Chương 13: Mơ hồ hiểu rõ dị năng
Toàn thân thối rữa của con chó phát ra mùi hôi thối, thoạt nhìn cũng chưa trưởng thành, thân thể nó không có dấu vết bị cắn qua, có thể là khi mạt thế bùng nổ liền trực tiếp biến dị. Tốc độ của chó rất nhanh, khứu giác linh mẫn, động vật biến dị so với tang thi còn khó đối phó hơn. Con chó biến dị này cảm giác được những người có lực công kích yếu, chỉ trong chốc lát liền cắn bị thương hai người không có dị năng.Thấy những người còn lại đã tiến vào xe, “Yến Tử, cô cùng bọn họ đi trước.”. Lý ca vừa nói vừa đem Yến tử nhét vào xe, thúc giục bọn họ lái xe đi trước. Thấy tình huống quả thật có chút nguy hiểm, những người trên xe không còn kiên nhẫn, lái xe đâm vài cái tang thi liền rời đi.
m thanh của ô tô cùng mùi vị của con người càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tang thi vây lên phát ra từng trận gầm gừ. Hiện tại chỉ còn lại ba người Lý ca, Đường Khả, còn có Tề Duyệt. Tề Duyệt vốn là ở trên một chiếc xe khác chờ bọn họ rời đi. Nhìn thấy hai người bị tang thi cùng con chó biến dị dây dưa không có cách thoát thân liền xuống xe gia nhập chiến đấu.
Con chó biến dị thừa dịp Lý ca chém tang thi phía trước, lủi đi lên há mồm hướng hắn táp tới, Đường Khả thấy thế phóng thích dây leo quấn quanh, ngăn cản nó công kích, con chó biến dị né công kích của y, tiếp đến Đường Khả liên tục phóng gai, băng trùy, trong đó có một cái gai đâm trúng bụng con chó, ngao một tiếng, con chó biến dị giãy dụa trên mặt đất, không thể đứng lên.
Tường đất phía trước đã muốn bị tang thi phá ra một cái khe, “Đường Khả, đi mau! Bức tường kia sắp ngã.” Tang thi xung quanh xe đã được Lý ca cùng Tề Duyệt giải quyết sạch, cậu vừa hô to vừa cầm đao đi tới, chuẩn bị lấy tinh hạch. Lý ca lên xe, khởi động ô tô, Đường Khả hộ ở bên cạnh Tề Duyệt.
Lúc Tề Duyệt đến bên cạnh con chó biến dị, giơ đao lên, vừa hạ xuống, con chó biến dị đột nhiên phát lực há to mồm dữ tợn tấn công về phía Tề Duyệt, lập tức đem Tề Duyệt áp đảo trên mặt đất.
“Tề Duyệt!!” Đường Khả tê tâm liệt phế hô to. “Cẩn thận!!”
Tề Duyệt nằm ngửa trên mặt đất, hai tay mở rộng, vẫn không nhúc nhích, con chó biến dị chính là áp ở trên người cậu! Thấy một màn như vậy Đường Khả liền ngây dại, hô hấp đều biến nhẹ, ánh mắt trừng lớn, đầu óc trống rỗng, y không dám tưởng tượng kết quả, tâm y quặn thắt, đau đớn đến khắc cốt ghi tâm.
Bỗng nhiên, Tề Duyệt hai tay đẩy ra con chó hiến dị ở trên người, nằm tại chỗ thở từng ngụm từng ngụm. Chỉ thấy trên trán con chó kia cắm một chiếc đũa, từ miệng đâm thẳng lên trán. Tề Duyệt quay đầu nhìn về phía Đường Khả, nhếch miệng, đối với y cười rạng rỡ.
Thật sự là đại bi đại hỉ!
“Đừng lề mề nữa, mau lên xe.” Lý ca đánh thức hai người. Bức tường đất đã muốn bị tang thi đánh ra một cái lỗ, cái lỗ càng ngày càng lớn, xuyên thấu qua cái lỗ có thể thấy tang thi bên kia, rất đông, thật khiến da đầu người ta run lên.
