La tiểu thư ngược lại rất tự nhiên, thấy ta mời nàng cũng không do dự liền cười một cái sau đó nhấc chân tiến vào. Ta nhìn theo bóng dáng nàng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm “Ai nói nữ nhân cổ đại “đại môn bất xuất, nhị môn bất mại* chứ? Tại sao nữ nhân ở triều đại này đi vào phòng người khác lại tự nhiên giống như nhà của mình thế.”
(*Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: Chỉ những tiểu thư thời xưa không bao giờ dám bước chân ra khỏi nhà.)
La tiểu thư đi đến ngồi bên bàn gỗ.
Ta cầm ấm trà, vốn định pha một bình trà nóng nhưng vừa cầm lên liền phát hiện trà trong bình đã được ngâm sẵn. Có lẽ là Lão Cửu đã ngâm trước khi đi. Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy có chút ngọt, chắc là Lão Cửu sợ sau khi ta rời giường sẽ cảm thấy khát đây mà. Nghĩ đến Lão Cửu, tâm tình của ta bất giác liền tốt lên, cho nên đối với La tiểu thư dường như cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
“La tiểu thư, mời dùng trà.” Ta đem chung trà đã pha sẵn đưa cho nàng.
La tiểu thư nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Bởi vì ta lo lắng Lão Cửu sẽ bất ngờ quay trở về cho nên cũng không định cùng La tiểu thư quanh co lòng vòng, mở miệng liền nói: “Chuyện hôm qua…”
Không ngờ ta còn chưa nói xong, La tiểu thư liền đánh gẫy lời ta: “Chuyện hôm qua là lỗi của gia phụ. Hôm nay tiểu nữ đến đây chính là để nói lời xin lỗi, mong rằng Doãn công tử đừng so đo.”
Ta nghe nàng nói vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:
“La tiểu thư nói gì vậy. Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải phiền tiểu thư một mình đến tận đây như vậy.” Nói xong, ta đột nhiện ngẩn ra, lại nói tiếp:
“Có điều. Làm sao tiểu thư biết ta trọ ở đây?”
Trên mặt La tiểu thư đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, không có trả lời.
Nhưng nghĩ lại một chút, ta liền sáng tỏ. Suy cho cùng đây cũng là địa bàn nhà người ta, địa vị La gia ở Thiệu thành cũng vô cùng lớn, muốn tìm một người thì có cái gì khó chứ? Cũng may La gia này cũng không phải là đại gian đại ác, nếu không e là gian phòng này chắc sẽ thể không trụ qua hết con trăng a.
Ta cũng không phải là người nhỏ mọn, cách làm của đối phương tuy rằng không thích đáng nhưng dù sao cũng không có ác ý. “La tiểu thư, tại hạ chưa từng để ý đến chuyện hôm qua cho nên chúng ta vẫn nên chuyện lớn hóa nhỏ là tốt rồi.” Ta mỉm cười thản nhiên nói, nhưng những lời ta nói đã vô cùng rõ ràng. La tiểu thư nàng hôm nay đến đây chính là để nhận lỗi, nếu ta cũng không so đo vậy thì ngài cũng nên mau mau rút lui đi.
La tiểu thư vừa nhìn chính là không phải người ngu dốt, cho nên nàng nhất định hiểu ý tứ trong lời ta, thế nhưng cả buổi vẫn chưa thấy nàng cáo từ. Điều này làm cho ta có chút buồn bực, nhịn không được liền nói: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Sắc mặt La tiểu thư dần dần đỏ lên, do dự một lúc liền đột nhiên đứng lên, trực tiếp bước đến trước mặt ta sau đó quỳ xuống! Mà cái nha hoàn vẫn im lặng đi theo phía sau thấy nàng quỳ xuống liền cắn cắn môi, sau đó cũng quỳ xuống theo.
