Ngày hôm sau.
Sáng sớm, hai chúng ta mặc một bộ xiêm y đơn giản, cưỡi ngựa ra khỏi trấn.
Nhưng đáng tiếc chính là, bên ngoài trấn ngay cả một bóng người cũng chưa từng có. Xem ra người trong Dĩ Nguyên trấn thật sự sợ hãi đám đạo tặc kia. Ta nhìn một mảnh rừng cây xanh rì, bất đắc dĩ nói với tiểu Cửu: “Chờ sao?”
Tiểu Cửu nhìn về phía trước, nói: “Chỉ có thể chờ.”
Ta đáp ứng, sau đó nhảy xuống ngựa bế tiểu Cửu xuống. Cũng may mắn phong cảnh bên ngoài Dĩ Nguyên trấn vô cùng đẹp, nếu không chúng ta sẽ chán đến chết mất. Dắt ngựa đến bãi cỏ không xa phía trước, hai chúng ta cũng quyết định ở đây nghỉ ngơi một lát.
Ta đem Cải Trắng từ trên người túm xuống, sau đó tiểu Cửu bắt đầu chơi đùa với nó.
Cải Trắng này cùng chúng ta ăn gió nằm sương lâu như vậy, vốn nghĩ nó nhất định sẽ gầy đi, nhưng thật không ngờ nó lại còn mập mạp lên, hơn nữa toàn thân nó trắng như tuyết, từ xa nhìn thấy nó thật sự không khác gì một quả cầu bạch sắc. Bộ dáng Cải Trắng lúc này vô cùng hợp ý ta, thế nhưng ở trong mắt tiểu Cửu lại là đáng ghét.
Nàng nhéo lỗ tai Cải Trắng, chậc chậc hai tiếng: “Càng ngày càng béo, thịt nhiều như vậy một hai ngày nữa là có thể làm thịt được rồi.”
Ta hốt hoảng, vội đoạt lại Cải Trắng từ trong tay nàng rồi quát lớn: “Nàng sao có thể ác độc như vậy hả!”
Tiểu Cửu hí mắt: “Ngươi nói cái gì!”
“Nàng…” Ta lắp bấp.
“Tóm lại nàng sao có thể nói muốn làm thịt nó chứ!”
Tiểu Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, cười lạnh nói: “Làm thịt thì thế nào, ngươi trách mắng ta? Đừng quên ngươi cũng là thân mang tội, nếu ngươi còn không ngoan ngoãn nghe lời thì ngươi nhất định phải chết.”
Đúng rồi, từ sau cái ngày ‘sở cầu vô độ’ đó ta liền trở thành tội nhân. Mấy ngày gần đây ta lúc nào cũng mang tâm thái chuộc tội, thế nhưng từ đầu đến cuối Cửu công chúa vẫn chưa bỏ qua. Người ta cũng đã lên tiếng a, nếu không làm cơm cho người ta ba năm thì ta cũng đừng mơ tưởng được người ta tha thứ.
Tiểu Cửu chết tiệt. Ta xuyên không thế nào lại thay đổi thành như vậy chứ. Tại sao người ta xuyên không thành phò mã liền có thể ôm mỹ nhân trong ngực, còn ta xuyên không trở thành phò mã lại phải làm trù nương* thế này a?!
(*Nữ đầu bếp.)
Chỉ trong khoảng khắc ta ngây người, tiểu Cửu đã ôm lấy Cải Trắng từ trong tay ta.
Ta hoảng sợ, nghĩ muốn đoạt lại nhưng lại không dám. Lúc này, tiểu Cửu đã túm hai cái lỗ tai của Cải Trắng nhấc nó lên, bốn mắt nhìn nhau. Tiểu Cửu nhìn nó hồi lâu, đột nhiên nàng lên tiếng:
“Cải Trắng.”
Cải Trắng liền vui vẻ kêu lên hai tiếng.
“Ngươi… Thích ta hay là thích chủ nhân của ngươi?”
Cải Trắng không hé răng. Rất lâu sau cũng chưa từng hé răng.
Hôm nay Cửu công chúa lại bị Cải Trắng không đếm xỉa tới, ta nghẹn cười, không dám lên tiếng.
“Ta biết.” Tiểu Cửu đột nhiên nói: “Ngươi không trả lời nhất định chính là thích ta.”
…
Ta không còn gì để nói nữa.
“Không trả lời rõ ràng chính là không thích nàng, nàng đừng có tự mình đa tình, bẻ cong sự thật.”
“Ngươi nói ta tự mình đa tình, bẻ cong sự thật?” Tiểu Cửu ngẩn mặt trừng mắt nhìn ta.
Ta giật mình, nói: “Kia… Vậy thì không tự mình đa tình cũng là bẻ cong sự thật.”
Tiểu Cửu lại nói: “Ngươi dám nghi ngờ lời nói của Cửu công chúa?”
