Chương 11
"Em rốt cuộc bao nhiêu ngây không giặt quần áo?" Làm như không phát hiện ửng hồng trên mặt nàng, hắn thần sắc tự nhiên gắp cung bảo gà đinh vào trong bát của nàng.Nàng xấu hổ lại càng xấu hổ, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.
"Quần áo của em phần lớn đều là màu hồng nhạt, nhiều đến thực phát hoảng, hôm nay anh vừa vặn rảnh, liền thuận tiện mang ra ban công để giặt." Hắn cũng không để ý nàng có trả lời hay không, chỉ là ôn nhu giải thích nguyên nhân vì sao chính mình làm như vậy, ánh mắt thủy chung dừng ở nàng. "Đều là người một nhà, em hẳn là sẽ không để ý đi?"
Vô nghĩa! Nàng đương nhiên để ý, hơn nữa để ý chết đi được có được hay không!
"Đương nhiên…… sẽ không." Nàng có chút suy yếu tươi cười, ghi nhớ hai chữ "người nhà", "Em làm sao có thể để ý……" Nàng chỉ là rất muốn khóc, rất muốn che mặt rồi biến mất không dấu vết mà thôi.
Tự tôn của nàng, rụt rè của nàng, mặt mũi của nàng a, bùm một tiếng là không có.
"Vậy là tốt rồi." Hắn mỉm cười, dường như không có việc gì tiếp tục dùng cơm.
Mắt thấy hắn thái độ tự nhiên, cứ như giúp nàng giặt quần áo là loại chuyện rất tự nhiên, nàng tuy rằng xấu hổ muốn chết, nhưng trong lòng cũng xuất hiện một loại chua xót ở trong lòng.
Nàng lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn trên màn hình máy tính, trên màn hình là Tiểu Anh cùng Học Tiệp cười đến sáng lạn, rất sáng lạn, cứ giống như là vẫn sống ở bên cạnh vậy, hạnh phúc sinh sống.
Nếu không phát sinh tai nạn ở trên không kia, hôm nay người ngồi ở bên cạnh Học Ôn phải là Tiểu Anh, bọn họ hẳn là sẽ hạnh phúc nói chuyện trời đất, hạnh phúc cùng nhau mỉm cười……
"Thích Lan." Tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên tai.
"Cái gì?" Nàng nháy mắt mấy cái, nhanh chóng quay đầu.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng. "Em có sao không?"
"Không có việc gì." Nàng nhanh chóng tươi cười, ra vẻ dường như không có việc gì cúi đầu tiếp tục ăn canh, trong khóe mắt vẫn là nhìn hình bóng của hắn.
Thình *** h xảy ra tai nạn trên không làm cho nàng mất đi em gái duy nhất, hắn cũng là đồng thời mất đi thê tử yêu dấu cùng em gái, rốt cuộc ai là bi thương nhất?
"Anh có nấu chút băng mật để ở trong tủ lạnh, muốn uống không?" Hắn đưa mắt nhìn vào đồ ăn ở trên mặt bàn, thay nàng gắp cà tím để vào trong bát.
"Đương nhiên muốn." Nàng mỉm cười gật đầu, thấp giọng nói cảm ơn, sau đó tiếp tục dường như không có việc gì ăn cơm.
Sau khi ăn xong, nàng đương nhiên tiếp nhận công việc rửa bát, mà hắn cầm khăn lau sạch lại bàn, sau đó cả hai cùng ra phòng khách ngồi xuống băng mật, chỉ là thông cảm nàng vừa tăng ca về, hắn cũng không có ở lại lâu, nửa giờ sau liền đứng dậy rời đi.
Nàng một mình ngồi ở trên sô pha, rốt cuộc gỡ bỏ nét tươi cười, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt.
Vào thời điểm chỉ còn lại một mình, nàng mới biểu lộ tâm tình chân thật nhất của mình.
Kỳ thật hắn nói như vậy cũng không sai, nàng không phải nữ siêu nhân, từ lâu về trước nàng đã cảm thấy mệt mỏi, sự mệt mỏi trong cơ thể nàng đã tích tụ từ lâu, càng ngày càng lớn, làm cho nàng càng ngày càng trầm trọng.
