*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Đường bất đắc dĩ nhìn bọn họ dìu dìu đỡ đỡ mình vào phòng kiểm tra.
“Các cậu đủ rồi! Nếu tôi không nhịn thì nãy giờ tôi đánh các cậu rồi! Tin không?” Một đống người đỡ một người vào phòng kiểm tra sức khoẻ.
“Đại tỷ, chúng tôi chỉ là có lòng tốt thôi.”
“Tiểu Vĩ! Ngươi trả thù tôi hả!”
“Đại tỷ đừng có lôi chuyện quá khứ ra nữa. Xin đấy.”
“Thôi được rồi! Bác sĩ cũng nói chỉ là bị thương ngoài da thôi! Chụp X quang thì cũng chụp rồi, có phải các cậu muốn xét nghiệm siêu vi A B cho tôi luôn không?” Thiệu Đường không kiên nhẫn nói.
“Xét nghiệm thêm hai cái đó cũng tốt nha.” Tiểu Vĩ phụ hoạ.
“Ngươi dám nói nữa.” Thiệu Đường tức giận nói.
“Hắc hắc” Ngôn nặc nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ đứng một bên cười.
“Bác gái a, cô còn ở nơi này sao?” Tiểu Chí kinh ngạc nói.
“Ai là bác gái! Đằng kia là khoa mắt ngươi cũng vào khám thử xem.” Ngôn Nặc chỉ vào khoa mắt.
“Ha ha thôi được rồi. Cô đừng để ý đến hắn.” Thiệu Đường ôn tồn nói Ngôn Nặc.
“Ân, cô cũng không có việc gì nữa tôi đi trước.” Ngôn Nặc nói xong liền rời đi.
Thiệu Đường nhìn Ngôn Nặc rời đi lại ngơ ngẩn phát ngốc.
“Đường đại tỷ sao lại phát ngốc? Cần đi khám não luôn không?” (haha )
“Không cần, các cậu thực là…..! Hay là các cậu dư tiền? Nếu vậy tôi cũng không ngại mà nhận tiền các cậu trả tôi đâu?” Thiệu Đường nhíu mày, nãy giờ làm kiểm tra ít nhất cũng hơn mười mục. Chắc là tốn rất nhiều tiền nha.
“Haha tiền của chị lần khác bọn tôi trả! Lâu lâu chị lại đòi bọn tôi chịvkhông mệt hả, chị là chủ nợ của nhiều người bọn tôi không tốt sao?” Tiểu Chí nói.
“Thôi cho xin! Chờ ngày nào đó tôi thiếu tiền liền tìm các cậu.”
Nhớ tới trước kia Thiệu Đường giúp đỡ rất nhiều người. Nhiều người nợ cô đến mức cả đời cũng trả không hết. Tuy bây giờ bị người khác khinh thường là tên côn đồ nhưng bọn hắn bây giờ không có lại đi mua ma túy gây hại cho dân, chỉ là giúp đỡ nhưng kẻ yếu thế.
Kì thực ở cái phố này tuy họ chưa bao giờ đi đòi tiền bảo kê nhưng là dân chúng vẫn đưa tiền cho bọn họ, trong lòng mọi người bọn họ là người tốt. Mọi người nói “Tuy rằng các ngươi nói không cần, nhưng vẫn là thường phòng ngừa trộm cho phố, trước kia nơi đây trộm cắp rất nhiều nhưng từ khi các ngươi tới đã không còn nữa. Về sau các ngươi có thể quản lý nơi đây, chúng tôi cấp các người lương.”
“Không nghĩ tới cô ta lại có hành động chính nghĩa.” Ngôn Nặc trên đường về nhà suy nghĩ lúc đối mặt với đám công nhân lưu manh kia, cô ta vì mình mà đứng ra để cho mình dựa vào.
“Hôm nay sao giờ này mới về? Không phải đi tìm tư liệu sao? Tư liệu đâu?” Vương Tuyết Nhu thấy Ngôn Nặc hai tay trống trơn liền hỏi.
“Đừng nói nữa, mọi chuyện không được thuận lợi! Đúng rồi hôn phu của chị đâu?” Ngôn Nặc nhìn bốn phía không thấy tên đàn ông kia.
“Hắn ở thư phòng trên lầu làm báo cáo.” Vương Tuyết Nhu chỉ lên trên lầu.
“Ừh, em cũng còn có việc, em về phòng trước.” Ngôn Nặc liền nhanh nhanh trở lại phòng mình.
“Ân, đi ngủ sớm một tí đừng làm việc quá khuya.”
“Vâng em biết rồi.”
=== ====== ====== ====== ====== ======
“Đường, cậu đang yêu ai phải không?” Thiệu Văn phát hiện gần đây Thiệu Đường hay ngơ ngơ ngác ngác, Thiệu Phong cũng có nói Thiệu Đường giống như đang thầm mến ai.
“A? Cái gì? Làm gì có!” Thiệu Đường vội vàng chối.
“Đừng chối, tôi nghĩ cậu đang nhớ thương ai. Điền Mật? Chắc là không, chia tay rồi cậu đâu có quen lại. Vậy chẳng lẽ là…” Thiệu Văn cố ý tạm dừng một hồi.
“Là ai????” Thiệu Đường bị hắn gợi lên nghi vấn.
“Chẳng lẽ là Lí hàm??? Ha ha ha phải không Đường?” Thiệu Văn nói càn rỡ.
“Ách, làm sao phải?” Thiệu Đường cúi đầu uống bia.
“Nói cho tôi biết đi, chúng ta chỉ quan tâm thôi! Rốt cuộc ai bất hạnh à không vinh hạnh vậy?” Thiệu Văn càng hỏi càng tò mò.
“Đủ rồi, đừng đoán nữa, là Ngôn Nặc, Ngôn Nặc đó, em vợ tương lai của cậu!” Thiệu Đường chịu không nổi nên nói ra.
Thiệu Đường nói xong liền mặc kệ Thiệu Văn đang há hốc mồm mà tiếp tục uống rượu.