Xì, ta xoay đầu sang một bên bất mãn. Lần nào cũng như vậy, mỗi lần nói ra đều dùng thân phận để áp chế ta. Trong lúc đang khó chịu, ánh mắt nhìn đến phía trước lại đột nhiên phát hiện một bóng người. Ta vội đẩy đẩy tiểu Cửu, nói: “Đến rồi đến rồi, hãy giả bộ như mình chưa phát hiện đi.”
Tiểu Cửu lại hỏi ta: “Tại sao phải giả bộ không phát hiện?”
“Nàng bị ngốc a.” Ta nói: “Ở đây ngay cả bóng dáng một người còn chưa có, đám người bọn họ trong tay đều cầm vũ khí, nếu ta đã thấy mà còn không chạy, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ!”
Những điều ta nói ra đều rất có lý, tiểu Cửu cũng không phản bác gì nữa.
Đôi ta thân mật ngồi ôm nhau, tay chỉ này chỉ nọ giống như một đôi phu thê đi du sơn ngoạn thủy. Nhưng kỳ thật ta đây đang rất khẩn trương, nói thật, ta học công phu thậm chí học luyện độc lâu như vậy nhưng chưa từng gặp qua loại tình thế như thế này, cho nên trong lòng nhất định vô cùng chột dạ.
Tiểu Cửu cảm giác ta có gì đó khác thường vì thế hỏi ta bị làm sao vậy.
Ta nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Nói đùa gì vậy, loại sự tình này nếu nói cho nàng biết nhất định sẽ bị cười nhạo chết mất.
Tim càng ngày càng đập nhanh hơn, một lúc sau, những người đó đã đi đến phía sau chúng ta.
Không biết là ai ở phía sau kêu ‘Này’ một tiếng, lúc này hai chúng ta liền xoay người lại, giả vờ như mới vừa phát hiện có người khác. Vừa xoay lại một cái, ta liền bị dọa không nhẹ, trong tưởng tượng của ta, đối với những chuyện như thế này thì kẻ xấu nhất định phải xấu xí xấu xí đến cực điểm. Thế nhưng, hãy nhìn người trước mắt mà xem, mặc dù y phục trên người hắn không phải là thượng thừa nhưng mặc vào cũng được xem là đẹp, mà vị chưởng môn của cái môn phái này lại khiến cho người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra. Khí chất đó diện mạo đó thật sự là không tồi.
Xem ra những người này cũng không phải là đồ vô dụng như ta vẫn nghĩ.
Đảo mắt, ta liền trưng ra bộ dáng không biết gì, hỏi: “Các ngươi là…?”
Một nam tử đứng ở bên cạnh vị chưởng môn cười nói: “Các ngươi là ai?”
Trong lòng ta ẩn ẩn có chút bất an, nhưng vẫn đỡ tiểu Cửu đứng lên, nói: “Phu thê chúng ta đang đi du sơn ngoạn thủy, trên đường tình cờ đi ngang qua đây.”
“Người ở Hoàng thành?” Lúc này, tên chưởng môn kia đột nhiên nâng mắt nhìn về phía ta.
Trong lòng ta lộp bộp một cái, nghĩ thầm ‘Không phải chứ, ta chính là người Bắc Kinh a, làm sao lại trở thành khẩu âm của người Hoàng thành, ta cũng nhớ rõ khi ta vừa tới đây nghe những người ở đây nói chuyện, rõ ràng là khác với ta mà.’
Nhưng bực thì bực, ta vẫn trả lời là phải.
Tên Chưởng môn kia nhìn ta, nhìn nhìn lại tiểu Cửu, thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên: “Khí chất thật bất phàm, các ngươi muốn làm gì?”
Câu hỏi này làm ta có chút hốt hoảng.
Điều này quả thật quá khác so với suy nghĩ của ta, thật không ngờ chỉ là một môn phái ở Dĩ Nguyên trấn nho nhỏ nhưng vị chưởng môn lại có tâm tư kín đáo như thế. Nãy giờ hai ta chưa từng nói lộ ra cái gì, nhưng hắn có thể từ khí chất liền đoán ra chúng ta có động cơ không tốt. Xem ra trận này, ta cùng tiểu Cửu đã quá khinh địch rồi. Còn chưa bắt đầu đánh mà chúng ta đã rơi xuống thế hạ phong.
Bên này ta đang lo lắng, tiểu Cửu bên kia sợ là cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhưng nàng thân là công chúa, từ nhỏ số lần nàng đối mặt với tình huống như thế này nhiều vô số kể, cho nên lúc đối mặt với nam tử này, nàng cũng không có phản ứng gì nhiều, mà chỉ hờ hững nói: “Không phải đã nói là du sơn ngoạn thủy, tình cờ đi ngang qua đây sao.”
Nhìn xem, lại bắt đầu nói móc người khác. Ta ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của nàng. Nàng có lẽ nghĩ rằng bọn họ dù sao cũng không có bằng chứng, chúng ta cứ một mực chắn chắn nói là đi du sơn ngoạn thủy, bọn họ tin thì tin, không tin cũng phải tin.