Nhưng mà chỉ có chính nàng là rõ ràng, sự mệt mỏi này không phải là do công việc, mà là đến từ do việc kia nàng vĩnh viễn không thể nói ra khỏi miệng, nhưng cũng không thể dứt bỏ tình yêu kia.
Nàng yêu hắn, rất muốn yêu hắn, nhưng mà phần tình cảm này ngay từ đầu đã là một sai lầm.
Từ ngày hắn cùng Tiểu Anh kết hôn, nàng cùng hắn xác định chỉ có thể làm bạn tốt cùng người nhà, nàng không thể công khai tình cảm này, lại càng không dám để cho hắn phát hiện phần tình cảm này, bởi vì sau khi mất đi Tiểu Anh, nàng không thể chịu đựng nếu như ngay cả hắn cũng bị mất đi.
Cho dù chỉ có thể làm bạn cùng người nhà, nàng cũng không nguyện ý mất đi hắn, nhưng mà nàng lại ti bỉ bao che cho chính mình, lấy lý do này làm cái cớ, ngày qua ngày hưởng thụ sự ôn nhu cùng chiếu cố của hắn.
Tiểu Anh rõ ràng đã chết, nàng lại như trước không thể đình chỉ việc yêu thương hắn……
Rõ ràng biết không nên yêu, không nên quyến luyến, lại thủy chung ở cùng một chỗ, không phải ông trời không tạo cho nàng một khoảng cách, mà là chính nàng không cho bản thân một khoảng cách.
Cầm lấy khung ảnh, nàng nhìn ảnh em gái cười đến sáng lạn ở trong khung ảnh, cũng chậm rãi gợi lên một chút cười, vẻ mặt như đã gây tội ác cùng thống khổ.
"Tiểu Anh, em sao rồi? Cùng Học Tiệp ở nơi xa hạnh phúc không?" Nàng nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói để lộ rất nhiều bi thương. "Nếu như em có phát hiện ra lòng của chị, làm ơn cũng đừng oán hận chị……"
Ở đây trao đổi văn hóa trà Trung Tây, hiểu rõ yêu cầu cùng chủ đề mỗi nơi, nàng ra khỏi phòng họp, đi đến sân có hàng cỏ trải dài, ở xung quanh có hàng cây bao bọc, những bông hoa như đồ trang sức, ở trung tâm làm nên một cái mái vòm, dáng hoa được người chăm sóc kĩ, dưới những hàng cây còn có một chiếc bàn, mặt bàn có khắc hoa văn cổ điển của Đông Phương, mặc kệ là khay trà cùng hoa văn của Trung Quốc, màu men vẫn là đặc trưng của Phương Tây truyền thống, xem ra thật sự là rất hòa hợp.
Gió nhẹ thổi làm lan tỏa hương trà, không khí phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, hoàn toàn dung hợp giữa Trung và Tây.
Thân là thư ký của hội nghị, nàng mỗi lúc đều phải chú từng chi tiết nhỏ, cũng hiểu biết mà tùy lúc phải rời đi, để cho người yêu thích và thầy giảng có thời gian bàn luận, thật vất vả dò xét những cái như vậy, đang định đến một góc uống nước, bạn tốt La Lãng lại bỗng nhiên tiễn khách, giả vờ giả vịt đi đến bên người nàng.
"Suốt hai giờ đồng hồ, Ôn Lôi Đặc tiên sinh cứ luôn nhìn em, nhìn vào ánh mắt của hắn, anh có thể cảm nhận rõ ràng ý tứ của hắn dành cho em, em cảm thấy như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?" Nàng giả ngu, tiếp tục đi tới.
"Đương nhiên là yêu đương thế nào." Hắn đi theo bên người nàng, dùng tiếng Trung nhỏ giọng nói: "Ôn Lôi Đặc tuy rằng là nhà kinh doanh trà, bất quá là người chính trực, anh có người bạn biết hắn rất rõ, đánh giá hắn tương đối cao,em muốn thử xem xem hay không?"
"Thử cái gì? Hắn chỉ là khách hàng." Nàng quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, cố ý nói sang chuyện khác."Còn có, hiện tại là đi làm thời gian."
"Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi giữa giờ." Hắn cũng không mắc mưu, còn trái lại sửa đúng lại nàng. "Nữ nhân thanh xuân có hạn, đã hơn một năm nay em trừ bỏ làm việc thì là làm việc, rốt cuộc muốn ở vậy cho đến khi nào?"
