Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 19: Chiêu nghi

Chương thứ mười chín: Chiêu nghi

Bỏ qua Dương Quỳnh trong lòng oán thán không đề cập tới, Khang phi quay đầu nhìn sắc trời nói: "Hôm nay bên ngoài khí trời tốt, chúng ta đi ngự hoa viên một chút."

Dương Quỳnh thầm nghĩ rốt cuộc vị nương nương này cũng chịu ra khỏi cửa. Sau khi Khang phi trở lại Cung Lung Hoa, không thể ngờ là chưa từng xuất hiện ở cửa cung, thật khó cho nàng đợi được đến bây giờ.

Khang phi mang theo Dương Quỳnh, hai tiểu cung nữ đi theo phía sau, một đường ra khỏi Cung Lung Hoa. Trên đường đi, các cung nữ thái giám gặp Khang phi đều vội quỳ xuống hành lễ. Dương Quỳnh âm thầm tặc lưỡi, cấp bậc tôn ti ở chế độ xã hội, thật là đáng sợ.

Ngự hoa viên của Hoàng cung hiển nhiên là muôn hoa đua thắm khoe hồng. Ngày thu, trong Ngự hoa viên nhiều nhất vẫn là hoa Cúc, mỗi chủng loại đều lần lượt nở rộ. Chủ tử bốn người đang đi dạo, xa xa liền thấy một đoàn người đi về phía các nàng.

Khang phi nhìn thấy người tới, tự nhiên dừng bước. Ánh mặt trời mùa thu rất đẹp, chiếu vào cung y màu Đinh Hương trên người Khang phi, xác thực so với hoa còn kiều diễm hơn nhiều.

Đoàn người trước mặt nhân số không ít, lúc này dần dần đến gần. Dương Quỳnh đỡ Khang phi, len lén quan sát, thấy phi tần đi đầu mặc cung y màu xanh lam, có vẻ thanh lệ thoát tục. Nàng nhận ra người này, là Chiêu nghi Trần Chi Dao ở Hoa Âm các. Hiện tại Trần Chiêu nghi đứng đầu chín tần, có thể thấy mức độ được sủng ái. Nhìn phía xa, quả nhiên Dương Quỳnh thấy Mặc Diệp đi lẫn trong đám người.

Nói đến vị đệ đệ không biết ở đâu ra này, đúng là đối xử với nàng không tồi. Phụng mệnh Khang phi dạy võ công cho nàng, ngược lại liền nghiêm túc làm sư phụ, nghiêm túc đến nỗi gần như biến thành khắc nghiệt. Mỗi khi Dương Quỳnh phàn nàn với hắn về độ khó quá cao không làm được, hắn liền liếc mắt nói: "Làm không được thì trả tỷ tỷ của ta trở về." Cái này là cái gì cùng cái gì? Thanh Diệp cũng không phải do nàng gϊếŧ chết, cùng nàng có qua hệ gì? Thế nhưng đầu óc cổ nhân đều là một đường thẳng, giải thích thế nào cũng không hiểu. Dần dần, Dương Quỳnh từ bỏ đàn gảy tai trâu. Mặc Diệp dạy võ công nàng đều cắn răng hoàn thành. Dù sao nàng cũng từng đi lính, mưa bom bão đạn đều trải qua, một chút cực khổ này cũng không đáng là gì.

Đợi hai nhóm người đến cùng một chỗ, Trần Chiêu nghi cười, hành lễ với Khang phi. Khang phi nói miễn lễ, cùng nàng đi đến đình nghỉ mát. Đã sớm có cung nữ ở đình trải đệm lên trên mặt ghế đá, trên bàn bày đầy trái cây cùng trà thơm. Mọi thứ vội vàng nhưng không loạn, cũng không phát ra một tiếng động nào. Dương Quỳnh không cần làm những chuyện lặt vặt này, nàng chỉ cần thành thật đứng phía sau Khang phi, giống như lúc trước chính mình đứng ở phía sau cố chủ.

Trần Chiêu nghi cùng Khang phi khách sáo nói vài câu, không khỏi ngước mắt nhìn Dương Quỳnh, "Tỷ tỷ, cung nữ này... nhìn có chút quen mắt." Nói xong, nàng quay đầu nhìn cung nữ thϊếp thân Thu Liên, tựa hồ là muốn nàng phụ họa. Thu Liên ngày thường mi thanh mục tú, dáng dấp rất trưởng thành, thấy Trần Chiêu nghi nhìn về phía mình, vội vàng cẩn thận đánh giá Dương Quỳnh, tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, "Chủ tử nói đúng. Nô tỳ cũng thấy rất quen mắt."

