Chương tể tướng quyền cao chức trọng, tự nhiên sẽ ngồi đầu tiên, ngay dưới bệ hạ, nhìn thấy trong mắt bệ hạ là một cổ si mê, thần sắc lão vẫn như thường nhưng trong lòng lại an ổn vài phần.
Bản tính khó dời, lão sẽ không nhìn lầm. Tiểu hoàng đế như một tên nhóc nghịch ngợm trong lòng bàn tay lão mà thôi.
Tảng đá trong lòng rơi xuống, Chương tể tướng hoàn toàn thả lỏng, lão tự tại nâng ly lên mà uống rượu, trong lúc đó còn hướng về phía hộ quốc đại tướng quân Viên Vương đối diện mà kính hai ly, một văn một võ, hai vị trọng thần của Đại Tề giữa bữa tiệc ăn uống linh đình trao nhau một ánh mắt mà chỉ có hai người họ hiểu. Viên Vương mang theo con trai duy nhất của vợ cả là Viên Hạo, Chương tể tướng thì mang theo một đôi nhi nữ, nữ nhi cùng phu nhân thì ở nội điện, còn nhi tử đương nhiên ngồi bên người lão.
Lão nhìn Viên Hạo ngồi bên cạnh Viên Vương vài lần, cảm thấy thật vừa ý, một lát sau, thấy Viên Hạo đứng dậy ly khai, hắn liền ra hiệu cho nhi tử là Chương Thư Tề cùng đi qua, nghĩ nên để cho hai người trẻ tuổi cùng giao lưu, thân cận.
Không bao lâu sau, nhi tử của lão một mình trở về, bẩm báo: " Phụ thân, Viên Hạo lén lút đi nội điện, nhi tử đã nhìn thử, hắn hẳn là đi nhìn trộm muội muội." Nội điện tuy nói là nơi để nữ quyến mở yến tiệc, nhưng mà mấy năm qua, cũng có những người trẻ tuổi thừa dịp này để nhìn lén người mình coi trọng, hoặc xem xét một hai, nói cho cùng, ở thời đại này xem trọng nam nữ khác biệt, muốn gặp mặt nhau ở bên ngoài cũng không phải dễ dàng gì.
Nghe xong lời này của nhi tử, Chương tể tướng vuốt râu cười, nói: " Tùy hắn đi!" Chờ nữ nhi gã cho Viên Hạo, lão ở trong triều lại có thêm một trợ thủ đắc lực!
Lúc này, Viên Hạo đang giấu mình ở phía sau một gốc cây trong nội điện, hơi hơi ló đầu ra, lén lút nhìn thân ảnh ngồi ở trong yến hội kia...
Nàng ấy ôm áo lông chồn, giai nhân thanh lãnh lại nhu nhược, một người lẻ loi mà ngồi một chỗ, xung quanh ồn ào, náo nhiệt, phảng phất như tách biệt khỏi thế giới, nhìn nàng cực kì cao ngạo, lại cũng cực kì yếu ớt.
Hóa ra nàng chính là Phượng Dương công chúa, nghe nói vì chuyện của đại hoàng tử năm đó, nàng sống ở trong cung cũng không dễ dàng gì.
Một mảnh thương tiếc nổi lên, phảng phất nhưng hóa thành một dòng chảy nhỏ, mạnh mẽ chảy vào tim Viên Hạo...
~~~
Yến hội tiến hành được một nửa, Phượng Dương công chúa liền lấy lý do cơ thể mệt mỏi rời khỏi. Khi nàng đứng dậy, liền thấy Diêu Yến Yến nhìn về phía mình gật gật đầu. Thấy đối phương thu hồi tầm mắt, Phượng Dương công chúa mới xoay người rời khỏi yến hội.
Người thanh niên vẫn luôn trốn ở chỗ tối nhìn nàng, thấy khi nàng xoay người tựa hồ nhìn về phía này, vội vàng co rụt người lại, lui về, hoàn thành một với bóng cây.
Phượng Dương công chúa chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, liền bình tĩnh mà thu hồi tầm mắt, phảng phất như không hề phát hiện điều gì, cùng thị nữ rời đi.
Khi nàng trở lại Phượng Dương các, thấy Trương ma ma cầm theo đèn l*иg, bồi hồi đi qua đi lại ở trước cổng lớn, nhìn thấy nàng trở về, lập tức đi lên đón, nửa vui sướиɠ, nửa lo lắng hỏi: " Công chúa, như thế nào rồi?"