Nhưng tiểu Cửu dường như đã quên bọn họ là cường đạo, là đám người gϊếŧ người không chớp mắt.
Tên tiểu lâu la đứng bên cạnh vị chưởng môn thấy tiểu Cửu nói chuyện kiêu ngạo như vậy liền giơ đao lên, muốn giáo huấn chúng ta một phen. Nhưng so với bọn loi nhoi này điều ta lo lắng nhất chính là vị chưởng môn tâm tư kín đáo cùng tên nam tử đứng bên cạnh hắn kìa. Bọn họ từ nãy đến giờ vẫn trưng ra bộ mặt không đổi sắc, trái lại làm cho hai chúng ta không đoán ra được điều gì.
Cứ như vậy, hai chúng ta cùng đám người kia bắt đầu giằng co.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy vị chưởng môn kia nói:
“Cô nương, chúng ta hình như đã gặp nhau ở đâu thì phải?”
Ta nghe xong, lúc này liền tức giận không nhỏ. Tên chưởng môn chết tiệt kia, ngươi đổi chiêu khác được không?! Chiêu này ta đã nghe đến nhàm tai rồi!
Nhưng ngoài dự kiến, tiểu Cửu lại phá lệ trả lời.
“Hình như có chút quen mặt.”
Ta khó hiểu nhìn tiểu Cửu, nghĩ thầm ‘Không phải chứ, cái chiêu thức tồi tàn này mà nàng cũng tiếp sao?’
Tiểu Cửu không để ý đến ta, vẫn chăm chăm nhìn thẳng tên chưởng môn kia, mày nhíu lại dường như đang cố nhớ xem người trước mắt rốt cuộc là ai.
Tên chưởng môn lại đột nhiên nói: “Lễ Khất xảo.”
Ầm—–
Đùng một cái, đầu của ta giống như bị sét đánh ngang. Lễ Khất xảo, lễ Khất xảo, nhìn kỹ một lần nữa, tên nam nhân trước mặt không phải có chút tương tự kẻ đã cùng tiểu Cửu ước hẹn du hồ hôm đó sao?!
Chỉ là đêm đó cả hai chúng ta đều tâm bất tại yên*, căn bản chưa từng đem diện mạo của tên nam tử đó để ở trong lòng, cho nên hôm nay mới nhận không ra.
(*Tâm tư bị một chuyện gì đó quấy nhiễu nên không tập trung.)
Thế giới này cũng quá nhỏ rồi.
Được nam tử kia nhắc nhở làm cho ta cùng tiểu Cửu đều bừng tỉnh, nam tử thấy hai chúng ta đã nhớ ra liền cười cười nói:
“Ngày hôm sao, tại hạ vẫn ở bên hồ đợi cô nương suốt cả một ngày.”
Tiểu Cửu không nói gì, ta lại càng không có gì để nói, bởi vì hai chúng ta căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ở nơi này, hơn nữa còn là trong tình huống như thế này.
Tên chưởng môn đó nói tiếp: “Cô nương lừa tại hạ một cú thật đau, chờ không một ngày không nói, cái người hôm đó cô nương nói là đệ đệ nhưng hôm nay lại thành phu quân, cô nương quan hệ thật tɧác ɭoạи.”
“Ai cần ngươi lo.” Tiểu Cửu rốt cuộc nổi giận.
Lời nói của tiểu Cửu mang nồng đậm địch ý, nhưng ai ngờ nam tử kia lại ha ha cười, không chút để ý.
“Cô nương có biết, từ xưa đến giờ người từng lừa gạt tại hạ đều không thể sống qua hôm sau không.”
Tiểu Cửu hừ lạnh: “Như thế nào, ta cũng không thể sống sao?”
“Cô nương nói gì vậy.” Trong mắt hắn đột nhiên lóe ra tinh quang.
“Nếu cô nương có thể đáp ứng tại hạ một chuyện, cô nương không chỉ có thể sống, hơn nữa còn có thể ung dung tự tại sống, cả đời.”
“Vậy sao?” Tiểu Cửu rất tò mò. “Là chuyện gì?”
Ta liếc mắt xem thường nhìn nàng, thầm nghĩ “Tiểu Cửu ở phương diện này thật là một kẻ ngốc, ánh mắt tên đó đã lỏa lồ như thế thì còn có thể có chuyện gì? Ta đoán tám phần chính là chuyện đó.”
Quả nhiên tên chương môn đó nói: “Làm phu nhân của ta, thế nào?”
Ta hừ lạnh một tiếng, tiểu Cửu lại càng giống như nghe được chuyện không thể đáng cười hơn.
“Ta đã có phu quân.”
“Ta không ngại.” Tên đó nói: “Nàng theo ta, gϊếŧ hắn, mọi chuyện trong quá khứ ta đều sẽ bỏ qua, ta sẽ cho nàng cả đời ăn mặc không lo.”
Ta phi!
Tiểu Cửu còn cần ngươi cho nàng ăn mặc không lo sao?
Wi2z0¯o