Trong hoàng cung đại tề, bảo khí xa hoa lãng phí, những cây san hô quý giá, đông châu phát sáng rạng rỡ. Cung nhân hoảng loạn quỳ rạp trên mặt đất, nơi nơi đều là tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng chém gϊếŧ dữ tợn của phản quân.
Diêu Yến Yến thay quần áo của cung nữ, hoảng loạn thu thập vàng bạc châu báu, búi tóc ngày xưa luôn được chải gọn gàng, tinh tế nay cũng không thèm bận tâm.
Đột nhiên, hai gã cung nhân vọt vào trong Phi Loan cung la lớn: "Nương nương, không hay! Loạn quân.... loạn quân vọt vào cung Đại Minh của bệ hạ."
Diêu Yến Yến tay run lên, tay nải trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất, nàng vội vàng đem tay nãi giữ chặt ở trên người, lại hướng trên mặt bôi bôi quét quét thật bẩn thỉu, do dự một hồi, mới nói: " Chạy nhanh, thu thập đồ vật trốn đi! Bệ hạ đã bị bắt, các người muốn sống thì mau chạy đi!"
Nói xong, nàng liền hướng bên ngoài chạy đi, nửa đường lại vội vàng trở về, mở giường lớn bên cạnh ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một thanh chủy thủ mang theo rồi lại vội vàng chạy ra cửa lớn cung điện. Ai ngờ, vừa ra đến cửa lớn, đã bị một đám loạn quân bắt đi.
Đám loạn quân này đều là dân thường đến từ tứ phương, nghe nói tên dẫn đầu phản loạn gọi là nông phu đại đao. Trên người, một bộ giáp trụ đầy đủ cũng không có nhưng lại cực kì hung hăng, bọn họ vào tới hoàng cung đã bị sự tráng lệ huy hoàng trong cung làm mờ mắt mà bắt đầu đốt gϊếŧ, đánh cướp, không việc xấu nào không làm, lòng tham không đáy,đến vách tường khảm đá quý trên đại điện cũng muốn dùng dao cạy tới lấy đi.
Diêu Yến Yến, tính cả cung nhân nữa, ước chừng hơn 10 người bị giải đi tới điện Tử Thần, chợt nghe một tên thủ lĩnh có râu quai nón dài quá mặt lớn tiếng nói: " Các huynh đệ, cái gì có thể lấy được đều lấy hết đi, mang không được thì đốt sạch."
Một đám cung nữ đều mặc xiêm y màu xanh nhạt khóc lóc tỉ tê thành một đoàn, phụ trách trông coi đám cung nữ này là một bọn thổ phỉ cầm binh khí, ánh mắt không chút che giấu, nhìn loạn trên người đám cung nữ đó. Diêu Yến Yến ngồi xổm trên mặt đất, liều mạng giấu mình vào một góc, cũng không quên lấy bụi bẩn trên mặt đất mà bôi bôi, trét trét lên mặt mình, chỉ sợ đám loạn quân kia chú ý tới. Đúng lúc này, trên đại điện vang lên một âm thanh quen thuộc: " Ái phi! Các ngươi cư nhiên dám đem ái phi của trẫm cũng bắt tớ, các ngươi,... các ngươi đúng là đám loạn quân đê tiện, vô liêm sỉ!"
Diêu Yến Yến:...
Nàng cúi đầu, ngồi xổm trên mặt đất, hận không thể đem đầu giấu vào ngực. Đồng thời trong lòng cũng không nhịn được mà oán trách: Aaaaa bệ hạ, người như thế nào lại ở thời điểm này nói loạn!!
Quả nhiên, tên thủ lĩnh nghe xong lời này, đôi mắt sắc bén như sói nhìn về phía những cung nữ kia: " Ai là ái phi? Là người nào?"
Mấy tên loạn binh lọt vào đám cung nữ tìm kiếm, những thâm cung tì nữ này nào đã từng trải qua chuyện này bao giờ? Đều la hét ầm ỉ, lại bị loạn quân lấy trường thương chặn lại, Diêu Yến Yến nhìn thấy 1 tên bộ mặt xấu xí, đôi tay còn dính bẩn của tên loạn quân hướng lại phía mình, sợ tới mức suýt nữa hồn phi phách tán.
Xong rồi, xong rồi!
Nàng liền cho rằng bản thân mình sẽ bị bắt đi, nhưng đôi tay kia lại lướt qua nàng, hướng tới phía sau nàng bắt lấy một cung nữ, đó là nhị đẳng cung nữ trong cung của nàng, hình như gọi là Thúy Bình. Thúy Bình la lên một tiếng chói tai, thanh âm vang dội làm những tên loạn quân đang moi đá quý hai chân run lên, đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng kêu.
Chỉ thấy cung nữ bị bắt kia dáng người yểu điệu, làn da trắng tinh tế, thật sự xinh đẹp!