Cái này không phải chính là chiết sát ta sao. Nãy giờ ta cái gì cũng không có làm vậy mà vừa gặp nhau lần đầu tiên người ta liền quỳ xuống trước mặt ta. Đây là chuyện gì chứ? Ta cố trấn định mình, bước lên một bước đỡ lấy hai cánh tay của nàng, nói: “La tiểu thư, tiểu thư đang làm gì vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói, sao lại phải quỳ như thế!”
“Là tiểu nữ có một chuyện muốn nhờ.”
Ta lập tức gật đầu lia lịa, nói: “Có chuyện gì tiểu thư cứ đứng lên nói là được, nếu có thể giúp ta chắc chắn sẽ giúp. Tiểu thư hãy mau mau đứng lên đi!”
Không ngờ La tiểu thư này lại không chịu đứng dậy. Nàng cúi đầu, thanh âm nức nở nói: “Việc này chỉ có Doãn công từ mới có thể giúp ta, nếu Doãn công tử không đồng ý, tiểu nữ sẽ không đứng dậy.”
Uy hϊếp?
Thế nhưng nàng cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, ta có thể làm gì nàng đây? Đánh nàng sao? Ta thở dài, nói: “Ngoại trừ cưới tiểu thư, không gϊếŧ người phóng hỏa, ta nhất định sẽ giúp.”
Thân thể La tiểu thư run lên.
Vì ta đang cầm cánh tay của nàng cho nên có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể nàng run lên một cái. Chỉ là cái run rẩy này thật sự là làm tâm ta cũng theo đó run rẩy.
“Công tử vì sao lại không muốn cưới ta?” La tiểu thư đột nhiên nói.
Ta giật mình, thật không ngờ nàng lại có thể hỏi ra như vậy. Ta nhìn nàng, há miệng thở dốc, đúng là nói không nên lời.
Có điều đương lúc ta không biết phải làm sao, cửa đại môn lại đột nhiên bị đẩy ra. Ta cùng La tiểu thư nghe được động tĩnh đều hướng ánh mắt nhìn đến. Vừa nhìn đến, quả thực dọa ta hồn bay phách tán!
Lão Cửu… Lão Cửu đã trở lại.
Ta bị dọa không nhẹ, ngay lập tức đứng thẳng người, hận không thể vυ't một phát cách xa La tiểu thư 80 thước mới tốt. Mà ánh mắt Lão Cửu từ đầu đến cuối lại chưa từng lướt đến trên người của ta. Nàng thản nhiên nhìn La tiểu thư đang quỳ trên mặt đất, La tiểu thư cũng nhìn nàng, trong mắt lộ ra nghi hoặc. Rốt cuộc Lão Cửu nhướng mày, cười nói: “Bởi vì ta không đồng ý.”
Nàng đúng là trả lời vấn đề vừa rồi của La tiểu thư.
Trong chốc lát, sắc mặt của La tiểu thư thật sự là đủ mọi màu sắc, nhưng đối với lời nói của Lão Cửu, nàng tám phần là không quá tin. Dù sao ở triều đại này, phu quân mới là trời, vì thế nàng liền chuyển ánh mắt về phía ta. Ta nhìn nàng sau đó gật gật đầu, xác nhận những lời của Lão Cửu.
Sắc mặt La tiểu thư trắng bệch, nhưng nàng vẫn như cũ tiếp tục quỳ dưới đất, không đứng lên.
Lão Cửu đứng ở trước mặt nàng, cũng không nói gì, thuận theo ý để nàng quỳ. Không khí lúc này quả thật là làm người ta khϊếp sợ. Ta nhìn nhìn Lão Cửu, lại nhìn nhìn La tiểu thư, cuối cùng liền nhấc chân đi đến chỗ Lão Cửu. Lão Cửu nhíu mày nhìn ta, nhìn đến trong lòng ta chết khϊếp.
Một lúc lâu sau, La tiểu thư đột nhiên hít sâu một cái sau đó liền ngẩng đầu lên nói: “Doãn phu nhân, tiểu nữ có việc muốn nhờ!”
Lão Cửu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tại sao ta lại phải giúp ngươi?”