"Em nào có thấy sao, em đối với cuộc sống của mình không có gì bất mãn." Đi vào khu chuyên dùng để nghỉ ngơi, nàng rút cốc giấy, thay nhau rót nước, may mắn bên trong chỉ có bọn họ hai người.
"Đúng là nói nhẹ không ưa, trong lòng em rõ ràng biết anh là muốn nói cái gì?" Hắn trừng mắt nhìn nàng, đưa tay tiếp nhận cốc nước.
"Nếu muốn dời đi lực chú ý, yêu đương là phương pháp nhanh nhất, không cần lấy công việc làm ma túy cho chính mình."
"Em chỉ là nhiệt tình và yêu công việc." Nàng một ngụm đem nước trong cốc giấy uống cạn.
"Làm trò, em căn bản chỉ là đang trốn tránh, rõ ràng dứt bỏ không được, lại không dám dũng cảm theo đuổi, giống như là đà điểu rụt cổ, làm cho người ta nhìn thì muốn đá vào mông em." Hắn nửa thật nửa đùa nói, cũng là những câu thật lòng.
"La Lãng." Nàng thở dài. "Em nói rồi em không muốn nói về chuyện này -"
"Tiểu Anh sẽ không trách của em." Hắn nhanh chóng mà kiên định cắt đứt lời của nàng, mặc kệ biểu tình hay là ngữ khí, đều là nghiêm trang như vậy. "Nàng yêu em, nàng so với bất kì ai khác đều mong em sẽ có được hạnh phúc."
Nhìn bạn tốt khó khi nào có được bộ dáng nghiêm túc như vậy, nàng không khỏi nắm chặt cốc giấy, nháy mắt trong lòng lại trở nên đau.
"…… Không, em không thể." Nàng cười, vẻ mặt phức tạp nan giải.
"Vì sao? Bởi vì hắn và em là người nhà dưới "hình thức"? Hay vẫn là bởi vì hắn "từng" là chồng của Tiểu Anh?" Hắn hừ nhẹ, cảm thấy này hai loại lý do đều là chó má.
"Chẳng qua là quan hệ thông gia, pháp luật cũng không cấm hai người ở cùng một chỗ, huống hồ nhìn thái độ hắn dành cho em, tình thế tương đối lạc quan."
Cho tới bây giờ, hắn vẫn là không thể hiểu trong chuyện này rốt cuộc là có sai lầm gì?
Cái tên Phạm Học Ôn kia rõ ràng là có ý tứ với Tiểu Anh, nhưng lại làm cho người ta ngã ngửa khi công bố muốn kết hôn với Tiểu Anh, không ngờ chưa đến hai tháng liền thành hôn, ai ngờ kết hôn được một nam, Tiểu Anh cùng bạn tốt Phạm Học Tiệp bất hạnh gặp tai nạn rồi qua đời, làm cho người ta không ngờ được cứ thế mà cuộc hôn nhân này đi vào kết thúc.
Trong thời gian ấy đã phát sinh nhiều chuyện khiến cho người ta trở tay không kịp, Thích Lan bi thương thống khổ nhìn hắn, nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để an ủi, chỉ có thể tùy ý đem công việc làm ma túy cho chính mình, nhưng là mọi chuyện cũng đã được một năm, bây giờ là lúc nên tỉnh lại.
"Anh có biết khi xưa những nam nhân theo đuổi em, khi chia tay em, đều cùng nói với em một chuyện?" Nàng bỗng nhiên nói một chuyện không hề liên quan, đem đề tài đổi mới.
Hắn sửng sốt, không có mở miệng trả lời.
"Bọn họ nói, vì sao em lại kém hơn so với bề ngoài đến vậy, vì sao em cuối cùng lại quá mức bình tĩnh kiên cường, vì sao sẽ không thể giống Tiểu Anh ôn nhu hiền lanh?" Nàng mỉm cười công bố đáp án, nói xong nàng mới nhớ tới trước giờ cũng chưa từng thổ lộ bí mật này cho ai.
Hắn lập tức nhíu mày."Lũ nam nhân đó đều là chó mù mắt, tất cả đều thối hoắc, em không cần để ý đến lời nói của bọn họ."
