Thông minh như Lão Cửu, xem ra cái gì cũng không lừa được nàng.
Ta cười hắc hắc, cũng không tiếp tục vòng vo nữa, liền giơ ba ngón tay ra dấu, nói: “Giảm ba tháng.”
Lão Cửu xuy một tiếng, cực kỳ khinh thường.
Dáng vẻ của nàng lúc này làm ta có chút khẩn trương, liền vội vàng giải thích: “Ngươi cứ tin ta, giảm ba tháng tuyệt đối có giá trị, thứ ta làm ra còn có dinh dưỡng hơn trà của ngươi nữa đấy, vả lại mùi vị còn ngon hơn cả trăm lần! Ngươi cứ từ từ ngẫm lại đi, mặc dù là giảm ba tháng, nhưng ta vẫn phải làm cho ngươi một năm ba tháng còn lại mà.”
Ta cũng sắp khóc rồi đây này. Thực là cả một sự nghiệp gian khổ a.
Lão Cửu nghe ta nói như vậy, lúc này mới nhíu mày suy nghĩ một phen. Sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi làm cho ta một cái nếm thử trước, nếu đúng như lời ngươi nói, vậy sẽ miễn ba tháng.”
Được được, ta gật đầu, cũng xem như là có khả năng được thông qua rồi.
“Vậy ngươi chờ thêm vài ngày đi, đến khi đi đến trấn lớn ta sẽ làm cho ngươi. Ở trấn nhỏ này có nhiều thứ nguyên liệu không có.”
Lão Cửu gật đầu, một bộ dáng ‘chính ngươi tự mình thu xếp đi.’.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Ta đi qua mở cửa liền thấy tiểu nhị đứng ở bên ngoài cười cười, hắn thấy ta liền cúi đầu khom lưng nói: “Gia, nước ấm đều đã chuẩn bị tốt, vậy có cần đem dũng tử* vào không ạ?”
(*Thùng đựng nước tắm.)
“Được, mang vào đi.”
Được sự cho phép của ta, tiểu nhị liền gọi hai gã sai vặt khác nâng mộc dũng* vào, sau đó đổ nước ấm vào bên trong, đến khi làm xong hết thảy, hai người bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì bị ta gọi lại.
(*Thùng gỗ.)
“Ngài còn có gì phân phó?” Tiểu nhị hỏi ta.
Ta nói: “Mang cho ta thêm hai cái chăn đi.”
Lúc này thời tiết tuy rằng đã ấm áp, thế nhưng ta cũng không thể nằm trơ trọi trên đất được a. Ngủ dưới này một đêm, không lạnh chết thì cũng bị đông chết. Thật ra ta cũng không nghĩ gì nhiều, nên vừa mở miệng thì liền nói ra, thế nhưng nghe vào trong tai tiểu nhị lại khiến hắn không thể hiểu nổi.
“Hôm nay khí trời nóng như vậy, ngài còn muốn lấy hai cái chăn sao?” Tiểu nhị nói xong, còn cố ý đặc biệt khoa tay múa chân, sợ nghe lầm.
Ta nhướng mày, cảm thấy có chút phiền, “Bảo ngươi lấy thì cứ làm đi, sao lại có nhiều thắc mắc như vậy.” Vốn dĩ, lấy thêm hai cái chăn cũng không phải đại sự gì, vậy mà lại còn muốn hỏi này nọ, chẳng lẽ ta phải nói với hắn chuyện buổi tối ta đều ngủ dưới đất sao?
Tiểu nhị bị ta quát lớn như vậy, lúc này cũng không dám nói cái gì nữa, liên tục nói vài tiếng vâng vâng, lúc này mới lui ra ngoài.
Đóng cửa xong, vừa quay người lại, ta liền đối diện với ánh mắt của Lão Cửu, trong ánh mắt đó còn mang ý cười, nhưng cũng không có hảo ý. Ta vừa thấy ánh mắt đó, liền lập tức cảm thấy nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, ngay sau đó liền nghe thấy Lão Cửu nói: “Hiếu Ân không đi ra ngoài sao?”
Ta bị hỏi liền ngơ ngác: “Tại sao ta phải đi ra ngoài?”