"Nàng gọi Thanh Diệp, từng ở Ti Dược Cục, muội muội là ở nơi đó gặp qua?" Khang phi điềm tĩnh hỏi.

Trần Chiêu nghi nghe xong hỏi: "Ngươi theo vị cô cô nào?"

Dương Quỳnh vội vàng thi lễ trả lời, "Nô tỳ theo Tống chưởng dược làm người hầu."

Trần Chiêu nghi gật đầu, "Khó trách nhìn quen mắt, hóa ra là thủ hạ của Tống Vân Quán."

"Tống chưởng dược quen dạy dỗ người khác. Nha đầu kia theo ta mấy tháng, cũng là đắc lực. Chỉ là không thích nói chuyện, ngược lại làm muội muội lưu tâm." Khang phi nhấp một ngụm trà, lời nói mềm dẻo như dao găm, không lộ mũi nhọn, cũng có thể thấy máu.

Động tác trong tay Trần Chiêu nghi dừng một chút, vội vàng cười nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng. Muội muội mấy tháng không gặp tỷ tỷ, hôm nay gặp, tự nhiên là đối với người bên cạnh tỷ tỷ để tâm một chút. Đây cũng là quan tâm tỷ tỷ."

Khang phi không tiếp lời này, hỏi: "Trong nhà muội muội gần đây khỏe không?"

Trần Chiêu nghi nghe xong, trên mặt không che giấu sắc vui mừng, "Có tỷ tỷ nhớ tới, đương nhiên là tốt."

Khang phi gật đầu.

Trần Chiêu nghi thấy Khang phi cũng không có ý tiếp tục trò chuyện, thức thời đứng dậy cáo từ. Khang phi nói vài câu khách sáo, liền để nàng đi.

Khang phi đứng dậy, tiếp tục đi dạo trong Ngự hoa viên. Dương Quỳnh đỡ Khang phi, những người khác đều cách năm bước đi phía sau. Mặc dù bây giờ đã vào cuối thu, nhưng trong Ngự hoa viên vẫn là phồn hoa lộng lẫy. Các loài hoa Cúc tranh kỳ đấu diễm, đẹp không sao tả xiết.

"Không có gì muốn hỏi bổn cung sao?" Âm thanh của Khang phi không lớn không nhỏ, bảo trì âm lượng chỉ có hai người họ nghe thấy.

"Nương nương phòng ngừa chu đáo, quả nhiên cao minh." Dương Quỳnh nịnh nọt nói. Từ lúc các nàng từ Lâm Phương các trở về Cung Lung Hoa, Khang phi đưa Dương Quỳnh vào cung, sau đó mỗi bước đều giới thiệu rành mạch, chính là sợ người bên ngoài nhìn thấu Thanh Diệp đã thay đổi.

"Bổn cung không nói cái này." Khang phi ánh mắt lưu chuyển, đảo qua trên người Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh trong lòng căng thẳng, loại cảm giác áp bách này làm nàng không quen, "Nương nương nói là... Trần Chiêu nghi?"

"Ngươi có biết vì sao Mặc Diệp ở đó làm thái giám không?"

"Nô tỳ không biết."

Dương Quỳnh đáp lời lại để Khang phi nheo hai mắt phượng, tựa hồ có chút không vui. Tuy rằng Dương Quỳnh cảm thấy đối phương không vui, nhưng cũng không biểu hiện gì, chỉ cúi đầu thuận theo, duy trì bộ dạng kính cẩn.

"Bổn cung nơi này không dưỡng kẻ ngu dốt, ngươi cũng không phải kẻ ngu dốt, không nên lưu tâm tư với bổn cung." Khang phi thoáng dừng, tiếp tục nói: "Trần Chiêu nghi là địch, không phải bạn, ngươi nên nhìn ra được."

