Chương thứ ba mươi hai: Cảm tạ
Ăn sáng xong, Khang phi bước vào phòng Dương Quỳnh. Mọi người hành lễ sau đó đều bị Khang phi cho lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Khang phi cùng Dương Quỳnh hai người.
"Vết thương còn đau không?" Khang phi càng thêm gầy, khí sắc không tốt lắm, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Dương Quỳnh cười nói: "Đương nhiên đau."
Khang phi sẵng giọng: "Vậy ngươi còn cười được?"
"Cười hay không cười, vết thương vẫn đau. Nô tỳ mặt mày ủ rũ, đau đớn cũng sẽ không tự chạy mất." Dương Quỳnh đáp lời nhưng thái độ không quá kính cẩn.
Khang phi lại giống như không nghe được, "Lần này bổn cung có thể sống, đều là nhờ ngươi. Bổn cung tới đây để cảm ơn ngươi."
"Nương nương không cần như vậy. Nô tỳ ở bên người nương nương, không bưng nước dâng trà, không trang điểm thay quần áo, còn thường xuyên làm nương nương tức giận. Nô tỳ cảm giác thiếu nương nương rất nhiều. Trải qua chuyện này, rốt cuộc nô tỳ cũng có thể thản nhiên đứng phía sau nương nương." Dương Quỳnh xác thực là nghĩ như vậy. Lúc trước nàng cảm thấy ở trước mặt Khang phi đều thật không thể đứng thẳng lưng. Tuy rằng nàng làm vệ sĩ kiếm sống, thế nhưng người khác lại cảm giác nàng không cần mạng. Lần này tuy rằng hiểm càng thêm hiểm, nhưng rốt cuộc cũng là liều mạng thành công.
Khang phi cười nhạt: "Bất kể thế nào, ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của bổn cung. Phần ân tình này, bổn cung sẽ không quên." Suy nghĩ một chút, nàng nói tiếp, "Bổn cung có thể cho ngươi một ân điển. Ngươi muốn gì?"
Dương Quỳnh nói: "Vô luận nô tỳ muốn gì, nương nương đều đáp ứng?"
Khang phi sững sờ. Nàng không nghĩ tới Dương Quỳnh sẽ tranh thủ cơ hội, ngay lập tức muốn đưa ra yêu cầu: "Chỉ cần bổn cung cho được."
Dương Quỳnh nâng con ngươi, nhìn hai mắt Khang phi, từng chữ từng chữ nói: "Nô tỳ thỉnh cầu nương nương trừ bỏ cung tịch của nô tỳ."
(*) Cung tịch: Quan hệ lệ thuộc của cung nữ, thái giám đối với Hoàng cung.
Giờ phút này Khang phi thật sự ngây ngẩn cả người. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới Dương Quỳnh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Ngươi muốn xuất cung?"
Dương Quỳnh khẽ lắc đầu, "Không, nương nương, nô tỳ nguyện ý ở lại bên cạnh người."
"Vậy tại sao ngươi lại muốn trừ bỏ cung tịch?" Khang phi thật không hiểu, nếu như không xuất cung, vậy tại sao lại muốn trừ tịch? Đây không phải là mâu thuẫn sao?
Dương Quỳnh giờ phút này hai mắt rất sáng, thanh tịnh không chứa một chút tạp chất. Lời nói ra cũng mang âm điệu mạnh mẽ, "Bởi vì ta cần thân phận bình đẳng. Ta không muốn lại bị người khác xem là nô tài, đặc biệt là nương nương."
Vượt ngoài dự liệu của Khang phi, nàng dĩ nhiên lại tránh né cái nhìn chăm chú của Dương Quỳnh. Nàng chỉ cảm thấy cung nữ còn không ngồi dậy nổi trước mặt này cho mình áp lực rất lớn.
"Chưa từng có một cung nữ hoặc thái giám nào đưa ra yêu cầu như vậy."
Dương Quỳnh không chút phật lòng: "Chung quy cũng phải có người thứ nhất."