“Như thế nào?” Lão Cửu vừa nói vừa bắt đầu nhấc lên ngoại sam. Ta vừa thấy động tác này của nàng lúc này cả người liền ngây ngẩn, đầu óc không tự chủ được bắt đầu hồi tưởng lại một màn lúc trước, có điều còn chưa tới một giây thời gian, Lão Cửu lại nói: “Còn muốn nhìn bản cung tắm thêm lần nữa sao?”
Trong nháy mắt liền ta bị đánh trở về nguyên hình, tất nhiên biết là không thể nhìn.
Vì tránh cho ngày sau Lão Cửu thừa cơ trả thù, ta thành thật đi ra bên ngoài chờ nàng tắm rửa. Lúc này trời cũng đã tối, đại bộ phận phòng đều đã tắt đèn, toàn bộ trong tửu lâu đã không còn bao nhiêu khách, ta đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống dưới lầu, cảm thấy thật nhàm chán.
Một lát sau, tiểu nhị đã ôm chăn đến, ta bảo hắn đặt dưới đất xong liền cho hắn lui đi.
Cứ như vậy cũng không biết qua bao lâu, ta từ đứng đợi chuyển sang ngồi bệt, chờ đến khi ta sắp sửa ngủ gục thì trong phòng bỗng dưng tryền đến một tiếng hét chói tai!
Lão Cửu!
Ta lập tức bừng tỉnh, đầu óc trong nháy mắt liền trống rỗng, cũng không quan tâm gì nữa, liền vận nội lực phá cửa xông vào!
Cửa vừa mở ra, Lão Cửu cũng nín bật, nàng cứng nhắc lập tức xoay đầu nhìn ta, một câu cũng nói không nên lời. Trên thực tế lúc ấy ta cũng choáng váng, ta vốn chỉ định mở cửa ra thôi, không ngờ lại theo phản xạ một phát đá hư cánh cửa, sau đó lại nhìn người vẫn mạnh khỏe đang ngồi trong mộc dũng, liền lập tức mờ mịt: “Xảy ra chuyện gì?” Trái tim ta lúc này không ngừng đập thình thịch, tất cả dây thần kinh đều căng thẳng.
“Ai cho ngươi xông vào? Đi ra ngoài!” Lão Cửu rõ ràng là hoảng thần, ngữ điệu đều có chút bất ổn.
Một câu này của nàng thật sự làm ta tức chết, nếu nàng không hét lên, ta có thể xông vào sao? Ta hít sâu một cái, kiềm chế cơn giận, xoay người đang muốn đi, lại nghe thấy Lão Cửu kêu lên: “Khoan, đừng đi!”
“Lại làm sao vậy?” Ta cong thân mình, lúc này ngữ khí đã muốn cực độ không tốt.
“Có.. Có con chuột.”
Phốc.
Cửu nãi nãi, ngài đang đùa ta sao, ngài tài cao mật lớn như thế, còn sợ con chuột sao? Ngài làm ta cười chết mất?
Trong lòng ta buồn cười, nhưng thật đúng là không có can đảm để lộ ra trên mặt, vì thế đành nghẹn lại, hỏi nàng: “Vậy làm sao bây giờ, bây giờ ta cũng không thể bắt nó giúp ngươi?”
Nghe ta nói như vậy, Lão Cửu cũng không lên tiếng.
Ta đoán nàng lúc này tuyệt đối cảm thấy chính mình mất mặt phải chết, ta thấy nàng rối rắm cả buổi cũng không có ý bảo ta đi, trong lòng cũng biết nàng là thật sợ, vì thế thuận tiện nói: “Hay là ta sẽ xoay lưng lại.”
Yên lặng nửa ngày, mới nghe thấy Lão Cửu nói: “Vậy ngươi không được xoay lại đây a.”
Ta buồn bực, nhìn ta háo sắc như vậy sao.
…
Sau đó cửa phòng chúng ta lại bị gõ vang, kinh động không ít người, mọi người có lẽ nghĩ rằng chúng ta gặp thích khách, sau đó bị ta hai ba câu đuổi đi mới có thể trả lại sự yên tĩnh.
