Chương 6
Tay nghề của hắn thật sự là rất ngon, hơn nữa cùng Tiểu Anh hoàn toàn chẳng phân biệt được cao thấp.Một tháng qua, hôm nay là ngày mà nàng hạnh phúc nhất!
Ngồi ở trên ghế dài, Thích Lan kéo khóe miệng dựa lưng vào ghế, để mặc gió đêm nhẹ nhàng thổi, cả người thoả mãn giống như là con mèo nhỏ vừa nuốt chửng cả con cá.
Tuy rằng bọn họ chỉ cách nhau có một tầng, nhưng vận mệnh hai phòng lại khác hẳn nhau, nhà của hắn không chỉ bốn phòng ba ban công, phòng phía trước còn có cả một hành lang dài, cùng ban công lớn, hơn nữa cả một tầng này chỉ có duy nhất một phòng của hắn, chỉ riêng diện tích đã là gấp đôi.
Nghe hắn nói, khu chung cư này thỏa mãn tiêu chí quý tộc, cho nên thiết kế tương đối rộng lớn, tầng 4 là nơi ở độc lập, tầng 5, 6 là tầng thuốc, tầng 7 này là có cửa sổ lớn nhìn xuống dưới, tầng 8 là gồm hai phòng với những cửa sổ nhỏ.
Nói cách khác khu chung cư chỉ có tầng 7 là có ban công lớn, nàng ở nhà hắn không những chỉ ăn uống thỏa chí, còn có thể ngồi ở ban công thưởng thức những làn gió nhẹ, hưởng thụ cảnh đêm của thành phố sáng rực, thật sự là quá tuyệt vời!
"Ăn có vừa miệng không?"
Phạm Học Ôn đi tới phía sau nàng, trong tay còn bưng một bát táo đỏ cùng một bình trà hoa cúc mật, cùng hai chén có phong cách cổ xưa Mark.
"Phi thường ngon miệng, hơn nữa còn phi thường vừa lòng." Nàng dùng sức gật đầu, sau đó lại như là nhớ ra chuyện gì, xấu hổ tươi cười."Em chưa bao giờ biết, chính mình có thể ăn liền một lần ba chén cơm."
Ai, chuyện tới nay, nàng đã thấy cái hy vọng muốn giữ hình tượng trước mặt hắn là rất xa vời, mỗi lần gặp mặt nàng không phải bản tính xấu xí, chỉ là mơ hồ như vậy, liền ngay cả lần này cũng bị thua vì thói ham an của mình.
Tuy rằng nàng rất muốn lưu lại cho hắn ấn tượng tốt, nhưng hắn cứ cố tình nấu ăn quá ngon, nàng vừa vặn lại rất đói bụng, sau đó hắn lại như vậy đương nhiên không ngừng giúp nàng múc canh múc cơm –
Tóm lại, hình tượng của nàng xem như hoàn toàn bị hủy, nàng chỉ hy vọng hắn đừng hiểu lầm nàng ăn giống như trư a.
"Đại biểu này là nói rằng em thích tay nghề của anh, đây là ca ngợi tốt nhất." Hắn đem dồ đặt lên trên mặt bàn, trên mặt cũng không có vẻ mặt kinh ngạc gì, chỉ có ấm áp ý cười.
Nhìn hắn ở trong bóng đêm khuôn mặt càng có vẻ thâm thúy cương nghị, nàng nhịn không được bật thốt lên nói: "Anh thật tốt."
"Em nói về mặt nào?" Hắn ngồi xuống ở đối diện nàng, vì nàng rót cốc trà cầu kỳ.
"Toàn bộ." Nàng đang cầm chén Mark ấm áp, có chút ngượng ngùng nói ra đáp án.
Ngay từ đầu, nàng chỉ là thật cao hứng vì có thể thấy hắn hăng hái làm việc nghĩa, cũng vì cảm kích này, sau đó hắn lại săn sóc khiến cho nàng cảm thấy ấm áo trong lòng, thậm chí tim đập thình thịch.