Tề Duyệt vội vàng lấy tinh hạch trong đầu con chó biến dị kia bỏ vào túi áo. Là lam sắc! Rất tốt, là băng hệ. Đường Khả có thể ăn.
Đường Khả kéo Tề Duyệt lên xe, vừa mới đóng cửa xe, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, bức tường đất sụp, có ít nhất mấy trăm con tang thi ở phía sau bức tường, lảo đảo tiến tới đây. Xe nhanh chóng quay đầu, chạy như bay ra khỏi thôn, cách đàn tang thi ngày càng xa. Thực nguy hiểm, Lý ca xoa xoa mồ hôi trên đầu, thấy an toàn, liền từ kính xe chuyển mắt sang hai người ở phía sau. Hai người lớ lên đều phi thường xuất sắc, rất có can đảm, di, như thế nào lại ôm chặt như vậy? Có lẽ là huynh đệ đi, tình cảm thật tốt!
Ở phía sau, Đường Khả ôm chặt Tề Duyệt, đem đầu của cậu gắt gao đặt ở trước ngực mình, tâm tình phập phồng kịch liệt, chỉ vì kiếm mấy khối tinh hạch mà suýt chút tiêu mạng rốt cuộc có đáng giá hay không. Y chính là càng tự trách mình, lúc đầu không nên để Tề Duyệt đi theo. Đường Khả biết lần này là do y bất trắc, chỉ có y mới biết vừa rồi một cái chớp mắt kia, chính y có bao nhiêu lo lắng. Y thật sự là yêu thích Tề Duyệt! Thích vô cùng, tuy rằng thời gian quen biết nhau rất ngắn, nhưng mà y chính là thích Tề Duyệt, đặc biệt đặc biệt thích cậu!
Tề Duyệt bên này vẫn còn ngu ngốc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đường Khả đây là làm cái gì!! Lâu như vậy thật khiến cậu không thở nổi!! Hai tay dùng sức đẩy Đường Khả, đem Đường Khả ném qua một bên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y. Thỉnh thoảng còn lui tới cạnh cửa, ý đồ tránh xa Đường Khả một chút. Đột nhiên, Tề Duyệt phát hiện mặt của Đường Khả có chút tái nhợt, dị năng của y cạn kiệt!? Nghĩ nghĩ, Tề Duyệt vói vào trong ngực tìm kiếm một trận, lại lấy ra, cầm lấy tay Đường Khả, đặt vào lòng bàn tay y. Đường Khả mở tay ra, là một quả trà diệp đản! Lại thấy Tề Duyệt dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, Đường Khả hé miệng nở nụ cười, cầm lấy quả trứng nhẹ nhàng lột vỏ, cho vào miệng.
Tề Duyệt thấy Đường Khả ăn, liền quay đầu nhìn ra bên ngoài. Phía trước Lý ca vô tội nhìn cậu chằm chằm, thoạt nhìn thực buồn cười, khóe miệng Tề Duyệt khẽ nhếch, nhún vai vô tội tỏ vẻ cậu chỉ có một quả. Nói giỡn, cậu và hắn không quen biết, mới không cần cho hắn ăn đâu.
Đường Khả ngọt ngào ăn trứng gà tình yêu. Đột nhiên, đây là xảy ra chuyện gì? Như thế nào y cảm thấy tinh thần lực đã cạn kiệt của mình khôi phục? Là vì nguyên nhân gì?
Vì phòng ngừa tang thi và các động vật biến dị khác đuổi theo, bọn họ đặc biệt chạy loạn một hồi mới trở về căn cứ. Chiếc xe của Yến Tử đã sớm trở lại, lúc đầu trên xe có người lúc hỗn loạn bị con chó biến dị cắn trúng, lúc ấy không nhận ra, trên đường trở về hắn bị biến dị, chết. Thởi điểm rời đi là mười người, hiện tại trở về chỉ còn sáu người. Lúc phân phối vật tư, phần của những người hi sinh sẽ được đưa cho người nhà của họ gấp đôi, Lý ca vốn là muốn Đường Khả lấy một phần ba, bọn họ xuất lực tương đối nhiều, con chó cũng là do họ giải quyết, thế nhưng hắn lại bị Đường Khả cự tuyệt, chỉ lấy đi một phần nhỏ. Lý ca thật cảm động, dù sao những người khác trong nhà còn rất nhiều nhân khẩu, vật tư đối với họ mà nói vô cùng trọng yếu.