Khang phi nghiêng đầu, suy tư một chút nói: "Việc này bổn cung không thể làm chủ. Nhưng bổn cung vẫn sẽ tận lực hướng Hoàng thượng tranh thủ."
"Tạ ơn nương nương."
Khang phi nhìn Dương Quỳnh sắc mặt trắng bệch, nàng phát hiện mình bắt đầu không hiểu người này. Có lẽ ngay từ đầu, nàng đã không hiểu cung nữ trước mặt. Cung nữ này cùng người trong ấn tượng của mình hoàn toàn khác nhau. Nói Dương Quỳnh phản nghịch, không phục quản giáo, tựa hồ không phải. Nếu nói Dương Quỳnh trung thành, tận tâm, tựa hồ cũng không đúng. Thông qua chuyện thích khách lần này, Khang phi đối với Dương Quỳnh trung tâm đã không còn hoài nghi, nhưng chẳng qua nàng cảm thấy Dương Quỳnh cùng những cung nữ trung tâm hoặc chết hoặc bị thương nơi đó không quá giống nhau. Nhưng rốt cuộc là không giống điểm nào, nàng lại không nói ra được.
Dương Quỳnh, ở trong cảm giác của nàng, thủy chung là một tầng sương mù, mờ mờ ảo ảo, nhìn không thấu.
Lúc sau Khang phi báo cho Dương Quỳnh biết, Trì ma ma đã tạ thế. Mấy ngày nay Khang phi gầy đi một vòng, một mặt là bởi vì Dương Quỳnh bị thương, mặt khác cũng là bởi vì Trì ma ma qua đời.
Dương Quỳnh hiểu sự đau đớn trong lòng Khang phi. Người muốn bảo vệ đã chết, người muốn báo thù cũng đã chết. Loại cảm giác này giống như một hơi nghẹn thở, làm thế nào cũng không thể trút ra ngoài.
Chớp mắt lại qua hơn mười ngày, thân thể Dương Quỳnh hồi phục rất nhanh, Thiên Linh nói là do bên trong thân thể tốt. Dương Quỳnh lại cảm thấy còn phải tiếp tục kiên trì rèn luyện. Nếu như ngày đó không phải do thể lực của nàng cạn kiệt, có lẽ cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy. Cho nên nói, thân thể là cơ sở của cách mạng. Lời này tuyệt đối chí lý.
Mười mấy ngày qua, Yên Xảo thỉnh thoảng sang đây xem nàng, nàng là một tiểu cao thủ tin tức, thường xuyên mang đến một ít tin mới mẻ. Trong đó để cho Dương Quỳnh giật mình nhất chính là, Hoàng thượng vì khen ngợi Liễu mỹ nhân thời điểm nguy nan xả thân cứu người tinh thần không cầu vụ lợi, hạ chỉ tấn phong Liễu mỹ nhân làm Thục phi.
"Nói như vậy, Thục phi đã chết kia cũng họ Liễu." Dương Quỳnh cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Liễu mỹ nhân phẩm cấp rất thấp, coi như là Hoàng thượng muốn tấn phong, nhiều lắm cũng là phong vị tần. Dù phong thế nào, cũng không phong tới hàng tứ phi.
Yên Xảo nói: "Ngươi đúng là lanh lợi. Ta nghe nói, Liễu Thục phi mới cùng Liễu Thục phi trước là thân tỷ muội. Liễu Thục phi mới nhỏ hơn năm tuổi, năm ngoái mới tiến cung."
Quả nhiên, đáy lòng Dương Quỳnh cười lạnh. Cái này chỉ sợ cũng là thủ đoạn lôi kéo thần quyền của Hoàng thượng. Vị trí Thục phi là của Liễu gia, ai sẽ để ý tỷ tỷ ngồi hay muội muội ngồi? Xem ra Liễu Thục phi trước thi cốt còn chưa lạnh, Cung Ngọc Thần đã muốn nghênh đón chủ nhân mới.
