẳng khiến người ta chết không kịp ngáp.
Nhưng được mấy ngày, Uông Uông đã tới tìm cô.
Trong lòng Vương An An khó có thể bình tĩnh được. Cô biết chuyện này không phải lỗi của Uông Uông nhưng khi gặp lại Uông Uông trong lòng Vương An An trăm mối ngổn ngang. Nhất là lúc nhìn khuôn mặt Uông Uông, cô liền cảm thấy sợ. Mặc dù biết đó là Uông Uông không phải Cố Ngôn Chi, nhưng cô vẫn cảm thấy giống như sợ rắn cắn, tim đập thình thịch.
Coi như cô đã được trải nghiệm cái gì gọi là sợ hết hồn hết vía. Ngược lại, Uông Uông lại lấy ra một chiếc dây chuyền thủ công tặng cô. Hạt trân châu rất bình thường, chất liệu cũng không phải loại tốt, chỉ đơn giản là một chuỗi hạt được xâu lại.
Lúc này cô mới nhớ ra lần trước cô đã từng cùng Uông Uông xâu chuỗi hạt này. Nếu không phải sau đó Uông Uông bị thương thì bọn họ đã xâu được nhiều chuỗi hạt hơn nữa rồi, cô còn tưởng rằng những thứ này đã mất rồi cơ.
Không ngờ Uông Uông lại tìm lại được.
Cô chợt nhớ ra cánh tay Uông Uông bị thương, cô liền nắm tay Uông Uông, đau lòng nói: “Tay của anh còn chưa khỏi mà anh còn làm mấy cái này…. Không đau tay sao?”
Cô cẩn thận quan sát cánh tay Uông Uông, may là vết thương cũng không nặng lắm, đã sớm đóng vảy rồi.
Đoán chừng lúc hại Uông Uông, đám người Mạnh Triết cũng kiêng dè trạng thái tinh thần của Uông Uông nên cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh quá đáng.
Trong mắt cô Uông Uông luôn giống như một đứa trẻ lớn xác cần người khác chăm sóc.
Cô vuốt tóc Uông Uông theo thói quen. Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng mái tóc lại mềm mại như vậy.
Hơn nữa cặp mắt kia lúc nhìn cô lại mang nhiều lưu luyến không nỡ xa rời.
Uông Uông cũng theo thói quen dựa đầu vào cô.
Tất cả uất ức lúng túng cũng từ từ tiêu tan.
Cô không thích Cố Ngôn Chi nghe được những gì cô nói, nhưng không phải cô cố tình nói cho anh ta nghe, cô vốn muốn nói cho Uông Uông nghe….
Lúc trước tâm tình còn rối rắm, sau khi nhìn thấy Uông Uông đã có thể dần bình tĩnh lại.
Cô và Uông Uông đều sống sót qua tai nạn, bây giờ có thể gặp lại nhau cần quý trọng nhau hơn.
Hơn nữa Uông Uông cũng đã nói, sau này Cố Ngôn Chi sẽ không áp chế anh nữa, dù sao làm như vậy cũng ảnh hưởng rất lớn đến thân thể.
Sau khi biết điều này, Vương An An cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô coi như đã từng được lĩnh giáo đủ thủ đoạn của Cố Ngôn Chi rồi, nếu anh ta đã muốn làm thì ngay cả một giọt nước cũng không lọt qua được.
Lần trước cô và Uông Uông đã bị lừa rất thảm.
Nhưng cô vẫn còn vô cùng tò mò, không biết đám người Lưu Ngọc Đình đó thế nào rồi.
Vương An An không kiềm chế được tò mò hỏi.
Uông Uông cũng không biết nhiều, lúc tỉnh lại chỉ thấy một tập tài liệu trong tay. Anh cũng không giấu giếm Vương An An điều gì, nói tất cả những gì thấy được cho cô.
Lúc này Vương An An mới biết chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng nhiều, thậm chí còn liên quan đến cả bố của Cố Ngôn Chi.
Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, Cố Ngôn Chi không phải dựa dẫm vào gia thế sao, anh ta sao có thể căng thẳng với bố mình đến vậy?