Dương Quỳnh trong lòng kêu khổ. Tình hình bên Trần Chiêu nghi, mấy ngày nay nàng cũng có nghe ngóng. Nhưng Khang phi tâm tư thâm trầm, cùng Trần Chiêu nghi quan hệ không xa không gần, đến cùng là như thế nào, nàng cũng đoán không ra. Huống chi, nàng cũng không phải nhân tài âm mưu quỷ kế, làm sao có thể đoán cái liền hiểu? Trước mắt, Khang phi rõ ràng coi trọng nàng. Tuy là như thế, nàng lại không thể phản bác. Đúng như lời Khang phi, vị nương nương này, trong tay không nuôi kẻ ngu dốt. Một khi để Khang phi biết, kỳ thật mình chỉ là có chút bản lĩnh, nhưng tâm tư lại rất đơn giản bình thường, đoán chừng chính mình ở dưới trướng của nàng cũng không chiếm được cái gì tốt.

Ở trong thâm cung kiếm ăn, thật sự không dễ!

"Nói một chút ấn tượng của ngươi với nàng." Khang phi không để ý tới tâm tư của Dương Quỳnh, tiếp tục hỏi.

Dương Quỳnh trong đầu nhanh chóng thu thập một ít tư liệu có liên quan đến Trần Chiêu nghi, lúc này mới chậm rãi nói: "Thưa nương nương, nô tỳ cảm thấy Trần Chiêu nghi là một người rất có tâm cơ." Nói xong, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Khang phi.

Khang phi khẽ gật đầu, muốn nàng nói tiếp.

"Lúc trước Trần Chiêu nghi cùng Cẩm phi liên thủ đưa người phục vị, hiện giờ xem ra hẳn là có mục đích."

Khang phi gật đầu lần nữa, "Phụ thân Trần Chiêu nghi chủ quản thủy vận." Nói tới đây, Khang phi thoáng nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Dương Quỳnh, trong lòng cười thầm. Nha đầu này cố ý lộ ra mặt ngu ngốc, ngược lại, nàng đối với thế sự nhân tâm hiểu rõ, vượt xa khỏi phạm vi của một cung nữ bình thường. Đây cũng là lí do tại sao mình dụng tâm đề bạt nàng, dạy dỗ nàng. Bởi vì lúc trước bị phản bội, đại bộ phận tâm phúc đều bị tru diệt, mặc dù có mấy người bên ngoài may mắn sống sót, nàng cũng không dám tùy ý dùng. Trước mắt có thể làm mình tín nhiệm, cũng chỉ có nha đầu này. Chẳng qua tín nhiệm của mình chưa đủ, còn chờ sự chân thành của nàng. Đạo lí chế ngự người, Khang phi đương nhiên tinh thông.

"Thủy vận là chỗ vô cùng béo bở, bao nhiêu người tha thiết trông mong, chỉ cần chờ bới móc được sai lầm, liền thay thế ngồi vào chỗ đó."

Dương Quỳnh thấy Khang phi nói đến đây bỗng ngừng lại, biết rõ Khang phi muốn mình tiếp lời, vội vàng nói: "Chẳng lẽ phụ thân Trần Chiêu nghi xảy ra chuyện, muốn nương nương hỗ trợ, cho nên mới vì nương nương cầu tình?"

Lúc này Khang phi mới lộ ra vẻ mặt hài lòng nói: "Không sai. Tuy rằng phụ thân của bổn cung đã xa rời triều chính, nhưng ca ca là người có tiền đồ. Trong chuyện này vừa vặn có thể nói mấy câu."

Dương Quỳnh theo bên người Khang phi mấy tháng, tự nhiên biết ca ca Khang phi, Thẩm Minh Hoa là Hình bộ Tả Thị Lang. Tuy rằng không phải cái chức quan lớn, nhưng Hình bộ Thượng Thư Trương Chí là môn sinh của Thẩm lão gia tử, cho nên địa vị của Thẩm Minh Hoa ở Hình bộ gần như ngang bằng với Thượng Thư đại nhân. Vì vậy, bản án của phụ thân Trần Chiêu nghi, có động chút chân tay cũng là không có vấn đề gì.

