“Xin chào! Cô ở nơi này sao?” Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc đứng cách đó không xa.
“Không chỉ là tôi đi tìm bạn. Bạn gái cô sao?” Ngôn Nặc xấu hổ mà lại mang tia phẫn nộ nhìn Thiệu Đường, không ngờ con gái cũng đào hoa. Miệng nói thầm mến mình mà cùng cô gái khác vui đùa, lại là một học sinh.
“Không phải, tôi vừa mới gặp em ấy thôi.” Thiệu Đường chậm rãi trả lời.
“Vậy thì tốc độ cũng nhanh nha.” Ngôn Nặc nói móc Thiệu Đường.
“Không phải đâu! Cô đừng hiểu lầm, tôi cùng em ấy không có gì.” Thiệu Đường khẩn trương giải thích.
“Không, tôi không có hiểu lầm, tôi thấy rất rõ, hơn nữa tôi hiểu lầm thì đã sao! Tôi đã là gì của cô đâu.” Ngôn Nặc cau mày nhìn vết son trên mặt Thiệu Đường.
“Tôi…” Đúng vậy! Tôi không phải là gì của cô ấy vì cái gì mà hiểu lầm tôi. Thiệu Đường tự giễu mình.
“Thôi tôi đi tìm bạn có việc gấp, tôi đi trước.” Ngôn Nặc phá vỡ sự xấu hỗ, không rõ chính mình trong lòng vì sao lại không vui, vì sao nhìn cô ta cùng cô gái khác lại thấy đau, lúc thấy Trương Ba cùng người khác từ khách sạn đi ra không đau như vậy, vì cái gì? Chẳng lẽ mình cũng thích cô ta? Thích một tên côn đồ? Không được! Không thể.
“Đã trễ thế này, muốn tôi đưa cô đi không?”
“Không cần.” Lúc này Ngôn Nặc nghĩ muốn sớm rời khỏi nơi này. Về nhà vậy, yên lặng một chút để suy nghĩ.
“Nhưng đã khuya rồi.”
“Tôi nói không cần.” Ngôn Nặc ngăn một chiếc taxi rồi rời khỏi. Chỉ để lại Thiệu Đường đứng ngơ ngác. Tuy rằng thích Thiệu Đường nhưng chưa đến mức làm ra chuyện khác người.
Ngôn Nặc trở lại nhà thấy trống rỗng vì Tuyết Nhu không còn ở đây. Cô không đổi giày mà trực tiếp tiến đến sô pha ngồi xuống để suy nghĩ quan hệ giữa chính mình với Thiệu Đường và mối quan hệ vài năm nay với Trương Ba.
Mình yêu Trương Ba sao? Không biết, vài năm qua cùng hắn quen nhau thấy thực bình thường. Lúc trước thời điểm hắn theo đuổi, chỉ là cảm thấy hắn thực ôn nhu và bản thân cùng cần một người bên cạnh nên đồng ý. Vài năm trôi qua, tình cảm cũng chỉ là bình thường, nhìn hắn hết lòng nhìu lúc muốn đi khách sạn nhưng cũng không thể đáp ứng hắn, cũng vì lí do này mà hắn đi tìm phụ nữ khác.
Yêu Thiệu Đường sao? Cũng không biết, chỉ biết đôi khi tự nhiên lại nhớ tới cô ta, đôi khi lái xe ngang chỗ cô ấy làm. Lúc thường không có việc gì thì đi tìm cô ấy gây chuyện, nhưng mỗi lần gặp nguy không phải Trương Ba xuất hiện mà là cô ấy xuất hiện giúp mình giải vây.
Lúc nghe nói cô ất thích mình có chút kinh hãi, bất an, hoài nghi, sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sung sướиɠ. Vì sao lại như vậy? Vì sao vừa rồi thấy cô ấy cùng người khác thân thiết lại có cảm giác khác biệt. Còn có cảm giác muốn tiến đến chất vấn. Chẳng lẽ mình thật sự thích cô ấy.
=== ====== ====== ====
“Các cô sao vậy?” Tiêu Nam nhận được điện thoại liền hướng tới cửa hàng, không nghĩ tới các cô lại bãi công.
“Chúng tôi cũng không có biện pháp anh Nam. Mỗi ngày đều làm hơn mười ba tiếng. Tám giờ đi làm chín giờ tan ca, không có thời gian để thở a.” Lí Hàm vất vả lắm mới rủ Thiệu Đường cùng bãi công.
“Đường, cô cũng bãi công sao?” Tiêu Nam dời tầm mắt hy vọng các cô là nói giỡn.
“Tôi chỉ muốn có thêm chút thời gian nghỉ ngơi.” Thiệu Đường lạnh nhạt nói.
“Cùng lắm thì sáu giờ các cô có thể về.” Tiêu Nam cau mày nhượng bộ.
“Không được, tôi muốn tăng lương.” Lí Hàm nói ra mục đích.
“Tiểu Hàm Hàm không phải chứ! Tăng lương?”
“Đương nhiên, trước kia tôi cũng có nói qua, ai biết anh nhỏ mọn keo kiệt như vậy.” Lí Hàm khinh bỉ nhìn Tiêu Nam.
“Cô không lo cho gia đình, cô có biết kiếm tiền vất vả lắm không?” Tiêu Nam nói.
“Đừng nói là tôi không biết, anh là người sợ vợ.” Lí Hàm bùng nổ.
“Tôi là vì yêu cô ấy tôn trọng cô ấy.”Tiêu Nam mạnh miệng nói.
“Vậy anh có tăng hay không???”
“Không tăng.”
“Thôi quên đi! Thường thì anh được hai phần tiền, một phần ba tiền lời là đưa cho bọn tôi. Anh lại chia đôi tiền đó. Từ giờ anh đưa bọn tôi một phần rưỡi, anh một phần rưỡi.” Thiệu Đường đưa ra giải pháp.
“Vậy cũng được.” Tiêu Nam do dự rồi mới đáp ứng.
“Hàm, coi như hắn có lời còn mình cũng được thêm lương.” Thiệu Đường an ủi Lí Hàm.
“Đúng rồi, Đường Đường, cô phụ trách tìm người đứng chào hàng đi nha. Nếu tìm được rồi thì cô chỉ dạy luôn. Tôi có việc đi trước.” Tiêu Nam rời đi.