Đôi mắt Phượng Dương ánh lên ấm áp, nói: " Vào trong rồi nói." Hai người đi vào trong sương phường Phượng Dương các, cho thị nữ lui xuống, Trương ma ma quan tâm hỏi: " Công chúa, vị Viên công tử kia là người như thế nào? Có giống như lời Diêu quý phi nói hay không?"
Dung mạo của Phượng Dương dường như trở nên mềm mại dưới ánh nến, nàng thấp giọng nói: " Ta đã nhìn cẩn thận, bộ dáng hắn cao lớn, tướng mạo cũng đoan chính, lễ nghĩa tạm được, còn có chút lỗ mãng."
Trương ma ma lại nói: " Thế hắn đối với người thế nào?"
Phượng Dương liền đem chuyện Viên Hạo hỏi danh tính nàng, cùng với chuyện hắn lén lút trốn ở nội điện nhìn lén nàng nói ra.
Trương ma ma nghe vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: " Thần phật phù hộ! Viên công tử này, gia thế quả nhiên không tồi, tướng mạo, lễ nghĩa đều tốt, lại đối với công chúa sinh lòng ái mộ, tuy vẫn có chút lỗ mãng, nhưng con người nào có ai hoàn mỹ, cũng coi như có tương xứng."
Phượng Dương gật đầu.
Trên mặt Trương ma ma lộ ra ý mừng, nói: " Công chúa lúc còn nhỏ cùng bệ hạ bất hòa, lão nô vẫn lo lắng bệ hạ sẽ ghi thù trong lòng, lại không nghĩ rằng, bệ hạ thế nhưng lại cho phép công chúa có một mối nhân duyên tốt như vậy, Diêu phi nương nương còn cố ý tạo cơ hội cho công chúa xem xét như vậy. Lấy oán báo ơn, thật sự là hiếm có. Công chúa sau này gặp bệ hạ cùng nương nương, phải cung kính vớ họ, cũng đừng đề cập lại chuyện cũ, để tránh cho người khác cảm thấy lạnh lòng."
Phượng Dương lại gật đầu, nàng cũng không hề đem chuyện giao dịch của nàng cùng Diêu Yến Yến nói ra cho ma ma biết, không muốn để bà phải lo lắng. Nhìn bộ dáng vui mừng đến muốn xoay vòng quanh của của Trương ma ma, trong lòng nàng lại khẽ thở dài.
" Qua chút thời gian nữa, thánh chỉ tứ hôn liền ban xuống, công chúa cũng nên chuẩn bị thôi." Trương ma ma nói: " Ngày mai lão nô liền đến Thượng phục cục lấy chút nguyên liệu, để công chúa thêu vào chiếc hà bao ( túi tiền), đưa cho Viên công tử." Từ xưa, Đại Tề đã có tập tục như vậy, khi đính hôn, nhà gái sẽ tự thêu hà bao tặng cho nhà trai coi như là tín vật, còn nhà trai sẽ bắt một đôi nhạn sống đưa đến, coi như là đáp lễ. Cho dù là công chúa trong hoàng thất cũng không có ngoại lệ.
Trương ma ma còn muốn nói với công chúa nhiều thứ cần chuẩn bị nữa, nhưng từ sau lần rơi xuống nước lúc trước, thân thể Phượng Dương liền yếu đi rất nhiều, hôm nay lại phải ứng phó một hồi yến tiệc, Trương ma ma thấy nàng có chút mệt mỏi, liền hầu hạ nàng nghỉ ngơi cho sớm.
Ngủ không lâu, Phượng Dương liền mơ thấy giấc mộng. Trong giấc mộng ấy, hôm xuất hiện một nam tử, nàng nhìn thân ảnh hắn, chính là người nàng mới gặp vừa rồi. Nàng thấy mình đứng trong một khu vườn xa lạ mà trước đây nàng chưa từng thấy bao giờ. Mùa xuân hoa nở rực cả vườn, nam nhân cao lớn kia đứng dưới tàng cây, tay nâng một nhành hoa, hai mắt nhắm lại, đang nhẹ nhàng cúi người thưởng thức hương hoa, nhận ra nàng tới gần, hắn mở mắt, xoay người về phía nàng cười sáng lạn...
Phượng Dương cưỡng bách bản thân mình mở mắt ra, nhưng cho dù nàng đã tỉnh, nhưng loại cảm giác an bình, hạnh phúc trong giấc mộng kia, vẫn đọng lại trong lòng, giống như một đám mây ấm áp, mềm mại, nhẹ nhàng quấn quanh nàng.