Xong việc đã là buổi chiều, trở về chỗ ở, Đường Khả để Tề Duyệt chuẩn bị cơm chiều, bản thân y lại cầm vật tư vừa được phân phát đi ra ngoài. Ở lầu một của căn cứ có một đại sảnh, mọi người nếu không có việc gì đều tụ họp ở đó, muốn tìm hiểu tình hình hay trao đổi vật tư cũng có thể đi đến đó. Đến đại sảnh, Đường Khả dùng năm bao mì ăn liền trao đổi với một thôn dân lấy một thùng gỗ có thể tắm, những vật tư cò lại y cũng dùng để đổi lấy quần áo sạch cho Tề Duyệt, cái bao Tề Duyệt mang theo tuy rằng lớn nhưng bên trong dường như không có quần áo, nhiều ngày như vậy cậu vẫn chưa từng đổi qua. Nước cũng không cần phải đổi, Tề Duyệt nói cậu có đem theo rất nhiều nước. Sau khi trao đổi xong các đồ vật, Đường Khả mang theo trở về.
Trở lại phòng, Tề Duyệt nhìn thấy đồ vật trong tay Đường Khả vô cùng kinh hỉ. Rốt cuộc có thể tắm rửa, vài ngày qua cậu cũng chưa tắm chưa đổi quần áo, trên người cậu đều là mùi hôi thối của tang thi. Tề Duyệt từ trong không gian lấy ra một cái nồi lớn, là một cái nồi hấp lớn thường dùng để hấp bánh chẻo[1], bánh bột mì[2], bánh bao linh tinh. Lại lấy ra một cái bếp ga nhỏ, Tề Duyệt đem nồi hấp để lên bếp, quay sang ra hiệu cho Đường Khả, Đường Khả hiểu ý tiến lên, hướng vào trong nồi phóng mấy khối băng, bật bếp lên, băng nhanh chóng tan ra.
Nấu băng vài lần, nước trong thùng liền đầy. Tề Duyệt xắn xuýt đứng bên cạnh thùng gỗ, không chịu cởϊ qυầи áo, mắt hoa đào híp lại liên tục đưa mắt về phía Đường Khả.
Đường Khả nhíu mày, ”Tiều Duyệt Duyệt, cậu đây là muốn cùng tôi tắm uyên ương sao?”. “Đáng tiếc, thùng quá nhỏ, ta hẳn là nên kiếm một cái lớn hơn mới được a.” Đường Khả trêu đùa.
Tề Duyệt mặt bạo hồng, “Ai muốn cùng anh tắm! Nằm mơ!”. Tề Duyệt không phân bua đem Đường Khả ném ra khỏi cửa, nói giỡn, đêm qua y đối với cậu như vậy cậu làm sao có thể ở trước mặt y tắm rửa. Ai, không dám nhớ lại đoạn hồi ức buổi tối phát sinh, lúc ấy là do cậu uống quá nhiều nên sau đó mới đáp lại hắn! Đúng vậy, nhất định là do uống quá nhiều!
Đường Khả đứng dựa vào cửa, cúi đầu một hơi lại một hơi hút thuốc, nghe bên trong vang lên tiếng nước. Y tưởng tượng đến cảnh sắc bên trong, đầu ngón tay giống như cảm giác được xúc cảm ngày hôm qua, bóng loáng nhẵn nhụi.
Chỉ lát sau cửa mở, tóc của Tề Duyệt ẩm ướt, nước một giọt lại một giọt rơi xuống, trên người còn tản ra mùi hương sau khi tắm rửa, Đường Khả không dám tiếp tục tưởng tượng, phía dưới y đã có chút cứng rắn!