"Em là không thèm để ý, chỉ là vào thời điểm Học Ôn công bố muốn kết hôn với Tiểu Anh, em mới cảm nhận được không phải là do bọn họ thối hoắc." Nàng cười sâu sắc, cười xinh đẹp đến qua đáng, cũng là quá đáng bình tĩnh. "Không phải do em nhát gan bỏ lỡ cơ hội, mà là ngay từ đầu, em đã không đủ tốt."
Không dự đoán được bạn tốt vẫn giữ cái suy nghĩ như vậy, La Lãng lại hung hăng trừng. "Ai nói em không tốt? Em vẫn –"
"Em không tốt." Nàng lắc đầu, mỉm cười cắt đứt an ủi của hắn, tiếp tục nói: "Em không giống Tiểu Anh ôn nhu hiền thục, cũng không giống Tiểu Anh có được nhiều người yêu mến, cho nên từ đầu tới đuôi hắn là coi em như em gái mà chiếu cố, đây là sự thật."
Sau khi Tiểu Anh lâm nạn, đây là nàng lần đầu tiên rộng mở trái tim thổ lộ tiếng lòng, cũng là lần đầu tiên nàng không hề kềm lòng mà nói về Phạm Học Ôn cùng Tiểu Anh.
Thân tình cùng tình yêu, đến tột cùng bên nào mới là quan trọng?
Hy sinh tình yêu để giữ thân tình, miễn cưỡng cười vui tham gia hôn lễ, thật tình chúc phúc, lại ở bất ngờ không kịp phòng bị mà mất đi người thân, đến tột cùng làm cho người ta có bao nhiêu đau?
Nhìn bộ dáng bạn tốt miễn cưỡng cười vui, La Lãng trăm mối cảm xúc ngổn ngang trầm mặc, tuy rằng hối hận đã chạm đến vết thương của bạn tốt, nhưng cũng hiểu được chỉ có chữa đúng bệnh, mới có thể làm cho nàng tỉnh lại một lần nữa.
"Cho nên đừng nữa biện hộ rằng thế này hay thế kia, em cùng hắn là không có khả năng, vĩnh viễn cũng không có khả năng." Nàng quẳng cốc giấy vào thùng rác, tận đáy lòng đều là chán ghét.
Nàng rõ ràng vẫn là không đủ tốt, lại vẫn chết tiệt mà yêu hắn như trước, tình nguyện lấy thân phận bạn cùng người nhà mà ở bên hắn, cũng vô pháp mà rời đi hắn.
Nàng như vậy, đến tột cùng còn có cái tư cách gì theo đuổi hạnh phúc?
Nàng thậm chí không thể cầu xin Tiểu Anh tha thứ nàng!
"Một khi đã như vậy, vậy nghe theo lời anh nói, yêu đương đi." Hắn một lần nữa đề nghị, bức chính mình làm bà quản gia nhiều chuyện.
"Em không có tâm tình ấy." Nàng lập tức lắc đầu. "Huống hồ Ôn Lôi Đặc tiên sinh chỉ là khách, em không có tình cảm, em không thể lợi dụng hắn."
"Vậy cho rằng đó là kết giao thêm bạn, vô luận như thế nào em cũng phải tiếp xúc với bên ngòai, nếu không một ngày nào đó, chính em tự làm cho mình suy sụp." Hắn nghiêm túc nói, không cho phép nàng lại trốn tránh.
"Như thế nào mà ngay cả anh cũng nói như vậy?" Nàng nhịn không được nhíu chặt mày, không khỏi hoài nghi chính mình đến tột cùng là làm sao mà vẫn chưa đủ tốt, như thế nào lại luôn khiến cho người khác lo lắng.
"Ngay cả anh?" Hắn nghiền ngẫm nhíu mày, như là mẫn cảm của chó săn, luôn có thể ngửi được hương vị của con mồi.
Trong lòng biết tự mình nói sai, nàng lập tức đem đề tài cắt đứt.
"Em đã biết, em sẽ tự lo liệu."
"Sau khi tiệc trà xã giao kết thúc, Ôn Lôi Đặc sẽ ở lại Đài Bắc ngắm cảnh, nếu em muốn tự lo liệu, thì hãy dẫn hắn đi thăm quan, dù sao cũng lâu rồi em không có nghỉ ngơi." Đem nước uống xong, hắn không có lưu lại tiếp tục thuyết phục nàng, mà là xoay người rời đi, để cho nàng một mình tự mình suy nghĩ kĩ.