Loạn quân đa số là những bá tánh không chịu nổi áp bức mà vùng lên, trong đó cũng có không ít người là thổ phỉ và ăn mày, đến tay nữ nhân còn chưa từng được sờ qua, lúc này thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngay lập tức lộ ra biểu tình sói đói.
Tên binh lính bắt lấy cung nữ nói: " Lão đại, người này xinh đẹp nhất, nhất định là nữ nhân của tên cẩu hoàng đế"
Tên thủ lĩnh cười haha: " Đây là ái phi? Hahaha, Lý Nhị Tráng, ngươi hôm nay lập công lớn, nữ nhân này liền thưởng cho ngươi làm nàng dâu nhỏ."
Tiểu binh lính lập tức vui mừng nói: " Tạ ơn lão đại!" Nói xong liền đem Thúy Bình kéo đi.
Tên binh lính này, diện mạo vừa thô lỗ, lại vừa xấu xí, Thúy Bình ỷ vào bản thân có vài phần xinh đẹp, từ trước đến nay, mắt cao hơn đỉnh đầu, đời nào chịu? Nàng liên tục xin tha, khóc ròng nói: " Không phải ta, không phải ta, ta không phải quý phi nương nương, nương nương ở nơi đó!" Nói xong, ngón tay chính xác mà chỉ về một hướng.
Đám cung nữ đứng cạnh Diêu Yến Yến liền mau chóng tránh đi, cứ như nàng là ôn thần vậy.
Diêu Yến Yến da mặt thực sự dày, trên mặt làm vài cái biểu tình mặt quỷ, hơn nữa đầu tóc nàng lúc này đã loạn lên, mặt đầy tro bụi, cùng với Thúy Bình da thịt non mịn so sánh, thật như trời và vực.
Thủ lĩnh loạn quân nhìn chằm chằm nữ nhân như điên đang ngồi xổm trên đất, nghi ngờ mà sờ đám râu xồm của bản thân, lại nhìn thoáng qua tên hoàng đế đang bị trói trên long sàng, suy nghĩ tên cẩu hoàng đế này, khẩu vị thật không giống người thường.
Hoàng đế một thân mang long bào, đôi tay bị trói gô trên cột giường, nhìn thấy Diêu Yến Yến làm mặt quỷ, hắn nghi hoặc nói: " Ái phi, nàng làm sao vậy? Có phải bị dọa sợ hay không? Đều là trẫm vô dụng, không bảo hộ được nàng."
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, ta cầu xin người, đừng nói nữa!
Trên đại điện phát ra một trận cười vang, mấy tên loạn quên kêu lên: " mẹ nó, đến một đám cung nữ lớn lên còn đẹp hơn so với quý phi."
Nói xong lại hướng Thúy Bình cười đáng khinh
Thúy Bình thét to: " Đại vương, nàng lừa ngài, ngài đem mặt nàng lau đi, nàng thật sự rất xinh đẹp, cả kinh thành này đều biết hoàng đế chỉ độc sủng một mình nàng."
Diêu Yến Yến hung hăng trừng mắt nhìn Thúy Bình, muốn tránh cũng không còn kịp, tên đại vương kia bước qua,một tay đem nàng nhấc lên, tay còn lại chà loạn trên mặt nàng khiến cho nó đau rát, đến khi nàng mở mắt ra lại, liền nghe được âm thanh hít không khí.
Diêu Yến Yến thậm chính còn nghe được âm thanh nuốt nước bọt của tên đại vương.
Thúy Bình còn không biết sống chết mà tiếp tục kêu: " Các ngươi xem, các ngươi xem, ta đã nói nàng mới là quý phi."
Tên đại vương ngây người trong chốc lát, bỗng nhiên cười haha: " Tốt lắm, ái phi ngươi liền theo Yêm đi! Yêm phong ngươi làm hoàng hậu!"
Diêu Yến Yến tại vì ở gần mà thấy được trên mặt đối phương mọc đầy râu lôi thôi, khi hắn nói chuyện còn thấy được vật dơ bẩn trong lỗ mũi, ghê tởm đến muốn nôn.
Hoàng hậu?
" Phi!" Diêu Yến Yến phun một ngụm nước bọt lên mặt tên râu xồm, nàng sinh ra đã đẹp, ánh mắt cũng cao, đời nào lại chịu ủy khuất với tên nam nhân thô lỗ, xấu xí như vậy.
Thủ lĩnh bị phun nước miếng, trên mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn nàng, giận dữ nói: " Con mẹ nó, ngươi thật to gan!"
Diêu Yến Yến bị hắn la hét sợ tới run người, lại vẫn ương bướng ngẩng cổ nhìn chằm chằm hắn.
Xung quanh truyền đến tiếng loạn quân thúc dục: " Lão đại, là gan nữ nhân này thật lớn, phải hảo hảo giáo huấn một phen để nàng ta trở nên thành thật!"