Không cần hoài nghi, hắn tuyệt đối là hảo nam nhân, chẳng những biết làm việc nhà cùng nấu ăn, lại ôn nhu săn sóc, nhìn thái độ của hắn có thể thấy rằng hắn không phải là người theo chủ nghĩa đại nam nhân, cũng không phải yêu cầu nữ nhân nhất định phải là hiền lành ôn nhu, chăm sóc cho gia đình.
Nàng thậm chí còn có thể suy đoán hắn là người si tình, chỉ cần là hắn nhận định ra một nửa còn lại, liền nhất định sẽ yêu thương hết mình, cả đời si tình không thay đổi.
Hắn quả thực giống như động vật gần như tuyệt chủng, nếu có thể gả cho hắn, tuyệt đối là có phúc khí, nhưng không biết hắn đã có bạn gái hay chưa……
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Thích Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng mặt đỏ.
Ngô, nàng rốt cuộc nghĩ đến đâu nhi, hắn có bạn gái hay không liên quan gì đến nàng –
"Cám ơn ca ngợi của em, bất quá là người, sẽ có khuyết điểm, ít nhất ở trường học, mọi người trên dưới đều nói anh là động vật máu lạnh." Hắn thoải mái mở ra đề tài.
"Động vật máu lạnh? Vì sao?" Nàng tò mò trong nháy mắt.
"Bởi vì anh rất nghiêm khắc, ít nhất có hai học sinh phải ôm sổ, bị anh buộc học năm thứ năm đại học." Hắn nhún vai.
Nàng trợn to mắt, thật đúng là kinh hãi lắp bắp.
"Oa, không thể tưởng được anh nghiêm khắc như vậy." Ba nàng làm giáo viên mấy chục năm, bất quá cũng chỉ làm cho báy, tám học sinh ghét là cùng, hắn lại làm như vậy, tha hồ mà học tiếp.
"Nếu muốn học đại học, thì phải chân chính học được kiến thức." Hắn nói như đương nhiên.
"Anh nói đúng, nhưng những học sinh này hẳn là muốn khóc đi?"
"Không phải muốn khóc, mà là thật sự khóc." Hắn mỉm cười, còn cười đến thoải mái tự nhiên. "Trên thực tế có cha mẹ cũng khóc, dám quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta buông tha cho đứa nhỏ của họ."
Nàng sửng sốt. "Anh là đang nói giỡn?"
"Anh cũng hy vọng là đang nói giỡn, dù sao mỗi lần đều phải nghĩ biện pháp cho bố mẹ để học sinh có thể đi học đúng giờ, anh cũng thực đau đầu."
Nhìn hắn biểu tình thoải mái, nàng nháy mắt không biết nên khóc hay nên cười, đã thấy sự hài hước của hắn.
Kỳ thật nàng thật sự không chán ghét thầy giáo, chỉ là vừa vặn cha mẹ giới thiệu đối tượng cho nàng luôn quá cứng ngắc, mỗi lần nói chuyện không đến mấy câu liền lâm vào trầm mặc, khiến cho nàng cùng đối phương chỉ có thể giương mắt mà nhìn nhau.
Nhưng hắn lại bất đồng, hắn thực hay nói, hơn nữa lại khôi hài.
Mùi hương trà bay chung quanh, nàng nghe hắn nói những việc ở trường học, rồi nói cha mẹ hiện tại cùng tiểu hài tử, còn vài lần nhịn không được cười ở trên bàn, đây là lần đầu tiên nàng sai khi tan làm, còn có tinh lực dư thừa như vậy.
Gió đêm thổi kéo dài, nàng đã quên mỏi mệt cùng áp lực, thoải mái cùng hắn tán gẫu đông tây, càng tán gẫu thì càng phát hiện cả hai rất hợp nhau, phảng phất như không phải mới bắt đầu, mà là bạn thân nhiều năm.
"Đúng rồi, anh lần trước cho em cơm rang trứng cùng sườn canh là mua ở đâu? Hảo hảo ăn nha, em nhất định phải đến đó ăn thường xuyên."