Nhìn bóng dáng bạn tốt, Thích Lan tuy rằng có suy nghĩ về chuyện Ôn Lôi Đặc, lại phát hiện chính mình không thể nhớ ra được bộ dạng của đối phương, thì làm sao nàng đối với hắn có cảm giác, ngược lại thân ảnh Phạm Học Ôn thủy chung chiếm giữ chiếm tim nho nhỏ của nàng.
Cho tới bây giờ, nàng không thể nào quên được trong đêm giá rét kia, hắn đã cứu nàng như thế nào.
Nhưng là nếu không phải là vì hắn đợi lâu không thấy nàng đến, cũng không thấy nàng có liên lạc gì, hắn tỉnh táo gọi cho tổng đài taxi, nhờ tổng đài liên lạc với xe số 305, hắn cũng sẽ không biết được rằng nàng đã xúông xe từ trước rồi.
Có lẽ là bởi vì tin tức con gái đi ban đêm thường bị tập kích, hoặc có lẽ là hắn đã sớm để ý thấy nguyên nhân đằng sau lưng việc nàng chuyển nhà, tóm lại là khi đó hắn cảm thấy tình huống không thích hợp, liền hoả tốc chạy tới chỗ nàng xuống xe để tìm kiếm, như là nhìn thấy nàng từ đằng xa, sau đó lại thấy tên biếи ŧɦái kia đang hành hung nàng –
Bởi vì hắn tỉnh táo, nàng mới có thể được cứu vớt.
Cũng bởi vì hắn, ác mộng của nàng mới có thể chấm dứt, mà cái tên biếи ŧɦái kia cũng đã phải chịu tội trước pháp luật.
Liền bởi vì trải qua sống chết trước mắt, nàng mới dám nhìn thẳng vào tâm tình của mình, quyết định dũng cảm nói ra, ai ngờ sau khi cảnh sát đến, nàng lại bị đưa đến bệnh viện khẩn cấp chạy chữa, kiểm tra thương tích, bác sĩ y tá lui tới, còn phải hỗ trợ cảnh sát làm bản tường trình, căn bản là không có thời gian để nói.
Thật vất vả có thể từ hỗn loạn trở về yên ổn, vừa về tới chỗ ở, Tiểu Anh lại mang đến tin tức xấu.
Nguyên lai là Học Tiệp té xỉu không rõ nguyên nhân, khẩn cấp bị đưa đến bệnh viện.
Ai cũng không dự đoán được hắn vừa mới ra khỏi bệnh viện, lại trở lại bệnh viện, tuy rằng nàng cũng phi thường lo lắng cho tình trạng Học Tiệp, nhưng bởi vì hai chân bọc băng gạc, vì tránh cho họa vô đơn chí, cũng vì tránh cho để cho Tiểu Anh biết đêm nay nàng gặp chuyện, nàng đành phải ở lại trong nhà chờ tin tức.
May mà không lâu sau Học Ôn liền truyền tin đến, nói Học Tiệp đã tỉnh, thân thể cũng không có gì trở ngại.
Chỉ là muốn nói rõ cũng phải có dũng khí, bỏ qua thời khắc mấu chốt, nàng ngược lại càng thêm nhát gan, đành phải vừa học nấu cơm, vừa ngưng tụ dũng khí, ai biết trước khi nàng nói rõ, việc vui lại từ trên trời giáng xuống trước.
Cho tới nay, nàng thủy chung phi thường may mắn lúc ấy không có xúc động nói ra, nếu nàng lúc ấy thật sự nói ra, như vậy hắn nhất định sẽ thực phức tạp, dù sao hắn cùng Tiểu Anh yêu lẫn nhau như vậy, dù sao chỉ sợ bọn họ sớm cũng đã dự tính chuyện kết hôn.
Hắn không biết nàng yêu hắn, thật sự là quá tốt, bởi vì hắn cùng Tiểu Anh mới là trời đất tạo nên một đôi, bởi vì hắn cùng Tiểu Anh viên mãn thuận lợi kết hôn.
Cuối cùng không thể trở thành tình nhân, ít nhất nàng còn có thể lấy thân phận bạn tiếp tục ở bên người hắn.