" Đem quần áo trên người nàng xé ra, xem nàng còn dám khinh thường ngài không."
" CMN, nàng dám phun nước miếng, lão đại làm chết nàng, cho nàng biết sự lợi hại của người, xem nàng còn dám xem mình là quý phi nương nương nữa không."
Nghe xung quanh tràn ngập âm thanh ác ý. Diêu Yến Yến nuốt nuốt nước miếng, sợ hãi muốn vùng vẫy thoát ra.
Thủ lĩnh râu xồm nghe xong đám tiểu đệ nói, cười haha: " được, hôm nay Yêm ở chỗ này sẽ động phòng hahaha!"
" Dừng tay!" Bỗng nhiên một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, làm Diêu Yến Yến cùng tên râu xồm trước mặt nàng giật nãy mình, hoàng đế bị trói trên giường rống to, cố thoát khỏi chế trụ đôi tay, ôm một cái gối sứ liền vọt tới.
Diêu Yến Yến sợ đến ngây người, trăm triệu lần không nghĩ tới, bệ hạ cư nhiên có một mặt dũng mãnh như vậy.
" Dừng tay! Không được động đến ái phi của trẫm!"
Ngay sau đó, tên thủ lĩnh rút đao, một phen lao tới, đâm vào bụng hoàng đế ở trước mặt.
Ba một tiếng, màu đỏ từ dao nhỏ xuống, máu từ trong bụng hoàng đế chảy ra, tên thủ lĩnh lại đem hoàng đế còn đứng trước mặt đạp ngã ra đất, oán hận mà phỉ nhổ, lấy long bào của hoàng đế lau chùi thanh đao: " CMN, tên cẩu hoàng đế làm bẩn đao của ta."
Thanh đao kia không biết đã chém bao nhiêu người, ở trên người hoàng thượng mà từng chút một lau sạch.
Diêu Yến Yến ngây dại, nàng trơ mắt nhìn hoàng đế ngã trên mặt đất, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tái nhợt anh tuấn của hắn rồi lại rơi xuống vùng bụng đang chảy máu không ngừng.
Máu vẫn chảy ra thật nhiều, không ngừng làm long bào nhiễm một mảng đỏ lớn.
Diêu Yến Yến nhớ rõ, đó là kiện áo choàng mà bệ hạ thích nhất. Bởi vì nàng đã từng trên mặt chiếc áo thêu mấy châm xiêu xiêu, vẹo vẹo.
Thật sự chỉ có mấy châm như vậy, xấu đến không nỡ nhìn nhưng bệ hạ vẫn giữ gìn nó thật cẩn thận, chỉ có ngày hội mới lấy ra, mỗi lần làm dơ, hắn đều đau lòng hơn nữa ngày, sau đó chính mình cầm nó mà tẩy rửa.
Diêu Yến Yến nhớ lại, hôm nay là lễ Thất Tịch, bệ hạ vốn là muốn cùng nàng đi ngắm sao.
Đôi mắt nóng lên, hai hàng nước mắt tràn mi, Diêu Yến Yến cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nàng đẩy đám loạn quân ra, bổ nhào đến bên người hoàng đế.
" Bệ hạ..." Đôi tay nàng run run đem đầu hoàng đế nâng lên, để hắn dựa lên đùi nàng, duỗi tay che bụng hoàng đế nhưng cho dù nàng có cố gắng che như thế nào đi nữa thì máu vẫn chảy ra từ khe hở ngón tay, rất nhanh, tay nàng cũng bị nhuộm đỏ.
" Ái phi... Lau mặt cho trẫm, thật dơ..."
Diêu Yến Yến vội vàng duỗi tay lau nước miếng trên mặt hoàng thượng, chính là đôi tay đinh đầy máu, làm mặt hoàng đế nhợt nhạt trở thành đỏ tươi
" Bệ hạ... hức hức..." Diêu Yến Yến khóc đến cơ hồ thở không nổi.
Hoàng đế dựa vào trong lòng nàng, đứt quãng nói: " Trẫm đã... không thực hiện được lời... hứa... với nàng, hứa cho nàng... trọn đời vinh hoa phú quý..." Hắn cho rằng, những tên thổ phỉ kia không gϊếŧ hắn thì hẳn là hắn còn giá trị lợi dụng, những người đó ít nhất vẫn sẽ để hắn sống, hắn cho rằng, nếu để lệ thân phận ái phi, bọn họ sẽ đối tốt với nàng, sẽ không nhục nhã nàng giống như những cung nữ khác. Nhưng chính hắn đã quên, những tên này vốn là một đám lưu dân tạo thành, bọn họ không phải là quân đội Trần Quốc, cho dù hoàng đế đại tế là hắn đầu hàng, bọn họ cũng sẽ không vì trấn an dân tâm mà đối xử tử tế với hắn và ái phi....