"Ta nghe nói, trong cung đều truyền tai vị Liễu Thục phi này là người trong họa có phúc. Tuy rằng bị thương nhẹ, nhưng có thể từ mỹ nhân được tấn phong lên phi vị, cái này nếu là bình thường, thì phải cần bao nhiêu năm? Tuy nói mất đi một tỷ tỷ, nhưng chính mình lại kiếm được một tiền đồ tốt." Yên Xảo ăn nói rõ ràng, ngay cả điều thông thường nhất nàng cũng nói ra.
Dương Quỳnh ngửi được một tia mùi vị âm mưu. Nàng không hỏi nhiều, chờ thương thế tốt lên một chút, trực tiếp đến hỏi Khang phi thì tương đối đáng tin cậy.
Tối hôm ấy, bởi vì thương thế của Dương Quỳnh có chuyển biến tốt đẹp, Thiên Linh liền đến chỗ Khang phi sửa soạn lại quần áo cùng trang sức Hoàng thượng ban thưởng trong thời gian gần đây. Bởi vì Khang phi chịu kinh hãi, Hoàng thượng có đến mấy lần, ban thưởng không ít đồ này nọ. Khang phi lại miễn Thiên Linh làm việc, chuyên tâm chăm sóc Dương Quỳnh, cho nên những vật này chỉ được ghi lại trong sổ sách, cũng không có ai tiến hành thu xếp.
Dương Quỳnh một người nằm ở trên giường, hiện tại nàng có thể ngồi dậy ăn cơm uống thuốc, nói chuyện phiếm, đọc sách, nhưng vẫn không xuống giường được. Đột nhiên cửa vang lên một tiếng. Dương Quỳnh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn. Lúc này cửa mở ra, Mặc Diệp từ bên ngoài lách vào, lại nhanh chóng đóng cửa.
"Sao ngươi lại tới đây?" Dương Quỳnh kỳ quái hỏi.
Mặc Diệp mím chặt môi, một lát sau mới nói: "Tới thăm thương thế của ngươi một chút."
Dương Quỳnh thấy bộ dạng của hắn không được tự nhiên, không nhịn được bắt đầu nổi lên tâm tư trêu đùa, "Ngươi cũng là quan tâm ta đi?"
Mặc Diệp vừa muốn phản bác, giương mắt nương theo ngọn đèn, nhìn thấy khuôn mặt không có chút máu của Dương Quỳnh, lời đến bên miệng lại không xuất khẩu.
"Không phản bác ta xem như ngươi thừa nhận." Dương Quỳnh cười nói. Nụ cười này động đến miệng vết thương, nàng lập tức đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Mặc Diệp thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, "Đều bị thương thành như vậy cũng không thể yên tĩnh trong chốc lát?" Nói xong, đi tới, quy củ quỳ trên mặt đất, dập đầu một cái với Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh cả kinh nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Mặc Diệp đứng dậy, chân thành nói: "Ngươi cứu được nương nương, chính là đại ân nhân của Thẩm gia. Ta cũng họ Thẩm, tuy rằng không thể thay mặt Thẩm gia, nhưng mà ta muốn thay mặt cha mẹ ta cùng tỷ tỷ biến mất cám ơn ngươi."
Dương Quỳnh thở dài, "Thanh Diệp biến mất, nhưng ngươi cũng không cách nào buông bỏ?"
Mặc Diệp cười khổ nói: "Đúng vậy. Ta có thể tiếp nhận Thanh Diệp phản bội hoặc tử vong, nhưng làm sao ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ biến mất. Rõ ràng ngươi..., rõ ràng là thân thể của Thanh Diệp, nhưng không phải hồn phách của nàng."
Dương Quỳnh cũng chỉ có thể cười khổ theo. Chuyện hoang đường như vậy, ai có thể tin tưởng? Nếu như không phải tự mình trải qua, đánh chết nàng cũng không tin, "Cuối cùng ta cũng không phụ ngươi nhờ vả."