"Đó là anh làm."
"Anh làm?" Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thất vọng mà khuôn mặt nhỏ nhắn đầy suy sụp. "Là vậy sao, em còn tưởng gần đây có bán, xem ra về sau bữa tối của em lại là không tin tức."
"Nếu em đã thích, trên bàn còn có cơm thừa, anh sẽ đi rang cho em ăn." Vừa mới nói xong, hắn đã đứng dậy đi vào bên trong.
"Không, không cần!" Nàng cũng đứng dậy đi theo, không dám lại làm phiền hắn.
"Cơm rang không khó, làm ngay lập tức thì được thôi, bất quá sườn canh chỉ sợ phải đợi lần sau, trong tủ lạnh vừa vặn không có sườn lợn rán cốt."
Đáng tiếc thịnh tình của hắn lại làm cho nàng khó chối từ, tựa hồ mỗi lần khi nàng muốn khéo léo từ chối hắn, hắn lại có thói quen ngoảnh mặt làm ngơ.
"Phạm tiên sinh, em –" Nàng đi theo hắn vào nhà.
"Đều đã là hàng xóm, trực tiếp gọi anh là Học Ôn đi." Hắn quay đầu mỉm cười với nàng.
"Học…… Học…… Học Ôn……" Thanh âm của nàng bỗng nhiên nhỏ đi, thậm chí ngay cả hai má cũng trở nên có chút nóng nóng. Chết thật, hắn ôn nhu cười loại này, quả thực chình là phạm quy!
Kỳ thật — kỳ thật không chỉ có cha mẹ học sinh ở trước mặt hắn khóc đi? Lấy điều kiện của hắn, nhất định từng có không ít nữ học sinh nguyện ý lấy thân báo đáp.
Nhìn một cái hắn, không chỉ có cao, còn có tài kiêm có tiền, người có mắt hẳn là sẽ không bỏ qua báu vật này.
Chỉ là nói quay trở lại, cho dù có nữ học sinh theo đuổi hắn thì như thế nào? Có bạn gái hay không thì thế nào? Đó rõ ràng không phải chuyện của nàng, nàng lại cố tình để ý như vậy, quả thực giống như là — giống như là –
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng càng thêm nóng nóng, nàng không dám tiếp tục những suy nghĩ sâu xa, đành phải ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng lên, mệnh lệnh chính mình phải dời đi lực chú ý, chỉ là sau khi nàng hoàn hồn, hắn lại sớm bật bếp, cũng lấy hành tử tủ lạnh ra thái, tính cho vào trong cơm rang.
"Ách…… Thật sự không cần, em –"
Leng keng!
Tiếng chuông cửa thanh thoát cắt đứa giọng nói của nàng, nàng sửng sốt, bản năng nhìn về phía cửa.
"Anh nghĩ hẳn là Học Tiệp, có thể làm phiền em giúp anh mở cửa hay không?" Phạm Học Ôn vội vàng cơm rang, quay đầu nhỏ giọng yêu cầu.
"Nha, hảo." Nàng gật đầu, từng bước nhỏ đi đến cửa, nhìn qua mắt ở cửa xác thực là Phạm Học Tiệp.
Không xong, chuyện chuyển nhà nàng còn gạt Tiểu Anh, ở chỗ này lại gặp được Học Tiệp, cái này nên làm cái gì bây giờ?
Trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra biện pháp, lại không dám để cho Học Tiệp ở ngoài cửa chờ lâu lắm, nàng chỉ có thể kiên trì mở cửa.
"Hello, Học Tiệp." Nàng mỉm cười tiếp đón.
"Chị Lan?" Không dự đoán được Thích Lan sẽ xuất hiện ở nhà anh trai, Phạm Học Tiệp có vẻ phi thường kinh ngạc. "Chị làm sao có thể ở chỗ này?"
"Chị vừa mới chuyển đến tầng 8, ngươi…… Tới tìm anh trai a?" Nàng bài trừ mỉm cười, thử nói sang chuyện khác.