Phượng Dương khẽ thở dài, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười chân chính.
Có thể, nàng đã đi đúng hướng rồi, có thể an tâm mà bước tiếp.
Vẫn chưa thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nàng khoác áo đứng dậy, khêu đèn dầu, lấy ra một mảnh giấy, đem cảnh tượng trong mộng vẽ ra, sợ nếu nàng không làm thế, cảnh trong mộng sẽ hoàn toàn biến mất, một chút nàng cũng không nhớ nổi.
Nàng vẽ xong bức họa, liền đem giấy hong khô, tính sẽ để nó vào trong hộp gỗ bên cạnh.
Nhưng khi mở hộp gỗ ra, một bức họa khác đập ngay vào mắt, ngay giữa bức họa là hình ảnh một nam nhân trẻ tuổi, một thân khoác áo giáp, cả người như tắm máu, người kia cầm đao hướng về phía nàng mà chém, trong ánh mắt kia tràn đầy căm thù cùng oán hận khiến nàng cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi.
Nếu Diêu quý phi giờ phút này đứng ở đây, nhất định có thể nhận ra, nam tử ấy chính là bệ hạ.
Từ sau khi thân mẫu cùng huynh trưởng mất đi, Phượng Dương liền thường xuyên mơ thấy một ít hình ảnh kì quái, càng đáng sợ hơn chính là, những cảnh tượng trong mộng sẽ ứng nghiệm hoàn toàn với hiện thực.
Nhưng nếu bây giờ nàng cố gắng thay đổi hành động, như vậy những giấc mộng trong tương lai cũng sẽ tùy vào đó mà thay đổi. Kể từ khi nàng mơ thấy cái chết của Diêu quý phi, tính tình bệ hạ liền đại biến, mà cuối cùng còn đem dao chém về phía nàng, Phượng Dương từ khi mơ thấy giấc mơ ấy vẫn ngày ngày bất an, nàng không biết rốt cuộc trong tương lai nàng sắm vai nhân vật nào, nàng cần phải làm gì thì mới có thể thay đổi được kết cục kinh khủng trong mộng?
Tương lai này nhất định phải thay đổi, nàng quyết không thể đối đầu cùng bệ hạ và Diêu quý phi.
Vì thế sự kiện rơi xuống nước trước đó, nguyên nhân cũng chỉ là muốn xem xem có thể hay không, không có dấu vết mà dẫn bệ hạ tới gặp nàng, lại không nghĩ rằng cứ như vậy mà có thể gặp được bệ hạ. Nàng đem bức họa đáng sợ kia che lại, lại lộ ra một bức họa khác.
Bức tranh này vẽ lại giấc mộng ngay ngày mà Diêu quý phi tìm tới nàng. Trên bức họa có hai nữ tử mang trang phục sang trọng, quý phái, đứng ở Tử Thần điện, mặt đối mặt, trên mặt hai người thần sắc có chút bất đồng, nhưng khuôn mặt lại y hệt nhau, là khuôn mặt của Diêu quý phi....
~~~
Năm nay, yến trừ tịch kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc.
Hoàng đế bệ hạ hôm nay thập phần cao hứng, ở bữa tiệc uống nhiều thêm mấy chén, cảm giác say làm hai má hơi hơi đỏ lên, con ngươi sáng lấp lánh, sau khi yến hội kết thúc, cũng không cần người đỡ, chính mình vòng ra nội điện mà đi, muốn trở về phi loan cung cùng với ái phi, nhưng lại không gặp được.
Thị nữ bên người Diêu Yến Yến là Thanh Hồ,, cung cung kính kính mà bẩm báo với hoàng đế: " Bệ hạ, hôm nay nương nương còn có chút sự vụ muốn xử lý, còn thỉnh bệ hạ mau trở về tử thần điện nghỉ ngơi trước!"
Nương nương vẫn còn đang nổi nóng, nhìn dáng vẻ thì tối nay không muốn ngủ cùng với bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ còn tưởng rằng ái phi đêm nay muốn qua đêm tại tử thần điện, cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu liền xoay người đi đến tử thần điện.
Hai ngày nay trời đều có nắng nhẹ, vẫn chưa có tuyết, hơn nữa lại là năm mới, trong cung cũng náo nhiệt vô cùng, trên bầu trời thỉnh thoảng lại sáng lên, kèm theo đó là tiếng pháo hoa, pháo nổ nổ vang trời.
Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến ái phi của hắn, dưới chân lại bước nhanh vài phần.
Ái phi cứ lo việc của nàng đi! Trẫm sẽ trở về trước làm ấm giường, chuẩn bị thật tốt chờ nàng đến.
Hoàng đế vừa ngâm nga lời hát, vừa đặt chân vào tử thần điện.
Trong tử thần điện tràn ngập một cổ mùi hương nồng đậm, hoàng đế bệ hạ vừa bước vào liền hắt hơi một cái. Hắn bất mãn nói: " Là ai đốt huân hương? Nhanh chóng dập đi!"
Lập tức có cung nhân nhanh chóng tiến vào dập hương. Nhưng trong chốc lát, cái mùi hương kia cũng không biến mất được. Hoàng đế bệ hạ giật giật chiếc mũi, trong lòng thập phần không vui, nhưng mà nghĩ đến đêm nay có thể cùng ái phi thế này thế nọ, trên mặt hoàng đế bệ hạ liền hiện ra tươi cười cùng mơ mộng.
Giờ Tý trôi qua, trẫm liền mười tám tuổi, mười tám tuổi thật tốt, mười tám tuổi giỏi quá!
Hoàng đế bệ hạ một bên trong lòng cứ nhắc mãi, một bên xốc mành lên, lại bị người ở trên giường làm cho hoảng sợ.
Chỉ thấy vũ cơ ở trong bữa tiệc kia thuận theo mà ngồi quỳ ở trên giường, thấy hắn tới, thanh âm êm ái, tinh tế vang lên: " Bệ hạ ~~"
Hoàng đế bệ hạ giật mình một cái, chỉ vì ngày thường, ái phi của hắn thường hay dùng giọng điệu này nói chuyện cùng hắn, chỉ là mỗi lần nàng kêu hắn như vậy, hắn sẽ cảm thấy giọng của ái phi cực kỳ ngọt ngào, làm hắn tê dại, nhưng mà nữ nhân khác kêu hắn như vậy, hắn liền cảm thấy dáng vẻ của bọn họ thật kệch cỡm, khiến người khác chán ghét.
" Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không vui.
Đến vương trẻ tuổi có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, từ lần đầu tiên vũ cơ nhìn thấy hắn liền âm thầm đem lòng ái mộ, lúc này thấy hắn nhíu mày không vui, càng toát lên vẻ anh khí, trái tim trong lòng vũ cơ thình thịch nhảy, bên ngoài lại kính cẩn nói: " Là Lý công công đưa nô tỳ đến đây."
Lý công công? Hoàng đế bệ hạ hai mắt sáng lên, bỗng nhiên nói: " Tốt, tốt lắm, ngươi mau đem xiêm y cởi ra!"
Không dự đoán được bệ hạ lại háo sắc như vậy, vũ cơ kinh ngạc một chút, ngay sau đó không chút do dự cởi ra kiện vũ y trên người, bên trong chỉ còn lại áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ.
Vũ cơ dị tộc dáng người nóng bỏng, bộ ngực nảy nở, bờ mông ưởn lên cao ngất, giờ phút này nàng ta gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bất luận nam nhân nào nhìn thấy, huyết mạch cũng muốn phun trào, khó kìm lòng nổi.
Nàng ta khá tự tin dựa vào trên giường, không chút ngượng ngùng phô ra thân thể để thiên tử ngắm nhìn. Nhưng mà...
Ánh mắt hưng phấn của hoàng đế trẻ tuổi kia, lại chỉ cố định trên bộ vũ y nàng ta vừa cởi ra vứt dưới giường.
Vũ cơ:???
Có gì đó không đúng thì phải?
Ngay sau đó nàng ta liền ngạc nhiên mà nhìn hoàng đế bệ hạ không biết từ nơi nào cầm ra một cây gậy trúc, đem bộ vũ y nàng ta vứt trên mặt đất khều lên, rồi sau đó liền hưng phấn mà khiêng cây gậy trúc chạy ra bên ngoài.
Trong lòng vũ cơ đột nhiên dâng lên dự cảm xấu. Nàng ta vội vàng từ trên giường đứng dậy, hô lên: " Bệ hạ, bệ hạ..."
Nhưng mà bệ hạ chẳng những dứt khoát bỏ đi, còn ra lệnh cho người cuốn hết chăn đệm cùng nàng ta ném ra ngoài.