Cô nhi viện
“Lão ba chúng con tới rồi!” Thiệu Phong từ phía xa nhảy vào tầm mắt Thiệu Hoa trong lúc ông đang đứng ngoài ban công.
“Con tính hù chết ta a! Tim ta yếu như thế bị con hù vài lần nữa cũng qui thiên!” Thiệu Hoa vuốt ngực.
“Ha ha, ba, người vẫn chưa thích ứng được cách chào hỏi này sao!” Thiệu Đường cười lớn.
“Ân, sao ta không gặp Văn nhi nhỉ?” Thiệu Hoa nhìn bốn phía.
“Gần đây hắn vì việc kết hôn nên rất bận. Ba không biết hắn kết hôn?”
“À kết hôn! Lúc trước hắn có gọi điện nói cùng Vương Tuyết Nhu kết hôn.” Thiệu Hoa giờ mới nghĩ tới.
“Ân, ba đã gặp qua chị dâu của chúng con chưa?” Thiệu Hiền hỏi.
“Rồi, lần trước hắn có mang cô ấy tới gặp ta, hai người rất hợp.” Thiệu Hoa đối với đứa con dâu này hài lòng lắm.
Bất chợt, Thiệu Hoa nhìn Thiệu Phong và Thiệu Hiền “Hai con cũng nhanh mang con dâu về cho ta, tốt nhất là cũng mang cháu về cho ta bồng.”
“Ba, đừng vậy. Trời cũng lạnh rồi chúng ta cùng vào trong thôi.” Thiệu Đường sợ ba đem đề tài này nói tới mình nên vội nói sang chuyện khác đỡ ba vào bên trong.
“Ân, chúng ta cùng dìu ba đi vào trong.” Thiệu Hiền cũng nhanh chân dìu ba.
“Ba a, lâu rồi người không tới cô nhi viện thăm bọn con.” Thiệu Phong ai oán.
“Với lại mẹ nuôi dạo gần đây cũng không bận rộn lắm, ba người không phải vì Thiệu Văn mà không gặp mẹ nuôi?”
“Ha ha, Phiêu nhi dạo gần đây không bận rộn sao? Ta tưởng bà ấy nhiều việc nên không đến gặp.”
“Người nói thật! Dạo gần đây ai cũng nói mẹ nuôi trông thực lạ. Chẳng lẽ ba, người có phụ nữ bên ngoài?” Thiệu Phong sờ mũi nói.
“Bốp” Thiệu Hoa đánh lên đầu Thiệu Phong bằng một cuốn sách.
“Nói cái gì cũng được không được nói ta phản bội mẹ nuôi các con, ta đối với bà ấy rất thuỷ chung không hề có người bên ngoài.” Thiêu Hoa bất mãn.
“Kỳ thực, mẹ nuôi các con vô tình thấy thư tình mà ngày trước có người viết cho ta.” Thiệu Hoa ngượng ngùng.
“haha thực nhìn không ra lão ba của bọn con lại phong lưu như vậy.”
“Đương nhiên, hồi còn trẻ ta có điểm rất đào hoa a.” Thiệu Hoa tự tin nói.
“Lão ba a, bọn con không muốn biết tình sử hồi trẻ của người đâu. Thiệu Đường chịu không nổi nói.
“Haha, mẹ nuôi của các con dạo này khoẻ chứ?”
“Cũng tốt lắm chẳng qua đôi lúc thấy mẹ nuôi cứ thở dài ở trong văn phòng. Ai đáng thương mẹ nuôi nha.” Thiệu Phong ai oán.
“Không phải đâu a, tất cả là do ta không tốt, đã nói là đem thư đi đốt nhưng là không biết tại sao lại quên, đã vậy còn để mẹ nuôi các con nhìn thấy.” Thiệu Hoa áy náy nói.
“Ba a, bọn con thấy tốt nhất người nên tìm gặp mẹ nuôi đi.”
“Nhưng ta..” Thiệu Hoa lại sợ.