Uông Uông cũng không rõ nội tình. Chỉ sau khi nghe Vương An An hỏi, liền vội vàng nói: “Cố Ngôn Chi đâu có dựa vào gia thế, lúc ở nước ngoài anh có tỉnh lại mấy lần nên nhớ rõ Cố Ngôn Chi còn phải đi làm thuê, điều kiện cũng rất khó khăn. Nếu không phải thân thể quá mệt mỏi thì sao anh tỉnh lại được. Hơn nữa lần nào tỉnh cũng chỉ có một mình, ốm yếu bệnh tật, sau đó anh phải đi tìm người khám bệnh …”
Vương An An có chút ngạc nhiên, cô không ngờ một Cố Ngôn Chi không ai bì nổi lại có quá khứ như vậy.
Cô vẫn nghĩ rằng Cố Ngôn Chi sống ở nhà họ Cố rất tốt, tất cả mọi người đều lấy anh ta làm trung tâm.
Nhưng cô cũng chỉ muốn biết về Cố Ngôn Chi đến vậy thôi, không cần đi sâu tìm hiểu anh ta làm gì.
Sau đó bọn họ tới rạp chiếu phim, Vương An An đột nhiên muốn xem phim. Gần đây cô và Uông Uông đang rảnh rỗi không có việc gì làm, xem phim giải trí một chút cũng không tồi.
Hơn nữa khoảng thời gian này ít người đi xem phim, rạp còn khuyến mãi mua vé xem phim tặng bỏng ngô.
Cô liền mua hai vé xem cùng Uông Uông.
Bộ phim cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một phim hành động của Hollywood, chủ yếu xem kỹ xảo điện ảnh.
Nhưng vào xem được một lúc, Vương An An liền cảm thấy chán, phim này thật thiểu năng quá đi mất.
Cô liền ngáp một cái.
Vừa ngáp xong, cô liền cảm thấy có người đang nhìn cô.
Cô ngẩn người, sau đó xoay người qua chỗ khác.
Trong rạp ánh sáng rất tối, vì muốn ăn bỏng không ảnh hưởng người khác, cô đã cố tình chọn vị trí phía sau.
Cho nên người nhìn cô chắc chắn chỉ có Uông Uông. Cô liền cười với Uông Uông: “Này, đừng có nhìn tôi nữa, xem phim đi, 50 tệ một vé đó, không xem thì phí lắm….”
Nhưng cô liền cảm thấy có gì đó mềm mềm trên môi.
Mặc dù cô và Uông Uông thích nhau, nhưng vẫn vô cùng trong sáng.
Lúc gần gũi nhau cũng chỉ lén lút đưa tay chạm má người kia thôi.
Trước đây cũng đã từng hôn, nhưng đều là trên trán hoặc má, hôn môi là lần đầu tiên…
Cô liền ngẩn người, sau khi biết đây chính là hôn môi trong truyền thuyết, cô hoàn toàn hóa đá.
Cô không ngờ hôn môi lại như vậy, rất ấm áp rất mềm, đôi môi chạm nhẹ vào nhau….
Nhưng sau khi chạm môi vào nhau, Uông Uông lại không hành động tiếp….
Cô đoán Uông Uông không biết hôn.
Bọn họ đều là người mới học nghề, cô cũng lặng lẽ định lùi lại.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, nụ hôn nhẹ nhàng bỗng trở nên nóng bỏng. Cô không biết miệng mình bị cạy ra thế nào, đầu lưỡi của anh đã tiến vào công thành đoạt đất, không ngừng gặm nuốt thỏa thích đầu lưỡi và cánh môi của cô. Cảm giác kịch liệt như vậy quả thật giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Cô bị hôn đến nóng rực cả người, tay anh đã lần đến áo cô, kéo vạt áo từ trong quần ra sau đó vuốt dọc theo lưng cô, mãi cho đến khi chạm vào móc áσ ɭóŧ của cô, ngón tay linh hoạt men theo đường cong của áσ ɭóŧ lần vào. . . . .
Vương An An vốn bị hôn đến mức sắp ngất đột nhiên giật mình, kinh ngạc nhìn Uông Uông.
Ngay sau đó trong đầu cô nổ bùm một tiếng.