"Nếu như nương nương nói Trần Chiêu nghi là người có tâm cơ, vậy chuyện nô tỳ vừa rồi, chỉ sợ nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng." Dương Quỳnh bắt đầu lo lắng chuyện này. Thanh Diệp cùng Mặc Diệp là tỷ đệ song sinh. Tuy rằng bởi vì nam nữ khác nhau mà sau khi lớn lên tướng mạo có chút khác biệt. Nhưng chỉ cần cẩn thận chú ý, liền có thể nhìn ra quan hệ của hai người. Nàng ở dưới trướng Khang phi làm việc, người bình thường không dám gây khó dễ cho nàng. Thế nhưng Mặc Diệp thì khác, vạn nhất bởi vì chuyện này mà làm hắn bị liên lụy... Mặc dù hiện nay hai người không tính là thân nhân, nhưng đều là làm việc cho Khang phi, dù thế nào cũng nên tính là đồng nghiệp. Mắt thấy đồng nghiệp gặp chuyện mà khoanh tay đứng nhìn, là việc mà Dương Quỳnh, người từng đi lính tuyệt đối không làm được.

"Vậy theo ý kiến của ngươi?"

Trong lòng Dương Quỳnh không có nhiều tính toán, chỉ biết là nên tránh dữ tìm lành, "Xin thứ cho nô tỳ nói thẳng, nếu như nương nương cho phép, vẫn nên đưa Mặc Diệp đưa về bên cạnh nương nương. Dù sao thân thủ của Mặc Diệp tốt hơn nô tỳ rất nhiều, đối với sự an toàn của nương nương cũng là có lợi."

Khang phi ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, "Hiếm thấy ngươi vì hắn suy nghĩ. Có điều, ngươi có từng nghĩ tới, nếu bổn cung đưa Mặc Diệp về, liền sẽ đem ánh mắt mọi người tập trung trên người hắn. Chỉ bằng bộ dạng của hai người các ngươi, cái gì cũng không cần nói, người khác vừa nhìn đã hiểu. Đến lúc đó, khi trước Mặc Diệp đã làm gì, tại sao lại bị phái đi Hoa Âm các, chẳng phải người qua đường cũng hiểu?"

Lời Khang phi nói làm sau lưng Dương Quỳnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng chỉ biết đi một bước tính một bước, làm sao có thể nghĩ nhiều như thế? Nghe Khang phi nói như vậy, thì bất kể thế nào Mặc Diệp cũng không điều về được.

"Thế nhưng nô tỳ sợ Mặc Diệp sẽ gặp nguy hiểm."

"Nguy hiểm đương nhiên là có. Nhưng về bên cạnh bổn cung sẽ không có nguy hiểm sao? Ngươi đã quên những người ở Cung Lung Hoa biến mất lúc trước? Mặc Diệp có nhiệm vụ của hắn, nếu là sợ nguy hiểm cũng sẽ không tiến cung."

"Nhưng..." Đạo lí này Dương Quỳnh hiểu, thế nhưng vẫn muốn nỗ lực một lần.

"Yên tâm." Khang phi trấn an nàng nói: "Thanh Diệp cùng Mặc Diệp là nô tài ưu tú nhất được Thẩm gia bồi dưỡng, hắn có thể tự mình ứng phó."

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Một câu "Nô tài ưu tú nhất" làm tâm Dương Quỳnh đau nhói. Tuy rằng nàng luôn miệng tự xưng nô tỳ, nhưng trong lòng nàng chưa bao giờ cảm giác mình là nô tài.

Người ở dưới mái hiên thấp, không thể không cúi đầu.

Đạo lí này nàng hiểu, nhưng tư tưởng bình đẳng như cũ ăn sâu bén rễ trong quan niệm của nàng. Sâu đến mức lúc này nàng mới nhớ, vô luận chủ tử sủng ái ngươi thế nào, thì trong mắt chủ tử, ngươi vẫn là nô tài.

Dương Quỳnh trộm nhìn Khang phi, vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh thản nhiên như vậy. Hóa ra, Khang phi đối với mình sủng ái, tín nhiệm, thậm chí là dung túng, cũng chỉ là để bảo vệ một nô tài ưu tú. Điều này làm lòng Dương Quỳnh đắng chát. Nàng nhớ tới thật lâu trước đây từng nghe một chiến hữu nói, "Người là động vật có cảm tình, cho dù là nuôi một con chó, lâu ngày, cũng sẽ có cảm tình với nó." Mình ở trong mắt Khang phi, có phải chỉ là một con chó được nuôi trong thời gian tương đối dài?

Editor: Cuối cùng Dương Quỳnh cũng bắt đầu có biến hóa (^O^)/