Mặc Diệp nhìn Dương Quỳnh, con ngươi màu đen mang theo một ít tâm tình khó có thể lý giải, "Cũng may ngươi không phải Thanh Diệp."
"Hả?" Dương Quỳnh mở to hai mắt nhìn, tỏ vẻ chính mình không hiểu ý của hắn.
"Thanh Diệp thuở nhỏ thân thể gầy yếu, bệnh lâu thành y. Nếu ngày đó nàng ở đây, không cứu được nương nương không nói, chính mình cũng sẽ mất mạng. Ở điểm này, ngươi so với Thanh Diệp làm tốt hơn nhiều." Cảm tình của Mặc Diệp rất phức tạp. Tựa như hắn nói, sau chuyện này, trước đây hắn chưa từng cảm thấy vui mừng vì Thanh Diệp biến thành Dương Quỳnh như vậy. Nhưng mà dù sao người kia cũng là tỷ tỷ sinh đôi của mình, bọn hắn ngay khi ở trong bụng mẹ cũng đều cùng một chỗ, tuy rằng qua lâu như vậy, hắn vẫn thường xuyên ảo tưởng, kỳ thật Thanh Diệp không biến mất, hoặc là một ngày nào đó nàng sẽ trở về. Thẳng đến khi chuyện này xảy ra, làm cho hắn xác định, Thanh Diệp xác thực đã biến mất. Nử tử trước mặt hoàn toàn là một người xa lạ. Một người có tướng mạo cùng mình thập phần tương tự.
"Trong khoảng thời gian này, Trần Chiêu Nghi bên đó như thế nào?" Dương Quỳnh không muốn bầu không khí trở nên lúng túng. Dù sao trò chuyện về Thanh Diệp cũng không phải là chủ đề tốt.
Quả nhiên vừa nhắc tới chuyện khác, biểu tình của Mặc Diệp thoải mái hơn nhiều, "Trần Chiêu nghi sau khi hồi cung một mực tĩnh dưỡng. Ta nhìn nàng thật đúng là bị dọa sợ. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài rất trấn định, nhưng nghe Thu Liên, Thu Hà các nàng lén lút nói, Trần Chiêu nghi ban đêm thường xuyên gặp ác mộng."
Dương Quỳnh gật đầu, "Ngươi vẫn là mọi việc cần cẩn thận. Hơn nữa, ta có thể cứu nương nương, cũng là nhờ có vị sư phụ này dạy bảo tốt."
Mặc Diệp mặt ửng hồng, "Nếu bình thường ngươi chăm luyện chút công phu, thì cũng sẽ không bị thương nặng như vậy."
"Vâng. Đồ nhi kính cẩn nghe sư phụ dạy bảo." Dương Quỳnh cười nói.
Mặc Diệp liếc mắt một cái, cảm thấy dáng vẻ của nàng đều không ra hồn, "Ta phải đi đây." Nói xong, vọt đến cửa, đẩy ra một khe nhỏ, nhìn nhìn phía bên ngoài, lúc này mới xuất môn.
Dương Quỳnh thở dài, rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, làm việc lại vô cùng cẩn thận. Những năm này, hẳn là Mặc Diệp ăn không ít khổ.
Ban đêm, lúc Thiên Linh trở lại thì Dương Quỳnh đã ngủ. Thiên Linh nhẹ chân nhẹ tay đến trước giường nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ của nàng, mỉm cười. Đưa tay giúp Dương Quỳnh dịch góc chăn, lúc này mới về trên giường mình.
Dưỡng thương một tháng, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng có thể nhờ Thiên Linh nâng đỡ xuống giường đi bộ được vài bước. Đối với nàng nằm trên giường một tháng mà nói, đây quả thực là thiên đại ban ân. Lý thái y sau khi bắt mạch lại dặn dò Thiên Linh thường xuyên đỡ Dương Quỳnh xuống đất đi lại một chút, trợ giúp miệng vết thương khép lại, lên da non.