“Ngài nhất định phải giúp ta, bởi vì hiện giờ chỉ có Doãn công tử có thể giúp ta.” La tiểu thư nức nở nói.
Nữ tử nhu nhược như vậy lại khóc thành lệ nhân trước mặt ta, thật sự khiến người khác đau lòng. Ta biết Lão Cửu đang tức giận, nhưng mà cũng không thể không nghe xem chuyện La tiểu thư sở cầu là chuyện gì. Nếu chỉ là nhấc tay một cái liền có thể giúp được người khác thì ta nhất định sẽ không chối từ.
“Chuyện tiểu thư muốn nhờ là chuyện gì? Hãy nói ta nghe thử xem, nếu có thể ta nhất định sẽ giúp.”
Ta vừa mở miệng lập tức biểu tình của những người trong phòng đều thay đổi. La tiểu thư cùng nha hoàn của nàng tất nhiên là vui sướиɠ, còn Lão Cửu thì lại là vô cùng lãnh đạm liếc mắt nhìn ta. Trong lòng ta sợ Lão Cửu sẽ nổi giận vì thế liền nói với nàng: “Nếu chúng ta đủ khả năng thì giúp một tay cũng không có gì, dù sao cũng coi như tích đức là được rồi.”
Lão Cửu thu hồi tầm mắt, không phản đối cũng không đáp ứng.
Ta nhẹ nhàng thở ra, quay sang nói với La tiểu thư: “Tiểu thư cứ nói đi.”
Thần sắc trên mặt La tiểu thư đều là vui vẻ, vội hỏi: “Chỉ cần Doãn công tử cùng tiểu nữ giả làʍ t̠ìиɦ nhân mấy ngày là được rồi!”
Một câu kia của La tiểu thư thiếu chút nữa làm ta nghẹn chết. Thời đại này còn thịnh hành mốt giả làʍ t̠ìиɦ nhân nữa à? Không đợi ta đáp lời, Lão Cửu đã cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì?”
Mà La tiểu thư lại hướng đôi ta khấu đầu một cái, nói: “Mấy tháng trước, mẫu thân của tiểu nữ bị nhiễm quái bệnh, có lẽ không thể trụ được lâu nữa. Tâm nguyện duy nhất của bà đó chính là được nhìn ta gả cho một gia đình tốt, cho nên cha ta mới cuống cuồng tìm phu quân cho ta, ông ấy muốn mẫu thân của ta trước khi qua đời có thể được yên lòng. Hôm qua ném tú cầu, vốn nghĩ hết thảy đều để cho trời định, không ngờ tú cầu lại bị Doãn công tử bắt được. Thế nhưng… Tiểu nữ cũng là thật sự không có biện pháp, chỉ hy vọng Doãn phu nhân, Doãn công tử có thể giúp ta. Đợi sau khi mẫu thân ta đã an tâm hết thảy, tiểu nữ cho dù làm trâu làm ngựa cũng cam tâm tình nguyện.”
Thì ra là thế.
Nhưng không cần phải nghĩ, chuyện này Lão Cửu căn bản sẽ không đáp ứng. Phò mã gia cùng nữ tử khác giả làʍ t̠ìиɦ lữ, chuyện này đối với nàng, đối với hoàng thất là cỡ nào ô danh.
Nhưng Lão Cửu dù sao cũng là nữ tử, từ sau khi nàng biết được chân tướng sự việc nhất thời cũng không mở miệng được, không biết phải cự tuyệt như thế nào. Ta nhìn vào mắt Lão Cửu, nàng cũng nhìn về phía ta. Ta hướng nàng cười cười lắc đầu, ý bảo nàng không cần khó xử, sau đó lúc này mới quay đầu nói với La tiểu thư: “Không biết La phu nhân mắc phải loại quái bệnh gì?”
La tiểu thư có chút mờ mịt.
Ta cười cười nhìn nàng, nói: “Làʍ t̠ìиɦ lữ e là ta không giúp được, nhưng ta có chút hiểu biết y thuật, có lẽ sẽ có thể giúp được một chút.”