“Không có nhưng ba a! Đi thôi.” Ba người cùng mang ba Thiệu ra xe taxi.
=== ===
Nhìn lão ba cùng mẹ nuôi ra ban công, nét mặt lão ba hình như không được tốt lắm.
“Ha ha, các cậu nói lão ba có bị đánh hay không?” Thiệu Phong cùng Thiệu Hiền chuẩn bị xem trộm ban công.
“Hai người các cậu đủ rồi! Đi ngủ đi, mai không cần đi làm sao?” Thiệu Đường kéo bọn họ đi chỗ khác.
“Với xin nhờ các cậu đừng nghe lén chuyện được không! Đó là chuyện riêng của người ta, các cậu hiện tại là xâm phạm sự riêng tư của lão ba với mẹ nuôi a!” Thiệu Đường bất mãn nói.
“Cùng đi ngủ đi, mai tôi còn phải đi làm! Các cậu nhanh ngủ đi cho, không được đi ra ngoài đó.” Thiệu Đường đưa ra mệnh lệnh.
Thiệu Đường đóng cửa rồi bắt đầu đi dạo xung quanh, trước kia những lúc chán Thiệu Đường sẽ tìm bạn gái cho hết thời gian, nhưng hiện tại đã có Ngôn Nặc nên không có tâm tình tán người khác.
Ủa? Kia không phải là Ngôn Nặc sao? Sao gặp cô ta lúc nào cũng có phiền toái vậy.
Thiệu Đường phát hiện có một đám công nhân đang vây quanh Ngôn Nặc chỉ trỏ la mắng.
“Bọn ta nói cho cô biết, chúng ta đã sớm biết cô là tổng giám đốc, còn không phải là cô cắt xén tiền lương của chúng tôi.” Một người đàn ông chỉ thẳng vào mặt Ngôn Nặc hung hăng nói.
“Tôi đã giải thích rồi phòng kế toán đã đem tiền lương đưa cho những người quản lí của các người, hơn nữa tiền lương cũng không nên đổ trách nhiệm cho công ty! Tóm lại chúng tôi không có cắt xén tiền lương.” Ngôn Nặc mới bắt đầu vẫn là ôn tồn nói nhưng bọn họ vẫn lấn tới thực sự là không có kiên nhẫn.
“Còn không phải là cô cắt xén tiền? Cô đừng tưởng có tiền là có thể làm mọi việc, tôi nói cho cô biết hôm nay cô không lấy tiền ra thì đừng hòng rời khỏi.” Vị kia hình như là người đứng đầu lên tiếng chỉ trích Ngôn Nặc.
“Các người nói đạo lí được không, tôi đã nói tiền lương đã đưa cho người quản lí. Là quản lí các người khất các người chứ không phải công ty bọn tôi. Chúng tôi không phải không có tiền. Cho dù có cũng không thể mất hai lần tiền đi làm chuyện vô ích, nếu hôm nay chúng tôi trả tiền cho các người, nếu về sau lại có người ôm tiền bỏ trốn nữa thì chẳng phải công ty vẫn chịu sao. Đây là mấu chốt.” Ngôn Nặc lặp lại nhiều lần nguyên tắc của mình.
“Cái gì là nguyên tắc, tôi xem ra các người chỉ tiếc tiền thôi. Tôi chỉ biết nhà giàu càng giàu càng keo kiệt, các người nói thì dễ? Chúng tôi khổ bao nhiêu năm giúp các người hiện tại lại bị khất tiền lương, các người ăn nói sao?” Bọn họ đồng loạt nói.
“Chính là….kẻ có tiền thường ức hϊếp dân chúng.” Một người khác lại nói.
“Các ngươi cũng thực vô lí, mấy chục đàn ông lại vây quanh một cô gái là như thế nào?” Thiệu Đường rốt cục nhịn không được, săn tay áo tiến vào vòng vây đem Ngôn Nặc nấp ra phía sau lưng không cho cô ra mặt.