Gặp nhiều chuyện như vậy, Lão Cửu cũng không còn hưng trí tắm rửa, tùy ý tẩy hai cái liền đi ra khỏi mộc dũng. Sau đó chúng ta gọi tiểu nhị, lại vội vàng tìm bắt con chuột, đến khi làm xong hết thảy, sắc trời đã tối đen.
Ta vô cùng mệt mỏi, vừa trải chăn nằm xuống liền ngủ, nhưng ai biết một đêm này ta nhất định là không được yên. Người còn chưa ngủ, Lão Cửu lại bắt đầu gọi ta, ta phiền đến không chịu được, khẩu khí cực kỳ không tốt hỏi nàng lại làm sao vậy.
Có lẽ Lão Cửu cũng hiểu được những chuyện mất mặt mà nàng đã làm hôm nay, cho nên khí thế cũng yếu đi nhiều.
“Ta ngủ không được.” Nàng nói.
Ta trở mình một cái: “Ngủ không được cũng phải ngủ, ngày mai còn phải lên đường nữa.”
Lão Cửu không hề lên tiếng trả lời, ai ngờ qua sau một lúc lâu sau, nàng lại đột nhiên nói: “Hay là ngươi lên đây ngủ đi, ở đây không thể so với trong phủ, giường này ta ngủ không quen, dưới sàng càng không cần nói.”
“Ta không có nghe lầm chứ?” Này cũng quá khó tin rồi.
“Ngươi sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
Ta ngoài miệng cười, cũng liền đứng dậy đi đến giường. Nói đùa gì vậy, ta sẽ sợ nàng ăn ta? Lão Cửu thấy ta có động tác, liền chủ động nhường chỗ cho ta, cả người cơ hồ sắp dán vào tường.
Bị lăn qua lăn lại như vậy, cơn buồn ngủ của ta cũng biến mất hơn một nửa. Nương theo ánh trăng, nhìn vào mắt Lão Cửu, phát hiện đôi mắt của nàng lúc này mở còn lớn hơn so với bánh xe. Ta hắc hắc hắc trực tiếp cười nhạo nàng, “Thật ra là ngươi không dám ngủ chứ gì.”
Lão Cửu trừng mắt một cái, sau đó nâng lên cánh tay véo vào người ta, ta bị đau liền vừa cười vừa cầu xin tha thứ. Lão Cửu thấy ta vẫn còn đang cười, cũng không quản ta có cầu xin tha hay không, lại dùng thêm hai phần khí lực.
Cuối cùng thấy ta đau đến thật sự không chịu được, nàng mới buông tay.
Mặc dù bị véo, nhưng không biết tại sao, trong lòng ta lại vô cùng cao hứng. Kỳ thật Lão Cửu tuy là công chúa, nhưng nàng dù sao cũng là một tiểu nữ hài, một vài thứ nữ nhi sợ nàng cũng sẽ sợ, ngày xưa là ta đã đánh giá nàng quá cao, nghĩ đến nàng thân là công chúa thì nhất định còn cường hãn hơn so với nam tử.
Thì ra nàng cũng có chỗ đáng yêu của tiểu nữ nhân.
“Ta kể chuyện cho ngươi nghe.” Ta nghiêng thân mình, nương theo ánh trăng nhìn Lão Cửu, lúc này cũng không biết có phải do sắc trời quá tối hay không, dù sao tổng cảm thấy Lão Cửu lúc này đặc biệt xinh đẹp, nàng không còn cường thế như ban ngày nữa, mỏng manh đến làm cho người ta đau lòng.
Ta thấy Lão Cửu không phản đối, liền tằng hắng cổ họng bắt đầu kể, “Ngày xưa có một cặp yêu tinh… Sau đó có con xuyên sơn giáp không cẩn thận liền xuyên phá núi Hồ Lô… Sau đó có một vị gia gia… Sau đó đại hồ lô lực đại vô cùng… Nhị hồ lô thiên lý nhãn thuận phong nhĩ…”
Cuối cùng.
Ta cũng không biết ta kể tới đâu, cũng không biết Lão Cửu ngủ lúc nào, không biết ta ngủ lúc nào, lại càng không biết chúng ta vốn dĩ nằm cách xa nhau lại từ từ xích lại gần, thậm chí không biết Lão Cửu khi nào thì chui vào trong lòng của ta…