"Chưa có nghe Tiểu Anh nói qua là chị đã chuyển nhà." Đáng tiếc là Phạm Học Tiệp cũng không mắc mưu.
"Em nhớ rõ hai căn nhà ở tầng 8 đều là của nam nhân." Nàng đi vào trong phòng, nghe thấy tiếng trong bếp thì biết là anh trai mình đang làm bếp, cho nên trước hết ngồi xuống ở phòng khách.
"Gần đây thật sự bận quá, cho nên chị đã quên nói." Nàng cười gượng. "Đúng rồi, em làm sao mà biết tầng 8 hai căn nhà chủ đểu là nam nhân? Em với họ rất quen thuộc sao?" Nàng lại giở trò cũ, toàn tâm toàn ý muốn nói sang chuyện khác.
Phạm Học Tiệp nhìn nàng cố gắng tươi cười cứng ngắc, mỉm cười công bố đáp án –
"Bởi vì em đang ở trên tầng cao nhất."
"A?" Cái này Thích Lan cười không được.
Chết rồi, nguyên lai nàng không chỉ cùng Phạm Học Ôn thành hàng xóm, đồng thời cũng cùng Học Tiệp thành hàng xóm? Như thế rất tốt, chuyện chuyển nhà nhất định là không giấu giếm được.
Theo như giao tình giữa Học Tiệp cùng Tiểu Anh, việc này nhanh nhất là đêm nay sẽ rơi vào tai Tiểu Anh, nàng tốt nhất lập tức nghĩ ra một lý do chuyển nhà hợp lý, tuyệt đối không thể làm cho chuyện bị theo dõi phát hiện ra.
"Nguyên lai em ở tầng cao nhất, chị chưa từng gặp qua em." Nếu nàng sớm biết rằng Học Tiệp cũng ở tại nơi này, nàng nhất định ngay lập tức đổi nhà với La Lãng.
"Thời gian này công việc nhiều, cho nên em cơ hồ đang làm việc qua đêm trong phòng." Nàng hướng Thích Lan vẫy tay. "Chị Lan cũng ngồi xuống a."
"Hảo." Thích Lan miễn cưỡng tiếp tục tươi cười, ngồi ở bên cạnh người đang ngồi ghế đơn.
"Nếu chuyện chuyển nhà chị sớm nói ra, em đã có thể nhờ người giúp đỡ."
"Đồ của chị cũng không nhiều lắm, toàn dựa vào hỗ trợ của đồng nghiệp, chị nửa điểm ra sức cũng không có." Nàng nhún nhún vai, ý đồ tỉnh táo lại.
"Khu chung cư này gần công ty chị, chuyển đến nơi này thì tiện lợi này." Nàng cố ý nói ra nguyên nhân chuyển nhà.
"Cũng đúng, người ở đây tương đối tốt, giao thông cũng thực tiện lợi." Tuy rằng nhận thấy được Thích Lan tựa hồ giấu diếm cái gì, nhưng Phạm Học Tiệp cũng không có hỏi nhiều. "Đúng rồi, sao chị lại quen anh trai em? Lúc trước em nghe Tiểu Anh nói hai người đi xe điện ngầm gặp phiền toái, còn vừa vặn gặp anh trai em, các người sau đó còn có liên lạc?" Nàng thay đổi đề tài, ngược lại đối với chuyện này cũng có hứng thú.
"Làm sao có thể, chị là sau khi chuyển đến nơi đây mới quen biết anh em." Thích Lan nhanh chóng phủ nhận. "Em cũng biết cuộc sống ngu ngốc của chị, ba bữa luôn ăn ở bên ngoài, ít nhiều cũng được anh em hảo tâm chiêu đãi, hôm nay bữa tối mới có được chút tin tức." Nàng thuận đường giải thích lý do tại sao chính ình lại ở chỗ này.
"Như vậy a." Phạm Học Tiệp mỉm cười như trước, vẻ mặt lại có chút nếu có chút đăm chiêu.