Không nghĩ La tiểu thư nghe xong không những không mừng rỡ, ngược lại sắc mặt còn nặng nề hơn, một lát sau mới nghe nàng nói: “Vô dụng thôi. Tất cả đại phu trong Thiệu thành cơ hồ đều đã được mời đến chẩn bệnh cho mẫu thân ta một lần, tất cả đều nói thời gian của mẫu thân đã không còn nhiều.”
Ta cười nhạo một tiếng: “Một đám lang băm.”
La tiểu thư ngẩn người: “Doãn công tử…”
“Tiểu thư cứ nói đi, ta nghe xong sẽ nói xem có thể trị được hay không.” Khẩu khí của ta vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ nói đùa.
Lúc này trong lòng ta có một chút vi diệu, dù sao từ sau khi ta đến đây ngoại trừ hạ độc ra ta chưa từng cứu người, nhưng nghĩ đến ta vốn dĩ là người hiện đại xuyên đến, cũng biết được nhiều kỹ thuật tiên tiến của hiện đại, mấy chứng bệnh ở thời cổ đại này có thể làm khó được ta sao? Trừ phi bà ấy thật sự bị bệnh nan y, nếu không tất cả đều không thành vấn đề.
La tiểu thư thấy ta nói như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, vì thế chậm rãi mở miệng nói ra bệnh trạng của mẫu thân nàng.
Chỉ trong khoảng 5 phút thời gian, ta cũng đã nghe hiểu đại khái bệnh tình của La phu nhân. Bước đầu phán đoán, bệnh của La phu nhân cũng không phải là bệnh nan y gì. Nghe La tiểu thư nói, mấy tháng trước trên người mẫu thân của nàng ấy đột nhiên nổi lên mụn mủ, lúc đầu thì chỉ có một cái trên cánh tay, ngoài thỉnh thoảng hơi đau một tí thì cũng không có việc gì. La phu nhân cũng không quá để tâm đến, sau khi đem dịch mủ bài trừ cũng liền không bận tâm đến nữa. Không ngờ, mụn mủ bỗng dưng lại mọc ngày càng nhiều, không chỉ trên cánh tay mà dần dần che kín toàn thân khiến cho La phu nhân ngày đêm đau đớn, ăn uống không được khiến cho thân thể ngày càng gầy đi.
Đại phu của Thiệu thành đến chẩn bệnh, kê qua rất nhiều phương thuốc nhưng sau khi La phu nhân dùng cũng không thấy bệnh tình chuyển biến tốt. Lâu ngày, thân thể cũng bị tra tấn đến sắp không xong.
Ta cúi đầu trầm tư một lát. Biện pháp không phải là không có nhưng thật ra có chút phiền toái, thế nhưng ta cũng chỉ có một lựa chọn này thôi, ai bảo ta là bác sĩ, là bạch y thiên sứ đâu chứ. Vì thế ta ngẩng đầu, nói với La tiểu thư: “Bệnh của La phu nhân ta có thể cứu, tiểu thư cứ về trước đi, sáng sớm ngày mai ta liền đến La phủ.”
Nghe được những lời ta nói, La tiểu thư vừa sợ vừa nghi: “Công tử có thể cứu? Thật vậy sao?”
Ta gật gật đầu: “Yên tâm đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ qua quý phủ.”
Tiễn La tiểu thư xong, ta liền thở ra một hơi, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ta không cùng nàng giả trang tình lữ là được rồi.
Lão Cửu từ nãy giờ vẫn không nói một lời nào, yên lặng nhìn ta, không biết đang suy nghĩ cái gì. Không biết tại sao, trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy có chút hồi hộp.
“Nàng làm sao vậy?” Ta hắc hắc cười: “Tức giận sao?”
Lão Cửu không trả lời câu hỏi của ta mà chỉ nói: “Đại phu trong thành không trị được, ngươi làm sao có thể?”