Tề Duyệt cũng không biết tâm tư của Đường Khả, cậu vừa mới tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch, hiện tại cả người vô cùng nhẹ nhàng khoan khái. Đem nước thừa đổ đi, trở về lại đem nồi chuẩn bị tốt để Đường Khả cũng có thể tắm rửa sạch sẽ. Nấu nước xong liền nhanh chóng đổ vào thùng gỗ. Đến phiên Đường Khả tắm rửa, y tỏ vẻ Tề Duyệt không cần đi ra ngoài, chính y không ngại bị cậu nhìn. Tề Duyệt xấu hổ buồn bực mắng hắn lưu manh, trốn đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài Tề Duyệt liền hối hận, nói cái gì không nói lại mắng y lưu manh, đây đều là lời nói liếc mắt đưa tình của mấy nữ sinh khi yêu đi, cậu âm thầm hối hận, lần sau tuyệt đối không nói như vậy nữa.
Sau khi tắm rửa xong là thời gian để ăn một bữa thật ngon! Tề Duyệt không ngừng thuyết phục chính mình, hôm nay đã quá cực khổ, ăn một bữa thịnh soạng tuyệt không quá đáng. Lập tức cậu lấy ra một bàn đồ ăn, thịt ba chỉ khoai tây cắt lát[3], thịt thái mỏng xào nước tương[4], thịt tẩm bột chiên[5], còn có một đĩa lớn bánh bao thịt!
Vừa ăn một ngụm, lại là cái loại cảm giác này! Đồng dạng với cảm giác lúc y ở trong xe dùng trà diệp đản! Tinh thần lực sau khi tiêu hao phải nhờ năng lực minh tưởng mới khôi phục lại. Nhưng mà tinh thần lực tiêu hao của y lại bắt đầu khôi phục, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ có liên quan đến những món ăn này? Dị năng của Tề Duyệt là trù nghệ, hẳn là cùng hắn có liên quan.
“Dị năng trù nghệ của cậu trừ bỏ có thêm không gian còn có gì khác biệt không?” Đường Khả bất ngờ hỏi Tề Duyệt.
“Không biết, không có cảm giác.” Tề Duyệt nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, bổ sung: “Bất quá, nếu tôi nấu ăn trong một thời gian dài tôi sẽ cảm thấy tinh thần lực giảm xuống, có tiêu hao.”
“Dị năng của cậu thăng cấp như thế nào?”
“A, không biết, ai, dị năng trù nghệ là tinh hạch màu gì chứ?” Tề Duyệt cảm thấy mình thật sự là đầu heo, căn bản không nghĩ đến chuyện thăng cấp, chỉ lo tìm đùi, ôm đùi, kề cận đùi.
“Có phải hay không cần nấu ăn để thăng cấp?” Đường Khả phân tích, “Còn có, tôi ăn những món cậu làm cảm thấy tinh thần lực của tôi có xu thế khôi phục.”
“A, đúng rồi, dường như là thế. Đúng vậy!” Tề Duyệt gật đầu lia lịa.
Xem ra tinh thần lực khôi phục là do những món ăn Tề Duyệt làm. Cấp bậc dị năng hiện tại của Tề Duyệt là 0 cấp, nếu cậu làm ra thức ăn có thể khôi phục tinh thần lực ngay lập tức thì cấp bậc sẽ cao như thế nào? Đường Khả tiếp tục suy nghĩ.
“Cấm lấy, tôi lấy nó từ trên người con chó biến dị, anh dùng đi.” Tề Duyệt thiếu chút nữa đã quên, từ trong túi áo ô uế lấy ra một khối tinh hạch băng hệ, đưa cho Đường Khả.
Đường Khả cất kỹ, y muốn nghỉ ngơi trước rồi hãy hấp thu, như vậy băng dị năng của hắn cũng có thể thăng cấp.
=============
[1] bánh chẻo (sủi cảo)
[2] bánh bột mì: bánh dùng bột mì cuộn lại sau đó hấp lên
[3] thịt ba chỉ khoai tây xắt lát
[4] thịt thái mỏng xào nước tương
[5] thịt tẩm bột chiên