Anh trai là người ôn hòa có lễ, thong dong vững vàng, người bình thường nhìn hắn sẽ nghĩ hắn là hảo tiên sinh, hảo thầy giáo, lại không biết rằng kì thật không giao tiếp với bên ngoài, thậm chí phi thường coi trọng tính toán.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ thấy qua anh trai đã mời qua vài bị cùng giới đến nhà chơi, nhưng những người đó đều là tri âm của anh trai, lại chưa từng thấy qua hắn có mời qua nữ nhi về nhà, mặc dù ở bên ngoài sống một mình, anh trai vẫn luôn "giữ mình trong sạch", đều làm cho ba mẹ sắp phát khóc.
Nếu là so sánh với động vật, anh trai như một con sói, trừ phi đối tượng là người mà hắn coi trọng, nếu không tuyệt đối không quan tâm đến người nào ở xung quanh.
"Xem ra anh em hẳn là rất vui –"
"Khó khi nào em đến đúng giờ để uống thuốc, nhưng cũng đừmg dọa khách của anh chạy mất." Phạm Học Ôn bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, cắt đứt câu nói của em gái.
Phạm Học Tiệp quay đầu, vô tội nhếch khóe miệng. "Em chỉ cùng chị Lan nói chuyện phiếm, dù sao cũng đã lâu không thấy."
"Chỉ hy vọng là như thế." Phạm Học Ôn thong dong mỉm cười, đem đồ ăn đặt ở trên bàn.
Thích Lan mặc dù có cảm thấy hai anh em có một chút kì quái, lại chú ý tới trên bàn ăn trừ bỏ một hộp cơm rang, còn có một chén nước thuốc bắc đen, ngửi mùi hương này, hẳn là thuốc Đông y.
"Em phải uống thuốc Đông Y sao, có chỗ nào không thoải mái sao?" Nàng lập tức quan tâm hỏi.
"Không bệnh, chỉ là thân thể có chút mệt mỏi." Phạm Học Tiệp đáp nhẹ nhàng bâng quơ.
"Nếu không bệnh thì khi làm việc sẽ không lăn ra ngất xỉu, lại còn gầy yếu." Phạm Học Ôn lại không cho rằng là như thế.
"Em chỉ là quá mức mệt nhọc, anh đừng có nói quá." Phạm Học Tiệp không cho là đúng nhướng mày, thậm chí cố ý bổ sung: "Cũng không nên ép em uống thuốc Đông y."
Mệt mỏi? Gầy yếu? Thích Lan nhịn không được nhíu mày.
"Em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?" Nàng hỏi Phạm Học Tiệp.
"Cứ cố kéo dài mãi, cuối cùng cuối tuần trước cũng chịu thong dong đi." Phạm Học Ôn thay thế em gái trả lời.
"Quái, em rõ ràng nhớ là anh áp giải đi, lúc ấy em tuyệt đối không thong dong, phải là lừng lẫy hy sinh đi?" Phạm Học Tiệp cố ý cãi lại.
"Anh đã rất thủ hạ lưu tình, nếu như để ba mẹ biết được, em tuyệt đối biết được là sẽ như thế nào." Phạm Học Ôn nhíu lại mày rậm.
Phạm Học Tiệp lắc đầu thở dài. "Em đã biết nên đã làm."
Mắt thấy hai anh em cứ như đang hát, Thích Lan nhịn không được mà bật lên tiếng cười, hoàn toàn cảm nhận được bọn họ trong lúc này tình cảm thâm hậu như tay với chân; Bất quá nói quay trở lại, nếu Học Tiệp đã đi làm kiểm tra, thì nàng an tâm.
"Thời gian cũng không sớm, em không quấy rầy, Phạm tiên sinh…… Ách, không, Học Ôn……" Nàng có chút khó nhọc sửa miệng. "Cám ơn anh đã chiêu đãi, lần sau nhất định đến em mời khách."
"Anh thực chờ mong." Hắn mỉm cười, đem cơm rang đựng trong hộp giấy ở trên bàn đưa cho nàng. "Cứ giữ lại hộp khi nào rảnh thì đem trả cho anh."
"Vâng, cám ơn."