Tên Hàng Xóm Đáng Ghét!

Chương 8

Tan học, tôi đứng ở gần cây bàng để đợi Du Thiệu Kiệt. Ánh nắng gay gắt khiến tôi có hơi nhức mắt. Chờ tầm năm phút thì thấy bóng dáng hắn ta từ xa.Chân còn định bước thêm bước thứ hai thì có một bạn nữ sinh đuổi theo Du Thiệu Kiệt đằng sau nên đành chốn vào một góc nghe trộm.

Cô bạn đó đứng trước mặt Du Thiệu Kiệt bộ dạng e thẹn, xấu hổ, nhỏ giọng hỏi:"Tớ có thể chụp cùng cậu một bức hình được không?"

Vậy mà hắn lại lạnh lùng từ chối."Tôi không thích chụp hình với con gái!"

Vậy không phải hắn thích con trai thật chứ? Nếu vậy phải làm sao bây giờ? Du Thiệu Kiệt chẳng phải vừa nói không thích chụp cùng con gái sao? Nếu bây giờ mà ra nói hẳn nào cũng bị hắn từ chối, như vậy thì mất mặt lắm! Lại nghĩ đến đôi giày đó, nếu để vuột mất cơ hội này thì tiếc lắm!

Loay hoay mãi không biết phải làm sao đến lúc ngẩng đầu đã chẳng thấy bóng dáng Du Thiệu Kiệt đâu nữa cả. Tôi giật mình nhảy ra khỏi bụi cây liếc mắt tìm hắn, thì ra Du Thiệu Kiệt đã đi tới cổng. Tội vội đuổi theo hắn, theo hắn về đến tận nhà đến lúc hẳn đóng cửa.

Tôi nhìn cánh cửa nhà hàng xóm đối diện với nhà mình một lúc rồi mới trở về nhà.

Trằn trọc nằm trên giường cả buổi tối nghĩ cách xem chụp ảnh hắn như thế nào nhưng lại không nghĩ ra được cách gì điều đó khiến tôi phát rồ lên. Lên mạng mở một trang web bán giày nữ lướt xuống một cái tôi liền nhìn thấy ngay đôi giày mà mình thích. Đó là một đôi adidas nữ màu trắng nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng nó lên tới gần hai triệu. Tôi đang suy nghĩ nó có đắt quá không nhỉ? Dù Tiểu Mễ nhà giàu nhưng tiền đó cũng không phải của cô ta, mà bây giờ bảo cô ta bỏ gần hai triệu ra mua giày cho mình thì cũng thấy hơi quá đáng! Thôi bỏ đi, cô ta nhiều tiền mà!

"Nhưng mà phải nghĩ cách chụp ảnh trước đã!"

Cốc...cốc...cốc...

Sau tiếng gõ cửa là giọng của mẹ."Mẹ nấu cơm xong rồi đó, liệu mà xuống ăn. Tối nay mẹ có hẹn với bạn không ăn cơm ở nhà đâu đấy!"

Tôi đáp:"Con biết rồi mẹ!"

Sau đó là tiếng dép của mẹ rời đi.

Sau khi ăn cơm xong, tôi mang bát ra rửa rồi lại ngồi xem tivi một lúc. Một lúc sau không hiểu vì lý do gì mà tôi lại đứng ngoài cửa rình Du Thiệu Kiệt. Có lẽ là không cam tâm để vuột mất cơ hội được mua đôi giày kia. Đứng đợi một lúc lâu, muỗi chích đầy chân tay, chỗ bị chích sưng vù lên.

Còn đang định bỏ cuộc thì đột nhiên cánh cửa nhà đối diện mở ra, người xuất hiện quả nhiên là Du Thiệu Kiệt. Hắn mặc một chiếc áo phông trắng cùng với quần jean xanh rách gối. Bộ trang phục tuy đơn giản nhưng lại giúp hắn nổi bật chiều cao và nhan sắc. Tôi tự nhìn lại chính mình, bộ quần áo ngủ doraemon với đôi tông màu vàng, đúng là thảm họa.

Du Thiệu Kiệt đến một cửa hàng coffee lớn nhất trong phố. Một ly cà phê ở chỗ này đã mấy chục nghìn rồi. Vì đem theo ít tiền nên chỉ có thể ngồi ở quán trà sữa nhỏ đối diện. Thật may vì Du Thiệu Kiệt ngồi ngay chỗ hướng ra đường cái nên rất tiện cho việc theo dõi. Gọi cho mình một ly trà sữa vị socola rồi lôi điện thoại ra nghịch.

Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp đến ngồi chỗ đối diện của Du Thiệu Kiệt. Cô ấy mặc một chiếc đầm voan màu hồng nữ tính, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn hai người như vậy rất giống một đôi 'tiên đồng ngọc nữ'. Dù có hơi ghen tị với cô gái đó nhưng quả thật hai người họ rất xứng đôi.

Du Thiệu Kiệt cười nói vui vẻ, tôi chưa từng nhìn thấy hắn nói nhiều như vậy. Tôi đang tự hỏi cô gái kia có sức hút như thế nào mà lại khiến hắn vui vẻ như vậy.

"Thưa chị, đồ uống của chị đây ạ!"

Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng của anh phục vụ. Tôi mỉm cười cảm ơn rồi hút trà sữa. Viên trân châu tôi đang nhai phát ra tiếng giòn giã khiến tôi vô cùng thích thú.

Tôi lấy điện thoại phóng to màn ảnh rồi chụp lúc hắn đang cười. Nhìn hắn trong ảnh tôi cảm thấy hơi bực mình không rõ lý do. Tôi lấy ngón trỏ phải đập vào mặt hắn trong màn hình để trút giận.

"Cười này, cười này cho cậu chết này! Cái bản mặt khó ưa,...cái đồ..." Hai từ "ngạo mạn" bị nuốt xuống cổ họng khi mà chiếc điện thoại bị giật. Tôi giật mình ngẩng đầu thì thấy Du Thiệu Kiệt đang cầm điện thoại của tôi đang chăm chú xem xét tấm ảnh.

"Trả lại cho tôi!" Tôi đứng dậy định cướp lại điện thoại thì Du Thiệu Kiệt xoay người không cho tôi cướp.

"Cô chụp có vẻ có tâm đấy!" Hắn mở miệng nói, trả lại điện thoại cho tôi.

Tôi vội tắt điện thoại cất vào túi.

"Sao cô lại chụp trộm tôi?" Hắn nhìn tôi hỏi.

Tôi biện đại ra một lý do."Tôi chỉ vô tình thôi, ai mà muốn chụp cậu chứ!"

Du Thiệu Kiệt nhếch môi cười, đáp."Vậy hả? Nhưng tôi lại thấy cậu đi theo tôi suốt từ nhà tới giờ đấy.